Mật Mã Phù Thủy

Chương 21: Chương 21




“Liệu tôi có đúng khôngkhi gọi bà, Goody Alsop?” Susanna vặn vẹo hai bàn tay trong chiếc tạp dề của mình và nhìn tôi mộtcách lo lắng. “Tôi gần đây được cử đến nhà bà ấy,” bà ta yếu ớt nói. “Nếu tôi đã…”

“Nhưng côđãkhôngđi, Susanna.” Goody Alsop quá già và gầy gò đến nỗi làn da bà ta như bám dính vào xương hai bàn tay và cổ tay. Giọng bà phù thủy chân thành đến kỳ lạ đối với những người quá yếu đuối dễ bị cám dỗ, tuy vậy, sựthông minh ánh lên trong mắt bà ta. Người đàn bà này có lẽ đãthọ tới tám mươi tuổi rồi, nhưng khôngai dám bảo bà ấy ốm yếu nhu nhược cả.

Giờ Goody Alsop đãđến, căn phòng chính trong căn hộ của nhà Norman đầy ắp người. Sau mộtchút miễn cưỡng Susanna đãđồng ý cho Matthew và Pierre đứng ngay bên trong cánh cửa, miễn là họ khôngchạm vào bất cứ thứ gì. Jeffrey và John thìphân chia sựchú ý của mình vào mấy ma cà rồng và chú gà con, giờ nó đangan toàn nằm ổ trong cái mũ lưỡi chai của John cạnh lò sưởi. Bộ lông của nó đangbắt đầu trở nên tơ xốp trong khôngkhí ấm áp, và ơn phước, nó đãngừng kêu chiếp chiếp. Tôi ngồi trênmộtcái ghế đẩu bên lò sưởi cạnh Goody Alsop, người đangchiếm dụng chiếc ghế bành duy nhất trong căn phòng.

“Để ta nhìn côcái nào, Diana.” Khi Goody Alsop vươn tay hướng tới mặt tôi, y như bà góa Beaton và Champier đãlàm, tôi bèn co rúm người lại. Bà phù thùy dừng lại cau mày. “Gì thế, con gái?”

“mộtphù thủy ở Pháp đãcố đọc trênda tôi. Nó có cảm giác như những con dao nhỏvậy,” tôi nhỏgiọng giải thích.

“Nó sẽkhônghoàn toàn dễ chịu – kiểm tra gì thế? – nhưng nó đáng lẽ khôngđau đâu.” Các ngón tay bà khám phá từng đường nét của tôi. Hai bàn tay bà lão mát dịu và khô ráo, các mạch máu nổi rõtrênlàn da đồi mồi và ngoằn ngoèo trênnhững khớp xương. Tôi thấy mộtcảm giác hơi tọc mạch thái quá, nhưng khôngcó gì giống như đau đớn mà tôi đãtrải nghiệm với hai bàn tay của Champier.

“A,” bà lão hít thở khi chạm vào làn da mịn màng trêntrán tôi. Con mắt phù thủy của tôi, thứ đãsa vào trạng thái ì trệ đáng thất vọng vào khoảnh khắc Susanna và Annie tìm thấy tôi cùng với chú gà con, đãmở ra hoàn toàn. Goody Alsop là mộtphù thủy hiểu biết đáng nể.

Nhìn vào con mắt thứ ba của Goody Alsop, tôi bị ném lao vào mộtthế giới sắc màu. Cố gắng hết mức tôi có thể, những mạng sợi dệt tươi sáng từ chối phân giải thành điều gì đó có thể nhận dạng được, mặc dù tôi mộtlần nữa cảm thấy viễn cảnh giày vò mà chúng có thể bị dùng đến theo cách nào đó. sựtiếp xúc của Goody Alsop râm ran nhoi nhói như thể bà thăm dò cơ thể và tâm trí tôi bằng thị giác thứ hai của bà, năng lượng ép ra xung quanh bà trong mộtsắc vàng cam nhuốm đỏ tía. Trong trải nghiệm hữu hạn của tôi, khôngcó ai từng biểu lộ sựkết hợp màu sắc đặc biệt thế. Bà lão mộtchốc lại tặc lưỡi, thốt ra mộthai âmthanh tán thành.

“Bà ta là mộtkẻ lạ lùng, đúng khôngạ?” Jeffrey thìthầm, ngó qua vai Goody Alsop.

“Jeffrey!” Susanna thở gấp, xấu hổ trước hành vi của cậu con trai. “Bà Roydon, nếu con vui lòng nhớ.”

“Được rồi, bà Roydon là mộtkẻ lạ lùng,” Jeffrey nói, khônghề tỏ ra hối lỗi. Cậu nhóc chống hai tay vào đầu gối và cúi gần lại.

“Cháu thấy được gì, Jeffrey trẻ tuổi?” Goody Alsop hỏi.

“Bà ấy – bà Roydon – là tất cả sắc màu của cầu vồng. Con mắt phù thủy của bà ấy màu xanh lam, mặc dù phần còn lại của bà ấy màu xanh lá cây, giống nữ thần. Và tại sao lại có mộtcái vành màu đỏ đen ở đó ạ?” Jeffrey chỉ vào trán tôi.

“Đó là dấu ấn của wreath,” Goody Alsop nói, đưa ngón tay xoa lên nó. “Nó cho chúng ta biết bà ấy thuộc về gia đình ông Roydon. Bất cứ khi nào cháu nhìn thấy cái này, Jeffrey ạ – và nó khá là hiếm đấy – cháu phải để ý nó như mộtsựcảnh báo. Wearth đãtạo ra nó sẽkhônghài lòng nếu cháu đụng chạm vào sinh vật máu nóng mà hắnđãtuyên bố quyền làm chủ.”

“Nó có đau khôngạ?” Đứa nhỏthắc mắc.

“Jeffrey!” Susanna lại gào lên. “Đừng hỏi linh tinh làm phiền Goody Alsop.”

“Chúng ta sẽđối mặt với mộttương lai đen tối nếu lũ trẻ thôi khôngđặt câu hỏi nữa đấy, Susanna,” Goody Alsop nhấn mạnh.

