Mật Mã Tây Tạng

Chương 212: Chương 212: Cách chiến đấu của Nhện Xanh




“Có động tĩnh!” Max nói. Bọn y trông thấy những chiếc ba lô từ từ nhô lên thụp xuống, tựa như sống lưng của một con thú khổng lồ: “Không thấy bọn chúng.”

Tây Mễ nhíu chặt hai hàng lông mày lại nói: “Bọn chúng cũng dịch chuyển về phía trái. Kỳ lạ thật, kiểu này thì rõ là không định chiến đấu với chúng ta rồi, chúng không sợ bọn ta mai phục trong dãy nhà bên trái đó sao nhỉ?” Y đảo mắt nhìn xung quanh, tưởng tượng vị trí của bọn Trác Mộc Cường Ba, lập tức nói: “Bọn chúng phán đoán dựa trên hướng xác chết ngã xuống và ánh sáng, phía trái đó tối quá, bất lợi cho việc giám sát. Thằng Max ngu xuẩn, hôm qua mày kéo mấy cái xác đó đi thì giờ đã không gặp phải chuyện này rồi!”

Max cuống quýt nói: “Chúng càng lúc càng đến gần dãy nhà bên trái đó rồi, tính sao bây giờ?”

Tây Mễ nói: “Chỗ đó rất có lợi nếu muốn tiến vào bãi đá ngầm và rừng cây. Nhưng muốn tiêu diệt chúng ta thì lại rất khó khăn, hơn nữa làm như vậy chẳng khác nào tự bỏ trống đằng sau, xem chừng chúng đang nôn nóng rời khỏi đây thì phải. Tốt lắm, vậy thì chúng ta để chúng đi qua, đằng nào trong rừng... hừ hừ, biết đâu chúng lại nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt cũng nên!” Tây Mễ bật cười nanh ác, nói với Max: “Chúng ta rút về phía phải!”

Max thắc mắc: “Sao không tiến lên chặn phía trước chúng luôn?”

Tây Mễ liền sẵng giọng mắng: “Đồ ngu, lúc tao với mày áp sát được phía bên đó thì chúng cũng nhìn thấy chúng ta rồi. Mày nghĩ hai chúng ta có thể giết hết ngần ấy người chắc?”

Đã đến gần cửa sổ, Nhạc Dương lấy làm lạ nói: “Cường Ba thiếu gia, anh xem trong nhà hình như có bóng người!”

Là cửa sổ không đóng, bóng cây đung đưa! Trác Mộc Cường Ba cũng đã thấy, gã hiểu rõ, giờ phút này chỉ cần phán đoán sai một chút, sẽ lập tức có người bị thương, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nữa. Gã vẫn nhớ lúc mới tới Thác Nhật, tất cả cửa sổ đều đóng chặt, vì ở đây thường có gió rất lớn. Nhưng giờ đây, cửa sổ của cả dãy nhà đều đã mở ra hết, tại sao kẻ địch lại mở cửa sổ? Để tiện quan sát, tấn công hay bỏ chạy? Không đúng, mục đích của chúng là... kéo dài thời gian và khiến đối phương ngộ nhận, cũng giống như kế không thành của Gia Cát Lượng vậy, đây là một dạng chiến thuật tâm lý! Có lẽ kẻ địch đang dịch chuyển về phía trái, nếu tốc độ của chúng đủ nhanh, sợ rằng sẽ đến phía sau lưng mình, như vậy thì cả bọn sẽ vẫn bị giam chân ở đây. Nhưng trong hoàn cảnh này, mạo hiểm xông vào trong nhà cũng rất nguy hiểm, rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu tên? Không may chúng để lại một tên nấp bên trong những tấm mành đang đung đưa bất định kia thì sao nhỉ?

Nhạc Dương vừa mới dứt lời, Trác Mộc Cường Ba cũng đã có phán đoán của riêng mình - “Pháp sư Á La!” Pháp sư Á La là người duy nhất trong bọn họ có thể tiến vào trong nhà thám thính tình hình. Hai chân pháp sư Tháp Tây đã đứt, đi lại không tiện, hoàn toàn không có ưu thế ở chốn đất bằng này.

