Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 69: Chương 69: Chương 68




Những bụi gai che trước mặt Harry phảng phất như có sinh mệnh, dưới sự chỉ huy của cậu, tập hợp thành những luồng bụi gai thô to rắn chắc quấn chặt lấy cơ thể to lớn của Tử Xà, gai nhọn cứng rắng đâm xuyên qua lớp da không hề cứng rắn của nó, lưu lại từng vết thương nhuốm máu.

Harry nhìn Tử Xà không ngừng giãy dụa, ánh mắt lạnh lẽo đến mức bất kỳ người nào, dù có biết cậu hay không, đều cảm thấy sợ hãi.

Tử Xà vẫn không mở mắt ra, tuy rằng cơ thể đã bị bụi gai quấn chặt, nhưng cái đuôi thô to linh hoạt của nó vẫn mang theo đợt gió mạnh mẽ, vung về phía Harry.

Lần này, Harry thậm chí không cần niệm thần chú, những cây nhũ băng sắc bén ở trước mặt cậu đã tự xếp thành tư thế tấn công, sau đó, tàn nhẫn đem cái đuôi Tử Xà to hơn cả eo của người trưởng thành, đóng như đóng đinh lên trên mặt đất.

Tử Xà khi nãy mới còn là một học sinh năm nhất mang tên Chad, lúc này lại đau đớn, co quắp thành một cục, cơ thể điên cuồng giãy dụa, vặn vẹo. Nó đã cảm giác được bản thân đã đánh giá thấp đối thủ, hiện tại phương pháp tự vệ tốt nhất chỉ có thể là mở to đôi mắt ra, nó đã không còn hy vọng có thể hoàn thành nghi thức hiến tế kia nữa....

Thế nhưng, đã chậm mất rồi.

Harry ra tay nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ, hầu như chỉ qua có một giây, hai mắt còn chưa kịp mở của Tử Xà giờ chỉ còn là hai cái hố đen với những hàng máu sền sệt chảy xuôi xuống.

Những dòng máu kia lập tức phun trào, nhiều đến mức thậm chí có hai giọt bắn lên trên mặt Harry, chậm rãi chảy xuống làn da trắng nõn của cậu, phảng phất như vết hồng trong tuyết, nhìn qua cực kỳ đáng kinh ngạc.

Harry cũng không lau nó đi, đạp lên mảnh đất bị máu tươi nhuộm đỏ, đi tới trước mặt Tử Xà.

Harry mặt không thay đổi nhìn cái người từng là "đàn em" của mình này, cậu vẫn chưa ra đòn quyết định với nó, vì lẽ đó, con quái vật to lớn có sức sống mãnh liệt này tạm thời vẫn chưa chết.

Nó đã không còn thấy được, cơ thể thì bị bụi gai quấn vòng quanh, những cái gai nhọn kia đã đâm vào da thịt của nó, nhũ băng thì đóng xuyên qua phần sau, mỗi lúc động đậy đều đau đến tan nát cõi lòng.

Nhưng nó vẫn cố giãy dụa xoay người, mang theo đau đớn cùng máu tươi mà chuyển động.

Harry không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì Tử Xà cũng không có tấn công.

Nó đã không còn sức lực tiến hành cuộc tranh đấu cuối cùng với cậu bé phù thủy đã bị mình đoán sai thực lực kia, vì thế, nó chỉ cẩn thận từng li từng tí một, cố nhích mình lên, cho dù mỗi động tác đó đều khiến da thịt của nó phải chịu đựng từng đợt cơn đau như bị xé rách.

Nó cố cuộn mình lại, thành một tư thế buồn cười không hợp với tuổi tác của nó, mà ở trung tâm cơ thể khổng lồ kia, là Voldemort.

Là Voldemort từ lúc bắt đầu đấu đã bị nó che chắn ở phía sau.

Làm xong tất cả những thứ này, nó vẫn chưa có chết, nó vốn không phải là người có lòng hy sinh lớn lao gì, tuy rằng chính bản thân nó cũng đã cung giương hết đà, nhưng nếu mất đi sự bảo vệ của nó, Tom chắc chắn là phải chết.