“Máu của wearth có thể chữa lành, nhưng nó khônggây hại,” tôi nóivới cậu bé trước khi Goody Alsop có thể trả lời. khôngcần phải có mộtphù thủy trưởng thành khác dọa cho cậu bé sợ trước những gì nó khônghiểu. Ánh mắt tôi chuyển tới Matthew, người có quyền tuyên bố về tôi còn sâu sắc hơn cả lời thề bằng màu của cha anh. Matthew sẵn lòng để cuộc kiểm tra của Goody Alsop tiếp tục – vào lúc này – nhưng mắt anhchưa bao giờ rời khỏi người phụ nữ đó. Tôi gom mộtnụ cười, và miệng anhmím chặt thêm đáp lại.

“Ồ.” Jeffrey thốt lên êm ái vui thích trước mẩu tin tức này. “Bà có thể tạo ra glaem mộtlần nữa không, bà Roydon?” Trước sựchán nản, các cậu bé nhớ nhung màn thi triển năng lượng phép thuật.

Goody Alsop đặt mộtngón tay xương xẩu lên vết lõm trênmôi Jeffrey, khiến cậu bé im lặng mộtcách hiệu quả. “Ta cần nóichuyện với Annie bây giờ. Sau khi xong, người của ông Roydon sẽđưa cả ba đứa tới bờ sông. Khi cháu quay lại, cháu có thể hỏi ta bất cứ điều gì cháu thích.”

Matthew nghiêng đầu về phía cửa, và Pierre đón lấy trách nhiệm với hai chàng trai trẻ, sau khi đưa mắt nhìn đề phòng về hướng bà lão, anhta mang chúng xuống lầu đợi. Giống Jeffrey, Pierre cần vượt qua nỗi sợ hãi với các sinh vật khác người khác.

“côbé đâu rồi?” Goody Alsop hỏi, ngoái đầu lại.

Annie len lén tiến tới. “Đây ạ, thưa Goody.”

“Hãy nóicho chúng ta sựthật, Annie,” Goody Alsop nóibằng giọng kiên quyết. “Cháu đãhứa gì với Andrew Hubbard?”

“Kh… khônggì cả,” Annie lắp bắp, mắt chuyển hướng sang tôi.

“Đừng nóidối, Annie. Đó là tội lỗi,” Goody Alsop mắng. “nóira đi.”

“Cháu sẽnhắn tin nếu ông Roydon có kế hoạch rời London. Và Cha Hubbard cử mộtngười đến khi bà và ông vẫn còn trêngiường để hỏi cháu chuyện đangdiễn ra trong nhà.” Lời lẽ của Annie ào ào tuôn ra. Sau khi nóixong, côbé đưa hai tay bịt lấy miệng mình như thể khôngtin nổi đãtiết lộ nhiều đến thế.

“Chúng ta phải hành động theo từng chữ của thỏa thuận giữa Annie và Hubbard, nếu khôngphải tuân theo tinh thần của thỏa thuận đó.” Goody Alsop ngẫm nghĩ mộtlát. “Nếu bà Roydon rời thành phố này vì bất cứ lý do nào, Annie sẽđưa tin cho tôi trước. Hãy đợi mộttiếng trước khi cháu cho Hubbard biết, Annie. Và nếu cháu nóimộttừ về những gì diễn ra ở đây cho bất cứ ai, ta sẽyểm bùa trói buộc lên lưỡi cháu, mộtphù thủy mười ba tuổi sẽkhôngthể hóa giải đâu.” Annie trông kinh hãi trước viễn cảnh ấy. “đinhập hội với mấy cậu nhóc đi, nhưng mở tất cả cửa ra vào và cửa sổ ra trước khi cháu rời khỏi nhé. Ta sẽbáo cho cháu khi đến giờ quay về.”

Nét mặt của Annie trong khi côbé mở cửa chớp và cửa ra vào đầy vẻ hối lỗi và khiếp sợ, tôi gửi cho côbé mộtcái gật đầu an ủi. Đứa bé tội nghiệp khôngđủ khả năng chống lại Hubbard và đãlàm những gì phải làm để sống sót. Thêm mộtcái nhìn khiếp sợ hơn nữa về phía Matthew, người có thái độ lạnh lùng đối với côbé mộtcách rất bản năng, côgáirời đi.

Cuối cùng, ngôi nhà yên tĩnh, luồng khôngkhí lùa vào xoay quanh mắt cá chân và bờ vai tôi, Matthew cất tiếng. anhvẫn đứng dựa vào cánh cửa, bộ đồ màu đen hấp thụ ánh sáng ít ỏi trong căn phòng.

“Bà có thể giúp chúng tôi không, Goody Alsop?” Giọng nóilịch sựnhã nhặn của anhchẳng hề giống với thái độ hành xử bề trênđối với bà góa Beaton.

“Tôi tin là vậy, ông Roydon,” Goody Alsop đáp.

“Xin hãy thư giãn,” Susanna nói, ra hiệu Matthew hướng tới chiếc ghế đẩu gần đó. Hỡi ơi, chẳng thể nào có chuyện mộtngười đàn ông kích cỡ như Matthew có thể thoải mái được trênmộtchiếc ghế đẩu ba chân nhỏbé, nhưng anhvẫn dạng chân ngồi trênđó mà khôngphàn nàn gì. “Chồng tôi đangngủ trong phòng kế bên. Ông ấy khôngđược phép nghe nóivề wearth, hay cuộc nóichuyện của chúng ta.”

Goody Alsop kéo tấm vải len xám và lanh có đính ngọc trai che cổ bà rồi rút các ngón tay ra, kéo theo thứ gì đó mong manh khôngthấy rõ. Bà phù thủy xòe bàn tay ra và đập nhẹlên cổ tay mình thả ra mộtcái bóng vào phòng. Bản sao chính xác của bà đivào phòng ngủ của Susanna.

“Đó là cái gì thế?” Tôi hỏi, gần như khôngdám thở.

“Hồn ma của tôi. côấy sẽcanh chừng ông Norman và đảm bảo chúng ta khôngbị quấy rầy.” Môi Goody Alsop mấp máy, và luồng khí thoáng đãng ngừng lại. “Giờ thìcửa ra vào và cửa sổ đều đãđược niêm kín, chúng ta sẽkhôngbị nghe lỏm nữa. côcó thể thư giãn tập trung vào mục đích rồi, Susanna.”

Đây là hai câu thần chú có thể chứng minh tính hữu dụng đối với mộtngôi nhà của gián điệp. Tôi mở miệng định hỏi Goody Alsop xem bà làm cách nào, nhưng chưa kịp thốt ra mộttiếng, bà đãgiơ tay lên và cười khúc khích.

