Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 81: Chương 81: Chương 80




Mặc dù ở giữa phòng sẽ có một khu nghỉ ngơi nhỏ, mấy người có quan hệ thân mật đương nhiên sẽ ngồi chung một chỗ, nhưng dù sao ở trong trường hợp công khai này, có một loài sinh vật sáng rực cả trời như Draco ở, chỉ chốc lát sau đã có người tới gần.

Harry vô cùng muốn dứt khoát vứt bỏ vị hoàng tử Slytherin để tìm một góc khuất ngồi, nhưng nghĩ đến trận chiến chẳng biết lúc nào sẽ phát sinh kia, còn liên quan đến chiến tranh giữa các vị thần, cậu đành phải nhắm mắt ngồi tại chỗ, khi cùng những người khác tán gẫu còn lấy ra lễ nghi thỏa đáng khiến Draco suýt chút nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc để đáp lại, hơn nữa hiệu quả cũng không tồi, một vài cô gái mỉm cười liên tục, thậm chí có cô còn cầm cây quạt tinh xảo trong tay đặt lên trước môi.

"Xem ra cậu rất được hoan nghênh," tốc độ khôi phục từ trong khiếp sợ của Pansy hiển nhiên người thường khó có thể lý giải được, tuy rằng cô vừa mới xoắn xuýt phiền muộn vì chuyện của Daphne, nhưng giờ đã khôi phục lại sức sống, sau khi một cô gái mặc bộ váy màu xanh nhạt rời đi, cô cười, trêu ghẹo Harry, "Khi đặt cây quạt ở trước môi, có nghĩa là cô gái đó có ấn tượng tốt với cậu đó. Draco, có phải cậu nên căng thẳng rồi hay không?"

"Hiển nhiên anh ấy không cần," Harry lấy một ly cocktail từ trên khay trong tay gia tinh liên tục đi qua đi lại trong đám người, "Cậu không phát hiện số lượng người có ám chỉ như vậy với Draco còn nhiều hơn cả tớ sao, trong đó, cả nam lẫn nữ đều có. Nhìn đi, lại một người nữa tới rồi."

Harry nói xong câu này mới phát hiện, cái người mặc bộ trường bào màu đen, gầy cao to, khuôn mặt tuấn tú bị cậu định nghĩa là có ý đến gần Draco kia, tuy rằng không mang mặt nạ, nhưng Harry vẫn dễ dàng nhận ra người này chính là cái vị vừa mới lên tiếng ở trên đài, phỏng chừng còn có địa vị rất cao trong Hội Hoa Hồng.

"Được rồi, coi như tớ đã đoán sai." Harry nói thầm.

"Cũng có thể là không." Blaise tiếp lời, sắc mặt mà theo lời Harry miêu tả là có chút kỳ quái, cũng không có địch ý gì, nhưng hiển nhiên anh không quá tình nguyện nhìn thấy cái người đang đến kia.

Tiếp thu được lượng tin tức ẩn nấp trong lời của Blaise, khóe miệng Harry không khỏi giật giật.

Mà lúc này, vị khách không mời mà tới kia đã rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Draco, cái cổ dài nhỏ ưu mỹ như thiên nga, đầu hơi hơi cúi, thậm chí vài sợi tóc dài màu cây đay rơi xuống vai Draco, nhìn qua phi thường thân mật, cũng phi thường xứng đôi.

Harry cảm thấy con mắt của mình sắp bị chói mù rồi.

"Tớ thu hồi lại lời khi nãy, Harry, xem ra cậu đúng thật mới là người cần cẩn thận." Pansy sát lại, khẽ cười nói bên tai cậu.

Có điều cũng may thái độ của Draco còn phi thường đoan chính, mặc dù không đẩy người này ra, nhưng ngay cả khóe mắt, hắn cũng không thèm thưởng cho người ta, vẻ mặt nhàn nhạt, phảng phất như cái người sống sờ sờ kia chỉ là không khí.

