Từ rạp chiếu phim đi ra ngoài, Harry hầu như có chút không thích ứng được với ánh nắng che ngập bầu trời, cậu như một con mèo lười, híp híp mắt lại.
"Tiếp theo đi tới chỗ nào?" Draco hỏi.
"Đi theo em."
Một trong những nguyên nhân Harry cố ý chọn rạp chiếu phim tại nhà này là vì nơi này cách chỗ cậu muốn đến không xa. Đi qua một con đường, vòng qua mấy cái hẻm nhỏ, cuối cùng Harry cũng chịu dừng lại ở cuối một con hẻm.
Draco đánh giá bốn phía, nơi này chỉ có lất pha lất phất mấy nhà ở.
"Lấy đũa phép ra đi," Harry cười nói, "Ở giới Muggle cũng có sinh vật phép thuật tồn tại."
Sinh vật phép thuật? Draco chú ý tới từ trong lời nói của cậu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ bắt chước Harry gõ vào cái viên gạch thứ sáu trên tường. Một giây sau, cả hai người đều bị một lực khổng lồ hút vào.
Cuối hẻm lại được khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có một con mèo màu xám nhảy qua bên tường.
+++++++++
Đây là một căn phòng mờ mờ, trong không khí thoang thoảng mùi thơm như có như không, ánh mặt trời nóng bỏng bên ngoài đều bị chặn lại từ cái rèm cửa sổ dày đặc, chỉ có vài cái đèn tán quang hình dạng độc đáo mơ mơ hồ hồ chiếu sáng khắp nơi trong gian nhà.
Gian phòng bố trí rất đơn giản, bên trái là một cái giá sách cao bằng người lớn, ba tầng trên đều là những quyển sách dày khủng khiếp, hai tầng dưới là những bình thủy tinh nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, bên trong mấy cái bình màu sắc diễm lệ đó chứa chất lỏng trong suốt. Ở giữa bày một cái ghế salon dài, bên trái là một cái bàn nhỏ dành cho hai người, có một cô gái tóc dài đang ngồi ở đằng kia, cô mặc một cái váy dài màu tím, trên cổ tay là vài cái lắc bằng bạc, con mắt dài hẹp mà quyến rũ, và cô ấy đang nở một nụ cười yếu ớt với bọn Harry.
"Chào buổi tối." Harry cũng mỉm cười lại với cô.
Cô gái từ cửa sổ đi tới, mấy cái lắc trên tay theo bước chân của cô mà phát ra vài tiếng chạm lanh lảnh.
"Tôi tên là Ailen, xin hỏi hai người cần thứ gì?" Cô gái mở miệng nói, giọng trầm thấp, nhưng phát ra từ cô lại tạo nên vẻ quyến rũ, cô dùng tay tỏ ý mời bọn Harry ngồi xuống trên ghế salon, chính cô cũng ngồi đối diện với bọn họ.
Draco lúc nãy vẫn luôn cố nhớ xem cô ấy là loại sinh vật phép thuật gì, nghe thấy lời này mới quay đầu lại nhìn Harry, ý hỏi em tới nơi này để làm cái gì.
"Ailen có thể để cho anh nhìn thấy rất nhiều thứ khi anh đang mơ, như thứ anh khát vọng nhất, hồi ức bị thất lạc, người thân đã mất, tạo ra một giấc mộng đẹp phù hợp với kỳ vọng của anh.... Chủ yếu là có thể cho anh thấy thứ anh muốn," Harry giải thích, sau đó, không ngoài dự liệu nhìn thấy vẻ mặt "cái này thì có lợi ích gì" của Draco, cậu lờ hắn luôn, "Tôi cần tìm một ít ký ức."
"Ước chừng cách đây khoảng bao lâu?" Alien hỏi.
Harry chần chờ một giây, "Đại khái là cách đây khoảng hai năm rưỡi đi."
"Được rồi, mời đi theo tôi."
"Chúng em có lẽ sẽ mất khoảng nửa tiếng, trong lúc chờ đợi, anh thật sự không cần một giấc mơ tươi đẹp sao?" Harry đứng dậy, nói với Draco, trong giọng nói ẩn chứa ý cười rõ ràng.
"Điều gì khiến em cho rằng một Malfoy sẽ cho phép bản thân không một chút phòng bị bại lộ bí mật dưới mí mắt của người khác thế," giọng của Draco rất cứng rắn, sau đó, hắn cũng đứng lên khỏi ghế salon, "Còn nữa, em đã từng có một lần bị mất tích, vì lẽ đó, em đừng hy vọng rằng tôi sẽ để em đơn độc ở chung một chỗ với cô ta."
Harry nhìn vào mắt Draco liền biết việc này không thể thương lượng được, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ liếc qua Ailen, cô đang đứng trước một cánh cửa, tựa hồ thấy bọn họ rất thú vị, nên đã làm một thế mời cứ tự nhiên.
....
Ailen dẫn bọn họ đi vào một căn phòng nhỏ hơn căn phòng bên ngoài, chỗ này chỉ bày một cái ghế nằm cùng một cái sofa nho nhỏ, bên cạnh ghế nằm còn có một thứ gì đó được tạo hình thành nhánh dây leo.
"Xin mời nằm xuống trước." Ailen nói.
Harry nằm lên ghế nằm, phía trên là gương mặt không chút cảm xúc của Draco, tuy rằng hắn rất anh tuấn, nhưng khi cái tên này dùng ánh mắt nghiên cứu đánh giá từ trên xuống, Harry vẫn có cảm giác rất muốn đánh vào bản mặt của hắn.
"Em nhìn qua như một con dê con đang chờ bị làm thịt, có cần tôi ca ngợi vẻ nhu nhược mà vô tội của em không?" Draco giả cười nói.