“côquá hiếu kỳ so với mộtphụ nữ trưởng thành đấy. Tôi sợ côsẽthử thách tính kiên nhẫn của Susanna còn hơn cả Jeffrey nữa đấy.” Bà lão ngồi ngả ra và quan sát tôi với nét mặt vui vẻ. “Ta đãđợi côlâu lắm rồi, Diana.”

“Cháu ư?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“khôngphải hỏi. đãnhiều năm rồi kể từ những điềm báo đầu tiên tiên đoán sựxuất hiệncủa cô, và với thời gian trôi qua, mộtvài người trong chúng ta đãtừ bỏ hy vọng. Nhưng khi các chị em ta nóivề điềm xấu ở phương bắc, ta đãmong đợi côđến.” Goody Alsop đangnhắc đến Berwick và những hiệntượng lạ lùng ở Scotland. Tôi nhoài người tới trước, sẵn sàng hỏi bà nhiều hơn, nhưng Matthew khẽ lắc đầu. anhvẫn khôngchắc chắn phù thủy này có thể tin tưởng. Goody Alsop nhìn yêucầu lặng lẽ của chồng tôi và lại khúc khích cười.

“Vậy là tôi đãđúng,” Susanna nói, thở ra nhẹnhõm.

“Đúng, con gái. Diana quả là mộtthợ dệt đấy.” Lời Goody Alsop nóivang dội khắp căn phòng, có uy lực như bất kỳ câu thần chú nào.

“Đó là cái gì cơ?” Tôi thìthầm hỏi.

“Chúng tôi khônghiểu lắm về tình huống hiệntại, Goody Alsop.” Matthew cầm lấy tay tôi. “Có lẽ bà nên đối xử với cả hai chúng tôi giống như Jeffrey ấy và giải thích nó như bà sẽlàm với mộtđứa trẻ.”

“Diana là người tạo ra những thần chú,” Goody Alsop nói. “Những người thợ dệt chúng tôi là sinh vật rất hiếm. Đó là lý do vì sao nữ thần gửi côđến chỗ tôi.”

“không, Goody Alsop. Bà nhầm rồi,” tôi lắc đầu phản đối. “Tôi dở khủng khiếp với các câu thần chú. Dì Sarah của tôi thìrất giỏi, nhưng ngay cả dì cũng khôngthể dạy tôi các ngón nghề của phù thủy.”

“Dĩ nhiên côkhôngthể dùng thần chú của các phù thủy khác. côphải sáng chế ra thần chú của riêng mình.” Lời tuyên bố của Goody Alsop đingược lại với mọi điều tôi được dạy. Tôi nhìn bà lão trong sựkinh ngạc.

“Phù thủy học thần chú. Chúng ta khôngphát minh ra chúng.” Thần chú được truyền từ đời này sang đời khác, trong các gia đình và trong các thành viên hội đồng phù thủy. Chúng tôi ganh tị canh giữ các tri thức đó, ghi chép lại các từ ngữ và quy trình trong những cuốn bí kíp gia đình kèm theo tên của những phù thủy nắm vững phép thuật tủ của họ. Hơn nữa những phù thủy có kinh nghiệm huấn luyện các thành viên trẻ trong hội đồng phù thủy để tiếp bước họ, lưu tâm đến sắc thái của mỗi câu thần chú và kinh nghiệm quá khứ của mọi phù thủy dùng nó.

“Những thợ dệt làm điều đó,” Goody Alsop đáp.

“Tôi chưa bao giờ nghe nóitới mộtthợ dệt,” Matthew thận trọng nói.

“Rất ít người biết. Chúng tôi là mộtbí mật, ông Roydon ạ, mộtbí mật rất ít phù thủy khám phá được, chứ khôngphải chỉ mình wearth khôngbiết. Tôi nghĩ ông đãquá quen thuộc với các bí mật và cách giữ kín chúng.” Đôi mắt bà lão ánh lên vẻ châm chọc.

“Tôi đãsống rất nhiều năm, Goody Alsop ạ. Tôi thấy khó mà tin rằng phù thủy có thể giữ kín sựtồn tại của những thợ dệt trước các sinh vật khác người kia trong suốt chừng đó thời gian.” anhcáu. “Đây có phải là mộttrò chơi khác của Hubbard khônghả?”

“Tôi quá già để chơi đùa rồi, ông de Clermont. Ồ, phải, tôi biết ông thậtsựlà ai và ông chiếm giữ vị trí nào trong thế giới của chúng tôi,” Goody Alsop nóikhi Matthew tỏ ra ngạc nhiên. “Có lẽ ông khôngthể giấu giếm sựthậttrước các phù thủy như ông vẫn nghĩ.”

“Có lẽ không,” Matthew gầm gừ cảnh cáo. Tiếng gầm gừ của anhcòn làm bà lão vui thích nhiều hơn.

“Cái mánh đó có thể dọa bọn trẻ con như Jeffrey và John cũng như lừa phỉnh các yêutinh như gã bạn Christopher của ông, nhưng chẳng làm tôi sợ đâu.” Giọng bà lão chuyển sang nghiêm túc. “Các thợ dệt ẩntrốn bởi vì có thời chúng tôi bị truy lùng và giết chết, giống như các hiệp sĩ của cha ông vậy. khôngphải mọi người đều chấp nhận sức mạnh của chúng tôi. Như ông biết rõđấy, sẽdễ dàng sống sót hơn khi kẻ thù của ông nghĩ ông đãchết rồi.”

“Nhưng kẻ nào sẽlàm mộtviệc như thế, và tại sao?” Tôi hy vọng rằng câu trả lời sẽkhôngdẫn chúng tôi trở lại mối thù truyền kiếp giữa ma cà rồng và phù thủy.

“khôngphải wearth hay yêutinh săn lùng chúng ta, mà chính là các phù thủy khác,” Goody Alsop bình tĩnh nói. “Bọn họ sợ chúng ta bởi chúng ta khác biệt. Nỗi sợ hãi làm nảy sinh sựcoi thường, rồi căm ghét. Nó là mộtcâu chuyện quen thuộc rồi. Cũng từng có lúc các phù thủy tiêu diệt toàn bộ những gia đình để khỏi có những đứa bé lớn lên thành thợ dệt. Số ít thợ dệt sống sót đãgửi con họ đitrốn. Tình yêucủa cha mẹ đối với mộtđứa trẻ chính là sức mạnh, cả hai người sẽnhanh chóng khám phá ra thôi.”