Người thanh niên mặc áo chùng đen cũng không giận, trái lại còn cười khanh khách chào hỏi Harry, "Xin chào, tôi là Lynn Brook, Ravenclaw, năm thứ sáu."

Nhất thời trong đầu Harry toát ra đủ loại tiêu đề máu chó như "Kẻ thứ ba khiêu khích chính chủ", vân vân..., gương mặt không khỏi cứng lại, ở trong lòng mạnh mẽ phỉ nhổ suy nghĩ lung ta lung tung của mình, nỗ lực kéo ra một nụ cười, "Xin chào, tôi là...."

"Harry Potter, tôi biết cậu," Lynn không để cậu có cơ hội giới thiệu, đôi mắt dài hẹp như ngậm lấy một cái móc nhỏ, quyến rũ như hồ ly quét tới, cho dù một người không hề quan tâm đến gã như Harry cũng không thể không thừa nhận gã có bộ dạng rất được, "Trên thực tế, toàn bộ người trong trường chắc không một ai không biết Chúa Cứu Thế nổi tiếng lẫy lừng – bọn họ gọi cậu như vậy đi, hơn nữa còn như hình với bóng với Draco, thực sự quá gây chú ý rồi không phải sao?"

Harry: "...." Cậu phải đáp lại lời này thế nào đây.

"Malfoy." Draco vẫn mặt lạnh từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Lynn nghi hoặc quay đầu lại.

"Tôi nghĩ chúng ta còn không quen thuộc đến mức gọi nhau bằng tên cúng cơm, vì thế, xin hãy gọi tôi là Malfoy." Trong mắt màu bạc lạnh lẽo của Draco như đang nhìn phải cái gì dơ bẩn, đảo qua gương mặt xinh đẹp của Lynn, thành công làm sắc mặt đối phương trắng nhợt, nhưng đó cũng chỉ là nháy mắt, gã rất nhanh đã khôi phục lại trấn định.

(Editor: Bạn trai tốt của năm là đây. Không bao giờ để bạn gái phải lúng túng trước mặt kẻ thứ ba.)

"Được rồi, cậu Malfoy thân mến của tôi, nếu điều này có thể làm cậu thỏa mãn." Lynn thuận theo nói, cũng bất nhờ hôn lên cằm Draco một cái, sau đó, lại nhanh chóng nhảy ra – ngay vào thời khắc Draco rút đũa phép ra.

"Hôm nay tôi đến chỉ để chào hỏi mà thôi, dù sao cũng lâu rồi không thấy. Có điều, tôi tin rằng sau này chúng ta còn có thể có rất nhiều cơ hội gặp mặt." Lynn lộ ra một nụ cười phóng đãng, không chút hốt hoảng, rời đi.

Sắc mặt Draco âm trầm nhìn bóng dáng rời đi của gã, còn chưa kịp nghĩ cái gì, trên mặt liền cảm giác có một lực mạnh mẽ, giống như đang muốn lột da mặt của hắn xuống.

"Em làm cái gì thế?" Draco vừa nghiêng đầu lại đã thấy gương mặt bánh bao tức giận của Harry, trên tay cậu đang cầm một cái khăn tay lau cằm của hắn, sức lực tàn nhẫn như đang đối xử với kẻ thù, "Còn lau nữa là mặt của tôi rách mất." Hắn bất đắc dĩ nói, mấy người bên cạnh phát ra tiếng cười khe khẽ, bị hắn ném một ánh mắt sắc như dao tới.

"Tên kia là ai thế?" Sau khi lau cằm của Draco đến đỏ chót, Harry mặt lạnh ngồi lại chỗ cũ, "Xét thấy em không mù, đương nhiên em nhìn ra được gã có ý với anh, điểm ấy không cần nói cũng thấy."

Draco sờ sờ cái cằm còn chút đau đớn của mình, đoán được hiện giờ nó nhất định đã sưng đỏ đến mất hình tượng, nhưng tâm tình của hắn lại không tệ chút nào, thậm chí hắn còn rất sung sướng thưởng thức cái mặt bánh bao xuất hiện bực bội hiếm thấy của Harry, hiện giờ cái gương mặt thanh tú sạch sẽ kia đang tràn ngập không cao hứng.