Thật là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, Harry phát hiện cậu thậm chí có chút đồng tình với Tử Xà, sống sung sướng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị dăm ba câu lừa dối của Voldemort mà quay đầu lại, chỉ theo ý mình mà sa vào một tình yêu đơn phương say đắm vô vọng, cho dù y đã không còn là Chúa Tể Hắc Ám gì, mà chỉ còn là một cái xác đang cố kéo dài hơi thở, nhưng nó vẫn yêu y như cũ, cuối cùng ngay cả tính mạng cũng hy sinh cho y.

Tử Xà yêu một phù thủy, thực sự buồn cười đến cực điểm.

"Thời gian trôi qua." Harry quay về phía một người một rắn đang quấn lấy nhau kia, niệm xuống câu thần chú cuối cùng.

Lúc Tử Xà nghe thấy tiếng của cậu liền ngẩng đầu lên, uy hiếp lộ ra hai cái ranh năng đang có đọc chảy xuống, bày ra tư thế tấn công.

Nhưng cái này thì có tác dụng gì đâu, đối mắt với nó là một phù thủy có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, ngay từ lúc bắt đầu trấn đấu này, kết cục cũng chỉ có một mà thôi.

Tử Xà cùng Voldemort ở trong ngực của nó lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, trở nên trắng xám, cơ thể tươi sống trong nháy mắt liền biến thành tượng đá khô rắn, cuối cùng qua một đoạn thời gian không ngừng bị phong hóa, cho đến khi biến thành một đống bột phấn không nhìn ra nguyên trạng lúc đầu.

....

Harry một mình một người đứng yên tại chỗ rất lâu.

Đây là lần đầu tiên, từ sau khi sống lại, cậu chân chính tự tay giết chết hai cơ thể sống có trí khôn, nếu nơi này có nhân viên của Bộ Phép Thuật thì tương lai của cậu chỉ có một khả năng là đi vào Azkaban.

Nhưng trong lòng cậu đã mất đi hoảng loạn cùng sợ hãi mà lần đầu tiên, lúc còn ở trên chiến trường, tự tay giết chết một kẻ địch, chiến tranh và máu tươi cuối cùng cũng đã rèn luyện cậu thành một chiến binh hợp lệ, cậu không còn mềm yếu, không dao động, mà sẽ luôn kiên cường bình tĩnh.

Nhưng đối với chuyện bản thân trở thành như thế này, cậu lại cảm nhận được chút thương tâm và bất lực.

Nếu như được lựa chọn, cậu tình nguyện bản thân không phải là Chúa Cứu Thế gì, không phải là lãnh tụ tinh thần của Hội Phượng Hoàng gì đó, chỉ cần đơn giản sinh sống bảy năm trong Hogwarts, có một số bằng hữu chân thành, có một người yêu mình tha thiết hơn cả linh hồn, cậu có thể sẽ không trở nên mạnh mẽ như bây giờ, nhưng nhất định sẽ ung dung hạnh phúc hơn nhiều.

Nhưng những việc này cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng xa vời, cho dù đã có một cơ hội làm lại lần nữa, cậu vẫn phải hoàn thành sứ mệnh của mình như trước, bởi vì đây là trách nhiệm.

Harry thở dài một hơi, tạo ra dòng nước dọn dẹp mọi thứ, đi tới góc tường, phá hủy đồ cúng tế kia xong mới chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong nháy mắt, khi cậu xoay người lại, một bóng người màu xanh lục đột ngột đập vào mắt cậu.

Cậu nhất thời cả kinh, phản xạ có điều kiện nắm chặt đũa phép, một câu thần chú mang tính công kích đã lăn đến đầu lưỡi.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn kiềm chế lại bản thân, hạ thấp người, cúi chào một cái, ôn hòa nói: "Chào buổi tối, giáo sư Vân Miểu."

Hôm nay, Vân Miểu đã thay bộ đồ cổ trang phiền phức của cô thành một bộ sườn sám bằng tơ tằm màu xanh sẫm đơn giản, tóc được búi lên, nhìn qua đúng là linh hoạt hơn nhiều.

Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Harry, trong ánh mắt kia có một nửa là thổn thức, cuối cùng hòa thành một cái mỉm cười nhạt bên môi.

"Tôi không ngủ được nên định đi dạo loanh quanh, đột nhiên cảm thấy lòng đất dưới lâu đài có chấn động phép thuật nên mới tới xem một chút," Vân Miểu giải thích, sau đó nhìn một chút đống đồ đang bốc cháy khổng lồ ở phía sau Harry, "Ha, xem ra cậu đã giải quyết rất lưu loát."