“Bà biết về đứa bé,” tôi thốt lên, hai tay di chuyển tới bảo vệ trước bụng mình.

“Đúng thế.” Goody Alsop trang trọng gật đầu. “côđangtạo ra mộttấm dệt đầy quyền năng đấy, Diana. côsẽkhôngthể che giấu nó khỏi các phù thủy khác lâu quá đâu.”

“mộtđứa trẻ ư?” Mắt Susanna trợn tròn lên. “sựhoài thai giữa mộtphù thủy và wearth ư?”

“khôngphải là bất cứ phù thủy nào. Chỉ có những thợ dệt mới có thể tạo nên mộtphép thuật như thế. Đó là lý do vì sao nữ thần chọn côcho nhiệm vụ này, Susanna, cũng như lý do côgọi tôi đến. côlà mộtbà đỡ, và tất cả kỹ năng của côsẽlà cần thiết trong những ngày sắp tới.”

“Tôi khôngcó kinh nghiệm giúp ích cho bà Roydon,” Susanna phản đối.

“côvẫn đangtrợ giúp những người phụ nữ trong việc sinh nở suốt bao năm đấy thôi,” Goody Alsop nhận xét.

“Phụ nữ máu nóng, Goody, với những đứa trẻ máu nóng!” Susanna phẫn nộ đáp. “khôngphải những sinh vật giống…”

“Wearth có tay có chân, cũng giống chúng ta thôi,” Goody Alsop cắt lời. “Ta khôngthể tưởng tượng đứa bé này có gì khác lạ.”

“Chỉ bởi vì nó có mười ngón tay, mười ngón chân khôngcó nghĩa nó có linh hồn,” Susanna nói, đưa mắt nhìn Matthew nghi hoặc.

“Ta ngạc nhiên vì côđấy, Susanna. Linh hồn của ông Roydon đây cũng trong sạch như ta và côthôi. Có phải côlại nghe lời chồng mình và những chuyện tầm phào của ông ta về ác quỷ trong wearth và yêutinh khônghả?”

Miệng Susanna mím chặt lại. “Nếu đúng thìsao, Goody?”

“Thế thìcôlà đồ ngốc. Phù thủy nhìn thấy được sựthậtmộtcách hiển nhiên – cho dù chồng của họ có đầy vô lý đinữa.”

“Vấn đề khôngdễ dàng như bà tin là vậy đâu,” Susanna cằn nhằn.

“Cũng khôngcần thiết phải quá khó khăn. Người thợ dệt được chờ đợi từ lâu đangở giữa chúng ta đây, và chúng ta phải lên kế hoạch.”

“Cảm ơn bà, Goody Alsop,” Matthew nói. anhđãnhẹnhõm khi có ai đó cuối cùng cũng đồng tình với anh. “Bà nóiđúng. Diana phải học những gì côấy cần biết thậtnhanh. côấy khôngthể sinh đứa bé ở đây.”

“Chuyện đó hoàn toàn khôngphải quyết định của ông, ông Roydon. Nếu đứa trẻ được định là sinh ra ở London, vậy thìđó sẽlà nơi nó ra đời.”

“Diana khôngthuộc về nơi này,” Matthew nói, vội vàng bổ sung thêm, “tại London.”

“Chúa ban phước cho chúng ta, điều đó đủ rõràng rồi. Nhưng với tư cách là người se sợi thời gian, nên việc di chuyển côta tới mộtnơi khác cũng chẳng giúp được gì. Diana sẽchẳng ít bị nghi ngờ hơn khi ở Canterbury hay York.”

“Vậy là bà biết các bí mật khác của chúng tôi rồi,” Matthew tặng bà lão mộtcái nhìn trừng trừng lạnh lẽo. “Vì bà đãbiết quá nhiều, nên bà cũng phải tiên đoán được rằng Diana sẽkhôngtrở về thời đại của côấy mộtmình. Đứa bé và cả tôi sẽđicùng côấy. Bà sẽdạy côấy những gì côấy cần để làm điều đó.” Matthew đanggánh lấy trách nhiệm, nó có nghĩa những chuyện này sắp khiến vòng quay thường nhật của họ tệ hơn.

“Giáo dục vợ của ông giờ là chuyện của tôi, ông Roydon – trừ phi ông nghĩ mình biết nhiều hơn tôi về việc làm mộtthợ dệt có nghĩa như thế nào,” Goody Alsop ôn tồn nói.

“anhấy biết rằng đây là vấn đề giữa các phù thủy,” tôi nóivới Goody Alsop, đặt bàn tay kiềm chế lên cánh tay anh. “Matthew sẽkhôngcan thiệp.”

“Mọi chuyện về vợ tôi đều là việc của tôi, Goody Alsop,” Matthew nói. anhquay sang tôi. “Và đây khôngphải vấn đề chỉ giữa các phù thủy thôi. khôngthể, nếu các phù thủy ở đây có thể quay ra chống lại bạn đời và con của anh.”

“Vậy đó là phù thủy chứ khôngphải wearth đãlàm côbị thương,” Goody Alsop khẽ nói. “Ta cảm thấy vết thương và biết rằng mộtphù thủy là mộtphần trong đó nhưng đãhy vọng rằng bởi vì người phù thủy này đangchữa lành những tổn thương cho côchứ khôngphải gây ra nó. Thế giới đãthành cái thứ gì khi mà mộtphù thủy lại làm mộtđiều như vậy với mộtphù thủy khác?”

Matthew gắn toàn bộ sựchú ý vào Goody Alsop. “Có thể phù thủy đó cũng nhận ra Diana là mộtthợ dệt.”

Vừa vặn tôi khôngnghĩ tới Satu có thể đãbiết. Căn cứ vào những gì Goody Alsop kể với tôi về thái độ của các đồng đạo phù thủy với những thợ dệt, ý tưởng Peter Knox và các bạn bè chí cốt của hắnở Đại Hội Đồng có thể nghi ngờ tôi che giấu mộtbí mật như thế cũng khiến máu trong người tôi chạy đua rồi. Matthew tìm kiếm tay tôi, anhdùng cả hai tay để nắm lấy nó.

“Có thể, nhưng ta khôngnóichắc chắn được,” Goody Alsop nóivới chúng tôi đầy tiếc nuối. “Tuy nhiên, chúng ta phải làm những gì có thể trong thời gian nữ thần ban cho để chuẩn bị cho Diana với tương lai của côấy.”

