Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 62: Chương 62: Chương 61




Bởi vì mấy lời nói của Alvin mà nguyên cả ngày hôm đó, Harry đều ở trong tình trạng mất tập trung. Đặc biệt là trong tiết Độc Dược.

(Editor: Tiểu Har, tôi có nên khen cậu không hổ là tiền Sư Tử không? Dám mất tập trung trong lớp của vị giáo sư Độc Dược khủng bố kia.)

Nhéo vào tay cũng không thể khiến cậu thoát khỏi tình trạng này được, hồi tưởng lại lời Alvin đã nói.... Anh ta đã từng có ý nghĩ giết chết Sievert.

Như vậy.... Snape có nhớ lại được tất cả những chuyện đó không, ông ấy có biết Alvin đã từng có suy nghĩ như vậy không? Harry không nhịn được liếc nhìn Snape một thân áo bào đen ở trên bục giảng, ông không có gì khác với thường ngày, sắc mặt nghiêm túc đến âm trầm, hoàn toàn không khách khí tiến hành ngôn ngữ công kích mỗi một học sinh mắc sai lầm trong tiết Độc Dược của ông.

Nhưng người như Snape cũng sẽ yêu tha thiết một người, hơn nữa, còn không chỉ là một lần, tuy rằng mới nhìn, bản thân ông không có chút nào hợp với cụm từ yêu đương này.

(Editor: Kỳ thực là yêu hai người. Harry, đừng nói là cậu quên béng mất mẹ cậu đấy.)

....

"Hôm nay em phỏng chừng đã thất thần những bốn, năm lần rồi đó, tôi có thể mạo muội hỏi quý ngài Chúa Cứu Thế vì cái gì mà phiền lòng không?" Draco, đầu cũng không ngẩng lên, thấp giọng hỏi, chỉ là tay cắt dược liệu nặng nề hơn so với bình thường một chút.

Harry do dự một giây, "Không có gì," suy nghĩ một chút lại giải thích, "Chỉ là một ít việc nhỏ, rất nhanh sẽ được giải quyết."

Draco nghe được câu trả lời này, tự kiềm chế bản thân trong hai giây mới không ném dược liệu trên tay đi.... Cái người bên cạnh hắn mất tập trung cả buổi chiều nay rồi, dùng lông mày nhìn cũng có thể nhìn ra em ấy có tâm sự, nhưng giờ lại nói với mình rằng không có chuyện gì.

Hắn không nhịn được cảm thấy kiêu ngạo vì sự nhẫn nại của mình, Draco thầm nghĩ, ném dược liệu vào vạc nấu, phải nhẫn nại đến mức nào mới có thể khoan dung một cái đáp án qua loa như vậy.

"Tôi hy vọng lời em đang nói là sự thật, nhưng nếu gặp chuyện khó xử lý, tôi cho rằng em hẳn là phải thương lượng với tôi." Cuối cùng Draco vẫn tận lực bình tĩnh nói.

Harry cũng biết trạng thái của mình không đúng, kỳ thực nếu có thể thì cậu đã nói chuyện này với Draco rồi, nhưng hiển nhiên đó chỉ là nếu mà thôi. Cậu cười cười, tiếp tục xử lý dược liệu trên tay.

Nhưng mà mấy ngày sau đó, Harry rất nhanh sẽ không có thời gian đi xoắn xuýt cái vấn đề không biết khi nào thì mình sẽ khôi phục trí nhớ nữa.

Cậu bé được cậu chỉ dẫn, cậu bé tên Chad Grey thành thục hơn so với bạn cùng lứa kia, hình như bám dính cậu hơi bị nhanh.

Harry ý thức được điều này vẫn là nhờ Draco nhắc nhở, như hắn đã từng nói, cậu bé kia hầu như đã chiếm hết toàn bộ thời gian, trừ việc học, của Harry.

"Tôi hy vọng giả thiết của tôi là sai, bằng không tôi sẽ khiến cho nó hiểu được hậu quả khi tranh đoạt với một Malfoy." Draco lạnh lùng nói, nhìn qua có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để thời thời khắc khắc có thể cho Chad một cái Avada.