"Gã là người thừa kế duy nhất của gia tộc Brook, tuy rằng không thể sánh được với nhà Malfoy, nhưng dù sao Brook cũng là một gia tộc lâu năm, cha mẹ gã quả thực đã cưng chiều gã quá mức, khiến cái tên đó nhảy ra tính cách cổ quái."

"Sao từ trước đến giờ em chưa từng gặp gã ở trong trường?"

"Vì nguyên nhân sức khỏe, gã phải ngưng học hai năm, chỉ tới trường tham gia thi cử, cậu mà nhìn thấy gã mới là kỳ quái ấy." Pansy tiếp lời.

"Các cậu đều biết gã?" Harry hỏi xong mới ý thức được câu hỏi của mình quả thực ngu hết chỗ nói, mấy người này ở trong vòng này đều lớn lên từ nhỏ, không quen biết mới là lạ.

"Cũng không phải rất quen thuộc," Blaise lười biếng nói, nhếch miệng tạo ra một vệt cười xấu xa, nhìn về phía Draco, "Điều duy nhất khiến tớ khắc sâu ấn tượng về gã là cách mà gã đã kiên nhẫn theo đuổi Draco."

Harry nghe vậy lập tức nhìn sang.

Blaise bình tĩnh không để ý đến ánh mắt như dùi băng của Draco, anh tràn đầy phấn khởi chia sẻ với Harry, mấy người ở quanh tuy đã sớm biết, nhưng họ hoàn toàn không ngại được nghe thêm một lần nữa.

"Harry, cậu đã không tham gia tụ hội của bọn tớ nên mới không rõ ràng, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Draco đã bị gã nhắm tới, cái tên Brook đó nhất định phải mời được Draco khiêu vũ với gã, còn mời cậu ấy đến trang viên Brook. Vào nghỉ hè năm thứ hai, tớ còn nhớ mỗi ngày trang viên Malfoy đều nhận được hoa, ký tên là Lynn, có lúc còn có một bức thư tình nồng nhiệt nữa cơ."

Nghỉ hè năm thứ hai? Harry nghi ngờ nhìn Draco một chút, ỷ vào cậu và vòng xã giao không mấy rộng rãi của cậu mà giấu cũng đủ kín a.

"Đúng rồi, lúc đó, Draco còn uy hiếp tụi tớ không được nói cho cậu biết. Nhưng mà bây giờ cũng không nên trách tớ, người đã bị cậu ấy gạt tới tay, Brook cũng đã tìm tới tận cửa, muốn giấu cũng không giấu nổi." Blaise cười trên nỗi đau của người khác, bổ sung thêm.

"Thì ra anh có mị lực phi phàm còn hơn cả những gì em biết a," Harry giơ ly rượu lên với Draco, nở nụ cười chế nhạo, "Xem ra em đã lượm được một món hời lớn."

Nhất thời sắc mặt của Draco vô cùng quỷ dị.

Sau khi lần tụ hội này kết thúc, cũng là lúc Pansy tán gẫu xong với vị hôn phu thân ái, cô tổng kết lại bằng những lời thỏa mãn lớn lao.

"Đây tuyệt đối là lần tụ hội đáng giá nhất mà tớ từng được tham gia, đào được bí mật nhỏ chôn dấu của Daphne – đương nhiên, tớ xác thực bất mãn vì cậu ấy đã giấu tụi mình, còn được thấy chuyện cười của Draco, ôi Merlin, lần này thực sự đáng để kỷ niệm!" Cô vui vẻ nói.

....

So với nỗi niềm sung sướng cùng thỏa mãn của Pansy, tối nay Draco nhất định phải vì người nào đó mà vượt qua một đêm không yên ổn.

Kéo tầm mắt về đến phòng khách của bọn họ....