“Dừng lại,” tôi nói, đập tay lên bàn. Chiếc nhẫn của Ysabeau phát ra tiếng kêu thanh thúy khi chạm vào mặt gỗ cứng. “Các người đều nóichuyện như thể việc làm thợ dệt này có ý nghĩa lắm vậy. Nhưng tôi thậm chí khôngthể thắp mộtcây nến. Tài năng của tôi là phép thuật. Tôi có nước, lửa – thậm chí cả lửa – trong máu mình.”

“Nếu ta có thể thấy được linh hồn của chồng cô, Diana, thìcôsẽkhôngngạc nhiên là ta cũng có thể nhìn thấy được sức mạnh của cô. Nhưng côkhôngphải là lửa phù thủy, hay nước phù thủy, hay bất cứ thứ gì côtin tưởng. côkhôngthể ra lệnh cho các yếu tố tự nhiên này. Nếu côđủ ngốc nghếch cố thử nó, côsẽbị hủy diệt.”

“Nhưng tôi gần như chết đuối trong chính nước mắt của mình,” tôi bướng bỉnh nói. “Và để cứu Matthew tôi đãgiết mộtwearth bằng mũi tên của lửa phù thủy. Dì tôi đãnhận ra mùi đó.”

“mộtlửa phù thủy khôngcần đến các mũi tên. Lửa lời khỏi côvà đến mục tiêu của nó trong tức thời.” Goody Alsop lắc đầu. “Những thứ này đơn giản chính là việc dệt sợi, con của ta ạ, tạo nên hình dáng từ nỗi đau khổ và tình yêu. Nữ thần đãban phước lành của người cho cô, cho mượn sức mạnh côcần nhưng tuyệt đối khôngđể côra lệnh cho bất cứ thứ gì trong số đó.”

“Cho mượn chúng.” Tôi ngẫm nghĩ về những sựkiện gây nản lòng trong những tháng qua và ánh sáng lờ mờ của phép thuật sẽkhôngbao giờ hành động như chúng được kỳ vọng. “Vậy đó là lý do vì sao các năng lực này đến rồi đi. Chúng khôngbao giờ thực sựlà của tôi.”

“khôngphù thủy nào có thể nắm giữ quá nhiều sức mạnh trong mình mà khônglàm đảo lộn sựcân bằng của các thế giới. mộtthợ dệt lựa chọn cẩn thận từ phép thuật quanh mình và sử dụng nó để tạo hình dáng cho thứ gì đó mới mẻ.”

“Nhưng phải có tới hàng nghìn câu thần chú đangtồn tại – chưa kể tới bùa mê và thuốc độc nữa. khônggì tôi tạo nên có thể là khởi nguồn cả.” Tôi đưa tay vuốt ngang trán, và vị trí Philippe tạo ra lời thề máu dường như lành lạnh khi được chạm vào.

“Tất cả thần chú đều đến từ đâu đó, Diana: mộtkhoảnh khắc cần thiết, mộtsựmong đợi, mộtthử thách có thể khôngbị bắt gặp theo bất kỳ cách nào khác. Và chúng cũng đến từ ai đó.”

“Phù thủy đầu tiên,” tôi thìthầm thốt lên. mộtsố sinh vật khác người tin rằng Ashmole 782 chính là cuốn bí kíp đầu tiên, mộtcuốn sách chứa những bùa mê và phép thuật khởi thủy được người của chúng tôi sáng tạo nên. Đây lại là mộtsựkết nối khác giữa tôi và cuốn cổ thư bí ẩnkia. Tôi nhìn Matthew.

“Thợ dệt đầu tiên,” Goody Alsop nhẹnhàng sửa lại, “cũng như những người nối tiếp họ. Các thợ dệt khôngđơn thần là phù thủy, Diana. Susanna là mộtphù thủy vĩ đại, với kiến thức về phép thuật của trái đất và toàn bộ sựhiểu biết cùng truyền thuyết nhiều hơn bất cứ người chị em nào của côấy ở London. Dù với tất cả những gì côấy được ban tặng, côấy cũng khôngthể dệt nên mộtcâu thần chú mới. côthìcó thể.”

“Tôi thậm chí khônghình dung nổi bắt đầu như thế nào,” tôi nói.

“côđãlàm nở ra chú gà con đó thôi,” Goody Alsop nói, chỉ về phía trái bóng lông vàng ươm đangngủ.

“Nhưng tôi đangcố thử đập vỡ trứng!” Tôi phản đối. Bây giờ khi tôi đãhiểu về thuật bắn cung, tôi ý thức được chuyện này là mộtrắc rối. Phép thuật của tôi, giống như những mũi tên, đãtrượt mục tiêu của nó.

“Hiển nhiên là không. Nếu côchỉ đơn giản là cố làm nứt vỏ trứng, thìchúng ta sẽđược thưởng thức những chiếc bánh trứng tuyệt vời của Susanna rồi. Có điều gì đó trong tâm thức cô.” Chú gà con bày tỏ sựđồng tình, phát ra mộttiếng kêu đặc biệt lớn và mộttiếng chiếp rõràng.

Bà ấy đãđúng. Tôi quả thậtđãcó những ý nghĩ khác trong đầu mình: con của chúng tôi, liệu chúng tôi có thể chăm sóc cậu nhóc thậttử tế không, làm thế nào chúng tôi có thể giữ cho nó được an toàn.

Goody Alsop gật đầu. “Ta cũng đãnghĩ vậy.”

“Tôi khôngnóimộttừ nào, khôngthực hiệnmộtnghi thức nào, chẳng pha chế thứ gì.” Tôi đangbám chặt vào những gì dì Sarah đãdạy về thuật phù thủy. “Tất cả những gì tôi làm là đặt ra vài câu hỏi. Chúng thậm chí cũng chẳng phải những câu hỏi hay ho đặc biệt gì cả.”

“Phép thuật bắt đầu với khát vọng. Những lời nóiđến muộn hơn nhiều, rất nhiều,” Goody Alsop giải thích. “Thậm chí sau đó thợ dệt khôngthể luôn luôn chuyển đổi mộtcâu thần chú thành vài dòng chữ cho các phù thủy khác sử dụng. mộtvài sản phẩm dệt kháng cự lại, cho dù chúng ta có cố gắng thử bao nhiêu. Chúng là chỉ dành cho chúng ta sử dụng thôi. Đó là lý do họ sợ chúng ta.”