Pháp sư Á La hiểu dụng ý của Trác Mộc Cường Ba, ông vốn đang ở phía trước đội hình dịch chuyển. Chỉ thấy hai tay hai chân pháp sư cùng lúc phát lực, vẫn giữ nguyên tư thế khom khom người đó nhảy vụt qua cửa sổ vào bên trong. Nhìn tư thế nhảy ấy của pháp sư Á La, Trác Mộc Cường Ba bất giác nhớ lại lúc Lữ Cánh Nam huấn luyện họ thực hiện động tác này từng giải thích: “Phương thức nhảy dùng cả tay lẫn chân này, dễ nghe thì gọi là nhảy kiểu linh dương, khó nghe hơn một chút thì kêu là nhảy ếch, có điều trong một số hoàn cảnh đặc biệt, lại rất hữu dụng.”

Lúc này, pháp sư Á La trong nhà đã phát ra tín hiệu an toàn. Trác Mộc Cường Ba nói: “Mau, tất cả vào nhà!” Lần lượt từng người từng người, đều dùng kiểu nhảy ếch đó bật vào qua cửa sổ. Trác Mộc Cường Ba bất giác lại trầm ngâm suy nghĩ, kẻ địch không để người canh phòng trong này, cũng có nghĩa là, nhân thủ của chúng không nhiều, thậm chí còn ít hơn chúng ta nữa, chúng đang dịch chuyển về phía trái, như vậy vừa có thể kiềm chế chúng ta, lại có cơ hội rút lui ra bãi đá ngầm bên ngoài, chúng ta phải đối phó thế nào đây?

Nếu họ rời khỏi những gian nhà này, thẳng tiến vào rừng cây, coi như chỉ chạm mặt rồi lướt qua những kẻ đã đồ sát hết binh sĩ ở Thác Nhật, thì mấu chốt nhất là những kẻ ấy sẽ trở thành một mối uy hiếp tiềm tàng của họ, cũng giống như tên Ngưu Nhị Oa kia vậy, nói không chừng chúng lại trốn ở đâu đó bắn trộm họ cũng nên; nhưng nếu ở lại đây tiêu diệt kẻ địch, vậy thì họ buộc phải bỏ lỡ chút ánh sáng cuối cùng của ngày, không thể không qua đêm ở Thác Nhật. Dù nói là ngày mai vẫn còn một ngày để đi tới Tước Mẫu, nhưng không ai dám đảm bảo dọc đường không xảy ra chuyện gì bất ngờ ngoài ý muốn, như giờ đây họ đang bị mắc kẹt ở Thác Nhật này, vậy thì tính mạng của đội trưởng Hồ Dương và Mẫn Mẫn sẽ cực kỳ nguy cấp. Còn một vấn đề nữa, những kẻ này sau khi tiêu diệt toàn bộ binh sĩ ở Thác Nhật, tại sao còn ở lại đây? Bọn chúng đang đợi gì? Rõ ràng chuyện này rất có vấn đề. Mặc kệ nó! Đối với những vấn đề không thể phỏng đoán, Trác Mộc Cường Ba lựa chọn tạm thời gác sang một bên, đưa ra quyết định: giải quyết nguy cơ của Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương trước. Những kẻ địch này, cứ để chúng chạy đến Yaca cũng được, chắc gì đã gặp lại lần nữa.

Thế nhưng, đột nhiên trong rừng vẳng lại một tiếng hú dài “Ù....”, giống như còi tàu sắp rời bến, hay tiếng tù và báo hiệu cuộc chiến sắp bùng nổ. Tiếng rít vang lên trong ánh hoàng hôn ấy khiến Trác Mộc Cường Ba lại rơi vào tình trạng tiếng thoái lưỡng nan. Lúc này tiến vào rừng đước, đợi chờ bọn họ không chỉ là một trận địa cạm bẫy dày đặc, mà đáng sợ hơn nữa là lũ động vật hung dữ kia. Gã sực hiểu ra, chẳng trách mấy tên kia lại không rời khỏi Thác Nhật, một là không có thuyền, hai là trong rừng lại có vô số sát thủ đang tiềm phục, kẻ địch của bọn gã cũng bị vây khốn ở nơi này. Lúc này, rõ ràng đối phương muốn cướp đoạt cái bè gỗ, có bè gỗ, muốn đi Yaca hay vòng qua Thác Nhật đều được cả. Ngay cả bọn gã, muốn rời khỏi nơi đây, nói không chừng cũng phải dùng đến cái bè gỗ ấy!