Harry cảm thấy một chút cảm xúc phức tạp ưu thương lúc nãy của mình giờ đã mất ráo toàn bộ, không rõ vì sao cậu lại nhìn vị giáo sư mới này của mình, đúng lúc không biết nói gì trong trường hợp này thì, trong đầu cậu đột nhiên lóe qua một ít mảnh vỡ mơ mơ hồ hồ.

Hình ảnh Vân Miểu mặc một bộ váy màu tím, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay là một quả cầu đang phát ra ánh sáng màu lam nhạt, thấp giọng hỏi cậu, "Cậu thật sự quyết định như vậy sao?"

Quyết định như vậy sao? Tôi đã quyết định cái gì?

Harry cảm thấy đầu đau nhói, nhìn Vân Miểu không khác biệt gì mấy so với trong trí nhớ của cậu, theo bản năng hỏi: "Có phải tôi đã từng gặp ngài?"

Vân Miểu rõ ràng kinh ngạc một hồi, "Cậu đã nhớ ra cái gì thế?" Xem dáng vẻ của cậu thì không giống lắm, nghĩ một chút liền hiểu rõ, cậu chỉ là vì phong ấn càng ngày càng lỏng nên mới có thể nhớ ra được một số đoạn ký ức ngắn ngủi.

Cô cũng không định giấu cậu, dứt khoát nói: "Đã từng gặp."

"Nhưng chúng ta cũng không được tính là có giao tình sâu đậm gì, chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi với cậu chỉ hoàn thành một cái giao dịch với nhau mà thôi. Chớ có suy nghĩ quá nhiều," Vân Miểu nói, "Cái ngày cậu nhớ ra sắp tới rồi."

Vân Miểu nói xong liền đi tới chỗ Harry, nhẹ nhàng dùng một cánh tay trắng nõn mềm mại phất nhẹ trước mắt Harry, tiếp đó đứa nhỏ vừa mới giết chết con quái vật rắn kia liền mềm nhũn ngã xuống, nếu không có Vân Miểu đỡ lấy, cậu đã phải tiếp xúc thân mật với cái mặt đất còn dính đầy vết máu kia rồi.

"Cậu tốt hơn là coi chuyện này thành một giấc mơ đi." Vân Miểu nhẹ giọng nói.

Harry còn lưu lại một ít tỉnh táo, mơ mơ màng màng hỏi: "Cô cũng là Thần, đúng không?"

"Đúng thế."

Harry bật ra một tiếng cười trầm thấp, ánh mắt lập tức ôn hòa lại, nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cô đã cứu Draco."

Sau khi nói xong câu đó, Harry liền hôn mê bất tỉnh một cách triệt để, mà người ôm cậu – Vân Miểu không nói gì một hồi lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài.

"Tôi chẳng qua cũng chỉ vì mình mà thôi." Cô nở một nụ cười tự giễu.

....

Ngày hôm sau, khi Harry tỉnh lại, người đã trở về trong phòng ngủ của mình.

Cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện mình giết Tử Xà, triệt để xóa bỏ sự tồn tại của cái người tên Chad Grey kia, nhưng những chi tiết nhỏ sau đó rất mơ hồ, còn chuyện sao cậu có thể về được ký túc xá thì lại nhớ không nổi.

Nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian để xoắn xuýt, bởi vì đồng chí Sữa Bò cuối cùng cũng đã khôi phục chút tinh thần, giãy dụa nhảy lên giường cậu, phi thường không có trinh tiết lăn lộn làm nũng, cầu ôm một cái.... Nếu như có Draco ở đây thì hắn nhất định sẽ làm thịt nó.

(Editor: Thế mới nói Sữa Bò chắc chắn là máu M? M mới đi thích cái tên lạnh băng ác liệt kia/ Draco *nhếch mép*: Chứ cô cũng không thế chắc?/ Editor *ngạo kiều*: Ai nói lão nương thích cậu. Tôi chỉ thích ngắm trai đẹp, mà cậu vô tình có ngoại hình phù hợp mà thôi.)

Harry bị nó chọc phát cười, cũng không nghĩ nhiều nữa, chơi đùa một lúc với con ma thú con kia xong, liền lập tức chuẩn bị đi học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.