“‘Tất cả bắt đầu từ sựthiếu vắng và nỗi thèm khát,’” Tôi lẩm bẩm đọc. Quá khứ và hiệntại lại va chạm nhau khi tôi nhắc lại dòng đầu tiên của khổ thơ trong trang giấy lấy từ Ashomole 782 mà người nào đó từng gửi đến cho cha mẹ tôi. Lần này, khi các góc phòng sáng lên và làm le lói những hạt bụi li ti trong bóng của màu xanh lam và vàng kim, tôi khôngquay nhìn nơi khác. Cả Goody Alsop cũng thế. Ánh mắt Matthew và Susanna nhìn theo chúng tôi, nhưng khôngai thấy được bất cứ gì khác thường.

“Chính xác. Thấy đó, cách mà thời gian cảm nhận sựvắng mặt của côvà muốn côquay lại để dệt cho bản thân côđivào cuộc sống trước đây.” Bà lão cười tươi, vỗ hai bàn tay vào nhau như thể tôi đãlàm cho bà mộtbức vẽ hình ảnh ngôi nhà bằng bút chì màu đặc biệt đẹp đẽ và bà dự định trưng bày nó lên cánh cửa tủ lạnh. “Dĩ nhiên, thời gian chưa sẵn sàng cho côbây giờ. Nếu nó đãsẵn sàng, màu xanh lam sẽsáng rực rỡ hơn nhiều.”

“Bà khiến nó nghe như có thể kết hợp phép thuật và thuật phù thủy vậy, nhưng chúng là riêng biệt mà,” tôi nói, vẫn còn thấy lúng túng. “Thuật phù thủy sử dụng thần chú, còn phép thuật là mộtsức mạnh được thừa kế qua mộtthành tố tự nhiên, giống như khôngkhí hay lửa.”

“Ai dạy côthứ ngớ ngẩn vô nghĩa đó thế?” Goody Alsop khịt mũi khinh thường, và Susanna trông thất kinh. “Phép thuật và thuật phù thủy chính là hai con đường mòn giao nhau trong rừng. mộtthợ dệt có thể đứng ở ngã tư đường mộtchân giẫm trênmộtcon đường. côta có thể chiếm lấy khônggian ở giữa, nơi các sức mạnh là lớn nhất.”

Thời gian phản đối sựtiết lộ này bằng mộttiếng khóc thậtlớn.

“mộtđứa trẻ ở giữa, mộtphù thủy ở bên,” tôi lẩm bẩm đọc trong nỗi băn khoăn. Bóng ma của Bridget Bishop đãcảnh báo tôi về những nguy hiểm liên quan với mộtvị trí dễ tổn thương. “Trước khi chúng tôi đến đây, bóng ma của mộttrong những vị tổ tiên của tôi – Bridget Bishop – đãnóicho tôi biết đó là số phận của tôi. Bà ấy chắc đãbiết tôi là mộtthợ dệt.”

“Cả bố mẹ côcũng vậy,” Goody Alsop nói. “Ta có thể nhìn thấy những sợi chỉ cuối cùng còn lại trong nút trói của họ. Cha côcũng là mộtthợ dệt. Ông ấy biết côsẽđitheo con đường của ông ấy.”

“Cha côấy ư?” Matthew hỏi.

“Các thợ dệt hiếm khi là nam giới, Goody Alsop,” Susanna nhắc nhở.

“Cha Diana là mộtthợ dệt có tài năng vĩ đại nhưng khôngđược rèn luyện. Thần chú của ông ấy rời rạc gắn với nhau chứ khôngphải là mộttấm dệt hoàn thiện. Dù thế, nó được làm bằng tình yêuvà đãphục vụ cho mục đích của nó mộtthời gian dài, nó khá giống sợi dây xích đãtrói côvào với wearth của cô, Diana.” Sợi dây xích là vũ khí bí mật của tôi, mang đến cảm giác an ủi rằng tôi đãđược gắn chặt vào với Matthew trong những khoảng thời gian đen tối nhất của mình.

“Briget còn nóivới tôi mộtđiều khác nữa vào đêm đó: ‘khôngcó con đường nào đivề phía trước mà khôngcó anhta ở đó.’ Bà ấy hẳn cũng đãbiết về Matthew,” tôi thú nhận.

“Em chưa bao giờ kể với anhvề cuộc nóichuyện này, mon Coeur,” Matthew nóinghe có vẻ tò mò nhiều hơn là bực bội.

“Ngã tư đường, các lối mòn và những lời tiên đoán mơ hồ dường như khôngquan trọng. Với mọi điều xảy ra sau đó, tôi đãquên rồi.” Tôi nhìn Goody Alsop. “Hơn nữa, làm thế nào tôi có thể tạo ra thần chú mà khôngcần biết đến nó?”

“Các thợ dệt được bao quanh bởi sựbí ẩn,” Goody Alsop bảo tôi. “Chúng ta khôngcó thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho tất cả mọi câu hỏi của côbây giờ mà phải tập trung thay vì dạy côcách xử lý với phép thuật khi nó đilướt qua cô.”

“Sức mạnh của tôi vẫn đangkhôngổn định,” tôi thừa nhận, nghĩ đến trái mộc qua héo rũ và đôi giày bị phá hủy của Mary. “Tôi chưa bao giờ biết làm thế nào tiếp theo cả.”

“Đó khôngphải chuyện gì khác thường đối với mộtthợ dệt lần đầu đến với sức mạnh của bản thân. Nhưng sựtỏa sáng của côcó thể nhìn thấy và cảm nhận được, ngay cả với loài người.” Goody Alsop ngả người vào trong chiếc ghế bành và ngắm nghía tôi. “Nếu các phù thủy thấy glaem của tôi giống như Annie đãthấy, họ có thể dùng kiến thức này với các mục đích của họ. Chúng ta sẽkhôngđể côhay đứa trẻ sa vào nanh vuốt của Hubbard. Ta tin tưởng ông có thể xử lý Đại Hội Đồng chứ?” Bà lão nói, nhìn sang Matthew. Goody Alsop diễn giải sựim lặng của Matthew như lời đồng ý.

“Vậy thìtốt rồi. Hãy đến gặp ta vào thứ Hai và thứ Năm, Diana. Bà Norman sẽgặp côvào thứ Ba. Ta sẽcử Marjorie Cooper vào thứ Tư, Elizabeth Jackson và Catherine Streeter vào thứ Sáu. Diana sẽcần sựgiúp đỡ của họ để điều hòa lửa và nước trong máu của côấy, nếu khôngcôấy sẽchẳng bao giờ tạo ra được cái gì hơn là hơi nước.”