"Em ấy mới năm nhất." Harry lườm một cái.

"Từ lúc sáu tuổi, tôi đã có người tỏ tình với tôi rồi, nam nữ đều có."

"Đó là do anh trưởng thành sớm," Harry trả lời theo phản xạ, sau đó lập tức phản ứng lại, "Cái gì, sáu tuổi! Chết tiệt, ngài Malfoy, anh là đang khoe khoang tình sử của anh đấy hả?"

"Tôi chỉ là đang nhắc nhở rằng em may mắn cỡ nào mà thôi." Draco nhìn cậu như một kẻ ngốc, rồi lập tức vi phạm quyền con người, nghiêng người qua hôn môi cậu, không thèm để ý Harry đang kháng nghị.

Thật vất vả lắm mới được hít thở không khí, Harry chăm chú, nghiêm túc, nỗ lực thuyết phục Draco từ bỏ thói quen hôn cậu bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu đi, bởi vì tên khốn này mỗi lần hôn cậu đều là hôn sâu kiểu Pháp.

"Em không hy vọng ngày nào đó em phải đi cấp cứu đến St.Mungo, nguyên nhân lại là vì nghẹt thở."

"Đó chỉ có thể chứng minh rằng kỹ thuật hôn của em cần được rèn luyện."

(Editor: Đúng là "Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn".)

....

Được rồi, nội dung cuộc trò chuyện của họ lúc nào cũng có thể như một con ngựa hoang bị đứt cương chạy không có bờ bến như thế.

Nhưng sau khi được Draco nhắc nhở, Harry đúng là có phát hiện tần suất mà đồng chí Chad tìm đến cậu khá là thường xuyên, ví như hiện tại....

Harry đang đứng ở giữa hai giá sách trong thư viện, đối diện là đồng chí Chad không thấp hơn cậu bao nhiêu.

Vị này vừa gặp đã ném cho cậu một quả bom.

"Anh đã có hôn ước chưa?" Cậu bé hỏi.

Harry mở to mắt ra nhìn, cảm thấy hình như mình bị lãng tai rồi thì phải.

Nhưng sau khi cùng Chad nhìn nhau tận nửa phút, Harry không thể giả vờ như không nghe thấy câu nói hùng hồn kia.

"Tạm thời thì chưa, nhưng anh đã có...."

"Không có thì tốt rồi," Chad trực tiếp ngắt lời cậu, "Vậy là em có thể theo đuổi anh."

Sau đó, vị này không để Harry có thể giải thích nửa câu, lập tức để lại một cái bóng lưng cao lạnh, chỉ chừa lại một mình cậu đang đứng ngốc tại chỗ.

"Nói chuyện mà chỉ nghe có nửa câu vốn không phải là một thói quen tốt," Harry vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích, lẩm bẩm, "Cậu bé, em sẽ bị Draco xé thành trăm mảnh mất."

....

Nhưng mà Harry luôn tự nhận mình là một đàn anh và là một người yêu có trách nhiệm, vì thế, xuất phát từ hy vọng không muốn Chad chết quá thảm, buổi tối hôm đó, Harry liền đàng hoàng nói sạch mọi chuyện đã xảy ra trong thư viện cho Draco.

Người sau trong quá trình lắng nghe vẫn luôn duy trì nụ cười gằn đáng sợ.

Harry không thể không cường điệu, "Em nghĩ bên trong Hogwarts tuyệt đối không chủ trương bạo lực."

"Nhưng Malfoy tôn trọng dùng phương pháp nhanh nhất để giải quyết vấn đề, cùng với.... Tuyệt không để đối thủ của em được dễ chịu." Draco lạnh lùng hồi đáp.

"Còn nữa, có ai nói cho em biết rằng câu dẫn những người chung quanh là một tật xấu hay không."

"Em đâu có câu dẫn ai," Harry hất cái móng vuốt đang không thành thật vuốt ve lỗ tai của cậu, đó là điểm mẫn cảm của cậu, sau khi Draco phát hiện thì lúc không có chuyện gì liền thích đi kích thích một chút, "Tốt xấu gì Chad cũng là đàn em của anh, có một chút phong độ đàn anh không tốt sao."