Harry lười biếng ngồi trên ghế salon, giờ cậu đã không còn tức giận nữa, thậm chí bên trong cặp mắt xanh lục kia còn mang theo ý trêu đùa, nhìn chằm chằm vào Draco, "Đến đây, nói cho em biết, cái vị Lynn Brook kia đã theo đuổi anh như thế nào? Được một người đẹp theo đuổi nhiệt tình như vậy, đàn ông bình thường đều sẽ không bỏ qua đi."

"Gã đó quả thật có một túi da rất tốt," Draco ngồi xuống cạnh cậu, một phát ôm người vào trong lồng ngực của mình, môi cố ý sát tới lỗ tai của cậu nói chuyện, "Nhưng cái loại xinh đẹp đó giống như bộ hài cốt được chôn dưới hoa sắc vi, nhìn xa thì đẹp đến kinh người, nhưng lại gần mới phát hiện nó thối nát không thể tả. Vì lẽ đó, em phải cách xa gã một chút."

Harry bị hơi nóng khi hắn nói chuyện làm cho lỗ tai ngứa, cậu không dễ chịu tìm cách né đi, "Người trong Hội Hoa Hồng kia có ai biết không, mà tên điên nào mời gã vào thế?"

"Không biết, nhưng công bằng mà nói, tuy rằng tên kia không được bình thường, nhưng đầu óc khá là linh hoạt, lại có gia thế khổng lồ, Hoa Hồng đương nhiên sẽ không bỏ qua."

"Vậy vì sao gã lại thích anh, gã theo đuổi anh như thế nào, anh còn chưa nói cho em biết đâu." Harry cười nói.

Draco trầm mặc một lúc, cũng không nhanh chóng đáp lời.

Harry không khỏi thấy kỳ quái nhìn hắn.

"Tôi nghĩ bản thân gã rất không thích tôi," Draco chống cằm lên trên mái tóc mềm mại của Harry, giọng trầm thấp, "Gã chỉ là vì một người đặc biệt nào đó, nên mới làm bộ tỏ vẻ yêu tôi tha thiết như vậy."

"Người kia là ai? Anh dùng từ cô ấy, là một cô gái sao?"

"Nếu như tôi đoán không sai, là vì cô em sinh đôi của gã, Joey." Draco như lâm vào hồi ức, mi mắt dày đặc buông xuống, che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.

Nhưng Harry hoàn toàn nghe không hiểu, "Em gái của gã thì có quan hệ gì với anh?"

Xác thực chẳng có quan hệ gì, nhưng thật không thể chịu nổi mấy người bị bệnh về tư duy đến mức độ nhất định kia, Draco nhớ tới cái người bị bệnh cố chấp của nhà Brook liền cảm thấy gay go.

"Sau này sẽ giải thích với em, em chỉ cần biết rằng tôi không có nửa phần thiện cảm gì với cái tên đó, nhớ phải cách xa gã ra một chút, biết chưa?" Draco hời hợt cho qua, không để ý đến khuôn mặt viết rõ kháng nghị của Harry, ôm lấy người đi vào trong phòng ngủ, "Nhắc nhở một câu, thời gian đã không còn sớm. Vì để em được khỏe mạnh, em nên đi ngủ thôi."

Harry nằm ở trong lồng ngực của Draco, quả thực nên tán thưởng vì bản lĩnh tìm lý do qua loa của người nào đó, lý do mờ mịt như vậy mà hắn cũng có thể tỏ rõ tự nhiên như thế.

Có điều Draco cũng hoàn toàn không cần lo lắng cậu sẽ vì hiếu kỳ mà tới gần cái tên Brook kia.

Bởi vì tối hôm nay, ngay lúc Brook dựa vào, vết sẹo của cậu không hề được báo trước lại đau, giống như lần gặp phải Voldemort.

Loại thống khổ như bị thiêu đốt, cậu hầu như phải dùng hết toàn bộ sức chịu đựng mới nhịn xuống được, làm bộ không có chuyện gì nhìn cái tên Brook kia tựa sát vào người Draco, nhưng đũa phép đã được cậu nhanh chóng nắm trong tay.

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây thực sự rất bận a a a a ~~~

(Editor: Chương này tràn ngập mùi dấm.)

do

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.