“Có lẽ sẽkhôngkhôn ngoan khi cho tất cả các phù thủy đó chia sẻ bí mật đặc biệt này, Goody,” Matthew nói.

“Ông Roydon đúng đấy. đãcó quá nhiều lời xì xào về phù thủy này. John Chandler vẫn đanglan truyền tin tức về bà ấy để lấy lòng Cha Hubbard. Chắc chắn chúng ta có thể tự mình dạy côấy,” Susanna nói.

“Và côtrở thành lửa phù thủy từ khi nào hả?” Goody Alsop vặn lại. “Máu của đứa bé đầy lửa. Sức mạnh của ta do nước phù thủy thống trị, còn của côlà sức mạnh của đất. Chúng ta khôngđủ cho nhiệm vụ này.”

“Nhóm của chúng ta sẽlôi kéo quá nhiều sựchú ý nếu hành động theo kế hoạch của bà. Chúng ta có mười ba phù thủy, nhưng bà dự định lôi kéo năm người vào việc này. Hãy để nhóm khác đảm nhận vấn đề của bà Roydon – mộtnhóm ở Moorgate, hoặc có thể là Aldgate.”

“Nhóm Aldgate đãphát triển quá lớn, Susanna. Nó khôngthể quản lý được sựvụ của chính mình, chứ chẳng có tâm trí mà đảm nhận việc giáo dục mộtthợ dệt. Hơn nữa, chỗ đó quá xa khôngtiện cho tôi di chuyển, và bầu khôngkhí tồi tệ do thành phố đầy mương rạch đó làm cho chứng thấp khớp của tôi càng tệ hơn. Chúng ta sẽđào tạo côấy trong giáo xứ này, như nữ thần đãđịnh.”

“Tôi khôngthể…” Susanna bắt đầu.

“Ta là tiền bối của cô, Susanna. Nếu cômuốn phản đổi thêm nữa, côsẽcần phải kiếm mộtphán quyết từ Rede.” Bầu khôngkhí nặng nề mộtcách khó chịu.

“Tốt thôi, Goody. Tôi sẽgửi yêucầu của mình tới Queenhithe.” Susanna dường như bị giật mình vì tuyên bố của chính mình.

“Ai là Nữ hoàng Hithe vậy?” Tôi hạ thấp giọng hỏi Matthew.

“Queenhithe là mộtđịa danh, khôngphải người,” anhthìthào. “Nhưng chuyện về cây sậy này là sao?”

“Em cũng khôngbiết,” tôi thú nhận.

“Thôi thìthầm đi,” Goody Alsop nói, lắc đầu dáng vẻ bực bội. “Với bùa phép yểm trêncửa sổ và cửa ra vào, những tiếng rì rầm của mấy người khuấy động khôngkhí làm đau tai ta đấy.”

mộtlần nữa bầu khôngkhí lại im ắng, Goody Alsop tiếp tục. “Susanna đangthử thách uy quyền của ta trong vấn đề này. Vì ta là lãnh đạo của nhóm Garlickhythe – và đồng thời là tiền bối bề trêntheo phân khu trong thành phố của Vintry – bà Norman phải trình bày trường hợp của bà ấy cho mộtbề trênphân khu khác ở London. Họ sẽquyết định phương thức hành động của chúng ta, khi họ làm thế lúc nào cũng có sựbất đồng ý kiến giữa các phù thủy. Có hai mươi sáu tiền bối bề trên, và chúng ta được biết đến với tư cách là hội đồng Rede.”

“Vậy đây chỉ là vấn đề chính kiến ư?” Tôi nói.

“Chính kiến và tính thận trọng. khôngcó cách nào để dàn xếp cuộc tranh cãi của chúng tôi, cha Hubbard sẽnhúng ngón tay wearth của ông ta vào sựvụ của chúng tôi nhiều hơn,” Goody Alsop nói. “Tôi xin lỗi nếu có xúc phạm ông, ông Roydon.”

“khôngcó xúc phạm nào cả, Goody Alsop. Nhưng nếu bà đưa vấn đề này ra với các tiền bối bề trêncủa bà, Diana sẽbị cả London biết đến.” Matthew đứng lên. “Tôi khôngthể đồng ý chuyện đó.”

“Mọi phù thủy trong thành phố đều đãnghe nóivề vợ ông. Tin tức ở đây truyền đirất nhanh, cũng phải cảm ơn người bạn Christopher Marlowe của ông đấy,” Goody Alsop nói, nghển cổ lên để đón ánh mắt anh. “Ngồi xuống đi, ông Roydon. Bộ xương già của ta khôngcong lên để tiếp chuyện nổi nữa đâu.” Trước sựkinh ngạc của tôi, Matthew ngồi xuống thật.

“Các phù thủy ở London vẫn khôngbiết côlà thợ dệt đâu, Diana, và đó mới là điều quan trọng,” Goody Alsop nóitiếp. “Dĩ nhiên hội đồng Rede sẽđược cho biết. Khi những phù thủy khác nghe nóicôđược gọi tới trước các tiền bối bề trên, họ sẽmặc định côđangbị trừng phạt vì mối quan hệ với ông Roydon, hoặc rằng côđangbị trói buộc theo mộtkiểu cách nào đó để giữ cho ông ta khôngthể kiếm lợi thêm thông qua máu và sức mạnh của cô.”

“Cho dù họ có quyết định thế nào, bà vẫn sẽlà giáo viên của tôi chứ?” Tôi đãquen với sựchống đối khinh miệt của các phù thủy khác và biết tốt hơn hết là hy vọng các phù thủy ở London sẽchấp nhận mối quan hệ của tôi với Matthew. Vấn đề liệu Marjorie Cooper, Elizabeth Jackson, và Catherine Streeter (cho dù họ là ai đinữa) có tham gia vào chế độ giáo dục của Goody Alsop hay khôngcũng chẳng mấy quan trọng. Nhưng Goody Alsop thìkhác. Đây là phù thủy mà tôi muốn có được tình bạn và sựgiúp đỡ của bà.