Draco tức giận hừ một tiếng, không biết là đang nhằm vào Harry hay là nhằm vào hành động của cậu, lười biếng nói, "Dưới cái nhìn của tôi, thân phận của nó chỉ có một, là một tên khốn không biết tự lượng sức mình mơ ước người của tôi."

Câu thông thất bại.

Harry tức giận ném cái gối vào mặt Draco, rồi đi về phòng của mình.

....

Harry cũng không biết rốt cuộc Draco đã nói gì với Chad, mà hai ngày sau đứa bé kia trông có vẻ là bị đả kích nghiêm trọng, gương mặt nhỏ âm trầm đến mức Harry không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng con gấu con có tinh thần cứng cỏi này, vẫn thề son sắt với Harry, "Em chờ anh chia tay với hắn."

Harry suýt chút nữa xông lên bịt miệng cậu bé lại, khẽ liếc qua Draco, thấy có lẽ hắn không nghe thấy mới hơi hơi yên lòng, đảo mắt qua thì thấy dáng vẻ chết cũng không biết hối cải của Chad, cậu càng cảm thấy đau dạ dày.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây, sau khi sống lại thì phận đào hoa của cậu cũng trở nên tốt hơn? Trước kia sao mình lại không có cảm giác mình thu hút người ta nhiều đến như vậy a.

"Vì sao em lại cảm thấy mình thích anh, dù sao thì cũng phải cho anh một lý do chứ, ừm.... Kỳ thực anh cũng không thể mang đến nhiều lợi ích cho gia tộc của em." Harry nỗ lực suy tư theo kiểu Slytherin.

"Em không phải vì lợi ích," sắc mặt của Chad vì câu này của Harry mà đen không ít, "Em thật lòng thích anh, anh không cần biết nguyên nhân, chỉ cần nhớ rõ sự thực này là tốt rồi."

"Malfoy không thích hợp với anh."

Chad rầu rĩ nói xong câu này rồi rời đi, để lại Harry một mình suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra mình có chỗ nào đáng để vị thiếu niên quý tộc có điều kiện rất tốt này thích cơ chứ, lại càng không nói đến tình cảm yêu đương chẳng hiểu ra sao này, dù sao bọn họ cũng chỉ mới biết nhau chưa tới hai tuần.

Cậu phi thường khiêm tốn đi thỉnh giáo Draco, cuối cùng lại bị đối phương mặt tối sầm, lấy lý do căn bản không phải là lý do "dám nhắc tới tình địch ở ngay trước mặt bạn trai", lôi cậu nằm trên ghế salon hung hăng hôn.

"Nếu em muốn biết câu trả lời thì, tôi chỉ có thể tiếc nuối nói rằng, em thật không có chỗ nào đáng giá để yêu thích cả." Draco hôn xong liền vô tình đổi thành một sắc mặt khác, đủ khiến người không biết cho là hai người vốn chẳng có nửa điểm quan hệ gì.

Harry không nhịn được đạp hắn một cái, "Vậy thì sao anh lại thích em, anh là đang ám chỉ ánh mắt của mình cũng không tốt sao."

"Thật là một vấn đề đáng để suy ngẫm," Draco đàng hoàng trịnh trọng nói, cái tay thon dài, bởi vì thường xuyên cầm đũa phép mà có kén mỏng, một chút cũng không thành thật vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Harry, nhẹ nhàng nâng cằm của cậu lên, "Có lẽ là vì một khi gặp phải em thì khái niệm thẩm mỹ của tôi sẽ bị rẽ sang một con đường khác. Merlin, chuyện này rất gay go a."

Harry xin thề bây giờ cậu rất muốn đánh hắn, cũng may Hoàng tử Slytherin đã bổ sung thêm một câu....

"Mà đáng sợ hơn là, tôi dĩ nhiên lại vui vẻ chịu đựng."

Z

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.