Khóe miệng Harry cứng đờ, rặn ra vài chữ từ trong hàm răng, "Xin anh câm mồm lại đi. Qua bên kia ngồi chờ, có được không?"
Draco nhún nhún vai, nhưng cuối cùng cũng coi như không tiếp tục khiến Harry thêm ngột ngạt, hắn ngồi xuống ghế salon bên cạnh, hai cái chân dài tùy ý gác chồng lên nhau, tay chống cằm, mắt lạnh nhìn cô gái tên Ailen kia rót một bình chất lỏng màu tím vào cái vật giống dây leo kia.
Cô tiếp tục bỏ thêm vài thứ khác, bột phấn màu xám cùng mấy hạt tròn trong suốt. Sau đó, trên đỉnh cái cái dây leo chậm rãi kết thành một nụ hoa khổng lồ, tiếp đó nụ hoa lại chậm rãi nở, phun ra một trận sương mù màu trắng cực kỳ nhạt.
Draco mím môi thành một đường, Harry đã đi vào giấc ngủ nặng nề, mà cái cô Ailen kia cũng đã rời khỏi cạnh cậu, đi tới ngồi trên ghế salon.
Không gian của cái ghế này có hạn, khoảng cách giữa hai người không vượt quá hai mươi centimet, Draco có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hoa thanh đạm trên người Ailen.
"Anh rất quan tâm chàng trai kia." Ailen nói rất khẳng định, tuy rằng lần đầu tiên đã gợi đề tài này thì có chút liều lĩnh, nhưng trong mắt của cô cũng không có tính công kích gì, vẫn mềm mại như hoa trong mưa, cũng không đến nỗi khiến người ta phản cảm.
Draco không hề trả lời vấn đề của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào Harry, không biết lúc này cậu đang mơ thấy cái gì mà hơi cau mày lại.
Không có được câu trả lời, Ailen thấy hơi vô vị, quệt miệng, thật vất vả lắm mới gặp được một thiếu niên đáng yêu, muốn đùa giỡn một chút, kết quả lại chẳng được gì, quả thực tổn thương lòng tự tôn của tôi a. Vừa nghĩ vừa đùa bỡn cái lắc tay, tạo ra vài tiếng va chạm lanh lảnh.
Ngón tay Draco vô ý thức gõ lên trên đầu gối mấy lần, hắn đã đoán ra cái người ngồi bên cạnh là sinh vật phép thuật gì rồi.
Yêu thích đồ bằng bạc, không thích ánh nắng mãnh liệt, có hương hoa, am hiểu thảo dược, có thể chế tạo giấc mơ, dễ dàng khiến người khác hạ thấp cảnh giác. Ở trong trí nhớ của Draco, chỉ có chủng tộc hoàng hồ điệp mới phù hợp với mấy tiêu chuẩn này.
Có điều có lẽ Ailen là máu lai giữa phù thủy với hoàng hồ điệp, hoàng hồ điệp thuần chủng không thích tiếp xúc với con người, đừng nói là giới Muggle náo nhiệt, ngay cả Giới Phù Thủy cũng chỉ có rất ít người thuộc chủng loại này. Hơn nữa, có người nói cũng không còn mấy người mang dòng máu này còn sống.
Draco có chút kích động muốn xách Ailen về để nghiên cứu, dù sao cô ta cũng là một loài quý hiếm. (Editor: =_=||)
Nghĩ như vậy, thái độ của Draco đối với cô liền hơi thân mật một chút, khi Ailen tiếp tục hỏi cũng đồng ý nể tình tiếp lời vài từ.
Nửa tiếng sau....
Khi mắt Harry vừa mới có xu thế muốn mở ra, Draco là người đầu tiên chú ý tới, hắn lập tức đứng lên đến cạnh cậu.
Sau khi Harry tỉnh lại, điều đầu tiên cậu thấy là gương mặt của Draco, cậu hình như còn chưa tỉnh táo, thậm chí còn vươn tay ra nhào nặn mặt hắn để xác định có phải là thật hay không.
"Hồi tưởng lại thứ anh muốn nhớ chưa?" Ailen hỏi.
Harry chỉ cười cười, cũng không trả lời, chỉ hỏi lại, "Tôi nên thanh toán bao nhiêu?"
Draco nhạy cảm cảm giác tâm tình của Harry hình như thấp hơn so với lúc nãy, nhưng hắn tạm thời vẫn giữ vững trầm mặc, mãi đến tận khi hai người dùng bữa tối, hắn mới giả vờ như tùy ý hỏi, "Nửa tiếng vừa nãy thế nào?"
Tay Harry đang cắt miếng bò bít tết khẽ dừng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần, nhưng vẫn duy trì giọng điệu ung dung, "Không nhớ ra được quá nhiều chuyện. Nhưng cũng không quan trọng lắm, vậy là đủ rồi."
Draco cũng không đi hỏi kỹ, hắn đã sớm phát hiện Harry chắc chắn còn có chút bí mật, nhưng cậu đã không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép hỏi. Tin tưởng cùng tôn trọng bạn đời là một trong những đức tính của một Malfoy mà hắn đã học được.
Vì thế, hắn chỉ mỉm cười, đến giờ khắc cuối cùng, khi họ sắp tách ra, hắn tặng Harry một nụ hôn ở trên trán.
"Hôm nay tôi rất vui." Draco mỉm cười nói.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy tôi càng ngày càng thích Draco ~
(Editor: Vừa mới xem lại lượng bình luận – không tính chương này – tổng cộng có 419 dòng bình luận. Một con số rất có ý tứ a....)
]