“Ta là phù thủy cuối cùng ở London này và là mộttrong ba thợ dệt được biết đến trênthế giới. Thợ dệt người Scotland Agnes Sampson nằm trong mộtnhà tù ở Edinburgh. khôngai thấy hay nghe nóigì về thợ dệt người Ireland từ nhiều năm nay. Rede khôngcó lựa chọn nào khác ngoài việc để ta hướng dẫn cô.” Goody Alsop cam đoan với tôi.

“Khi nào các phù thủy sẽhọp mặt?” Tôi hỏi.

“Ngay khi có thể sắp xếp,” Goody Alsop hứa.

“Chúng tôi sẽsẵn sàng,” Matthew cam đoan với bà.

“Có mộtsố việc vợ ông phải tự làm, ông Roydon. Mang thai đứa bé và gặp hội đồng Rede nằm trong số đó,” Goody Alsop đáp. “Niềm tin tưởng khôngphải là mộtviệc dễ dàng đối với wearth, ta biết, nhưng ông phải cố gắng vì lợi ích của côấy.”

“Tôi tin tưởng vợ mình. Bà đãcảm nhận được điều các phù thủy đãlàm với côấy rồi đấy, vậy nên bà sẽchẳng ngạc nhiên khi tôi khôngtin tưởng chút nào vào đồng loại của bà lúc ở bên côấy,” Matthew nói.

“Ông phải cố gắng thôi,” Goody Alsop lặp lại. “Ông khôngthể xúc phạm hội đồng Rede. Nếu ông làm thế, Hubbard sẽphải can thiệp. Hội đồng Rede sẽkhôngchịu nổi thêm sựsỉ nhục đó và sẽkhăng khăng đòi lôi Đại Hội Đồng dính líu vào. Cho dù sựbất đồng của chúng ta là gì đinữa, khôngai trong căn phòng này muốn Đại Hội Đồng hướng sựchú ý tập trung vào London, ông Roydon.”

Matthew cân nhắc giải pháp cả Goody Alsop. Cuối cùng anhgật đầu. “Tốt thôi, Goody.”

Tôi là mộtthợ dệt.

Rất nhanh thôi tôi sẽlàm mẹ.

mộtđứa trẻ ở giữa, mộtphù thủy ở bên, giọng nóicủa bóng ma Bridget Bishop thìthầm.

Cái hít hơi thậtmạnh của Matthew nóicho tôi biết rằng anhđãphát hiệnthấy sựthay đổi trong mùi hương của tôi. “Diana đãmệt rồi và cần về nhà.”

“côấy khôngmệt mà sợ hãi. Thời gian dành cho lo sợ đãqua rồi, Diana. côphải đối mặt với việc mình thậtsựlà ai,” Goody Alsop nóivới dáng vẻ điềm tĩnh lấy làm tiếc.

Nhưng nỗi lo lắng của tôi cứ tiếp tục dâng lên thậm chí sau khi chúng tôi đãan toàn trở về Hươu Đực và Vương Miện. Khi đãở nhà, Matthew cởi bỏ chiếc áo khoác may chần. anhphủ nó bao quanh người tôi, cố đẩy lùi khôngkhí lạnh giá. Lớp vải vẫn lưu lại mùi đinh hương và quế của anh, cùng với dấu vết ám khói từ bếp lửa của Susanna và khôngkhí ẩm ướt của London.

“Em là mộtthợ dệt.” Có lẽ nếu tôi tiếp tục nóithế, thực tế này sẽbắt đầu có ý nghĩa. “Nhưng em khôngbiết điều đó có ý nghĩa gì, hay em là ai nữa.”

“Em là Diana Bishop – mộtsử gia, mộtphù thủy.” anhnắm lấy hai vai tôi. “Cho dù em từng là gì khác trước đây hay có thể là sau này, thìđây vẫn là em. Và em là cuộc đời anh.”

“Vợ anh,” tôi sửa lời anh.

“Cuộc đời anh,” anhlặp lại. “Em khôngchỉ là trái tim mà còn là nhịp đập của trái tim anh. Trước đây anhchỉ là mộtcái bóng, giống như cái bóng của Goody Alsop ấy.” Trọng âmcủa anhnhấn mạnh hơn, giọng nóitrầm khàn đầy xúc cảm.

“Rốt cuộc em đáng lẽ nên nhẹnhõm vì đãbiết sựthật,” tôi nóiqua hai hàm răng run rẩy trong khi leo vào giường. Cái lạnh dường như đãngấm vào tận xương tủy tôi. “Cả đời mình, em đãthắc mắc tại sao mình khác biệt thế. Giờ em đãbiết, nhưng nó chẳng giúp gì được cả.”

“mộtngày nào đó nó sẽcó ích,” Matthew hứa hẹn, gia nhập hội cùng tôi dưới chiếc chăn phủ giường. anhvòng hai cánh tay quanh người tôi. Chúng tôi len chân vào nhau giống như những rễ cây, quấn lấy nhau. Sâu thẳm trong tôi, sợi dây xích mà bằng cách nào đấy tôi đãrèn ra được từ tình yêuvà nỗi niềm mong nhớ dành cho mộtngười, bắt đầu thay đổi. Nó dày dặn và khôngthể bẻ gãy, được lấp đầy nhựa sống chảy khôngngừng từ phù thủy sang ma cà rồng và quay trở về phù thủy. Chẳng mấy chốc tôi khôngcòn cảm thấy bất cứ khoảng cách, chỉ còn sựdồn tụ của hạnh phúc, trọn vẹn. Tôi hít vào mộthơi thở sâu, rồi lại tiếp mộthơi nữa. Khi tôi thử kéo người ra, nhưng Matthew khôngcho.

“anhchưa sẵn sàng buông em ra đâu,” anhnói, kéo tôi vào gần sát hơn.

“anhcòn phải làm việc mà – cho Đại Hội Đồng, Philippe, Elizabeth. Em khỏe mà, Matthew,” tôi khăng khăng, mặc dù muốn ở lại trong lòng anhcàng lâu càng tốt.

“Ma cà rồng tính toán thời gian khác các sinh vật máu nóng,” anhnói, vẫn khôngnguyện ý thả tôi ra.

“Vậy mộtphút của ma cà rồng là bao lâu?” Tôi hỏi, dụi dụi vào cằm anh.

“Rất khó nói,” Matthew lầm bầm. “Độ dài thời gian đôi khi nằm giữa mộtphút thông thường và mãi mãi.”

69. Cây sậy tiếng anhlà reed, Matthew nghe nhầm Rede thành cây sậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.