Nghĩ thông được điểm này, Trác Mộc Cường Ba tức thì quyết đoán hạ lệnh: “Chuẩn bị chiến đấu, không cho chúng xông lên!”

Trương Lập lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà, không phải chúng ta đang vội về Tước Mẫu sao?”

Lữ Cánh Nam lắc đầu: “Không vội được, các cậu không nghe ra âm thanh vừa nãy là gì à? Đó là tiếng kêu của người Lỗ Mặc. Kẻ địch của chúng ta cũng bị bọn sát thủ ấy vây khốn ở Thác Nhật, vì vậy nên chúng mới không rời khỏi đây. Giờ chúng đang muốn cướp thuyền của chúng ta, mà lúc này, e rằng chúng ta cũng rất cần đến cái bè gỗ đó.”

Pháp sư Á La nói: “Tôi có thể cõng pháp sư Á La xông về Tước Mẫu trước.”

Trác Mộc Cường Ba phản đối: “Không được, làm vậy quá nguy hiểm, chúng ta không biết trong rừng rốt cuộc có bao nhiêu con thằn lằn nguy hiểm ấy. Bọn chúng không phải là cạm bẫy chỉ biết ở yên một chỗ, mà đều là vật sống, lại hoạt động tập thể như một bầy sói, tôi không thể yên tâm với vết thương của pháp sư Tháp Tây được.” Đội trưởng Hồ Dương từng cảnh cáo gã, không thể vì cứu một người mà bù vào bằng tính mạng của hai người khác, như vậy dẫu có cứu được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Pháp sư Á La nghĩ ngợi giây lát, rồi cũng gật đầu cho là phải.

“Vậy giờ chúng ta tính sao đây?”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt liếc sang phía Lữ Cánh Nam nói: “Sắp xếp phương án tác chiến một chút, trước tiên phải giành chiếm địa hình có lợi. Cả khu này chỉ lớn chừng đó, dãy nhà này đối diện với chúng ta như hình chữ “U“. Bên dưới là vách đá dựng ngược và bãi đá ngầm, chỉ có chỗ chúng ta lên bờ và hai rìa bên trái phải của dãy nhà là xuống được bên dưới thôi. Bây giờ kẻ địch đang muốn xuống dưới bãi đá ngầm, cái dốc bên trái này chính là đường duy nhất của chúng. Chúng ta đứng ở cuối dãy nhà chắc hẳn có thể trông thấy chúng rồi, Ba Tang, anh sắp đặt một điểm bắn tỉa ở chỗ này; ngoài tháp canh, mặt ngang của hình chữ “U” này mới là cao điểm khống chế cục diện, Nhạc Dương, Trương Lập và tôi, ba chúng ta sẽ qua đó; nóc nhà rõ ràng là có tầm nhìn rộng hơn mấy ô cửa sổ này, nếu trên tháp canh không có ai quan sát, thì nóc nhà còn ẩn nấp dễ hơn nhiều, pháp sư Á La và Cánh Nam, hai người lên trên đó, chú ý giữ an toàn.” Trác Mộc Cường Ba vừa nói, vừa vạch bản đồ địa hình trên mặt đất, trong vòng ba mươi giây đồng hồ đã bố trí nhân thủ xong xuôi.

Tây Mễ và Max cũng nghe thấy tiếng gào rú như của loài ác ma chốn địa ngục vẳng về ấy, cả hai cùng nhớ lại cuộc sống khốn khổ khốn nạn mấy ngày nay, Tây Mễ đột nhiên ngừng chạy, tựa hồ bị âm thanh kia làm cho khiếp sợ đến thần người ra. Max cũng vội vàng dừng lại theo, y đương nhiên không có dũng khí một mình chạy lên phía trước. Hỏi người chuyên nghiệp những vấn đề liên quan đến nghiệp vụ của họ, đây là sở trường của ông chủ y, riêng bản lĩnh này thì Max học cũng rất tới nơi tới chốn. “Chuyện gì vậy đại ca Tây Mễ? Có gì không ổn à?” Max cung kính đưa ra một loạt câu hỏi.

Tây Mễ nói: “Mày có nghe thấy những âm thanh đó không?”

“Dĩ nhiên rồi, giờ cứ hễ nghe thấy âm thanh đó là tôi lại thấy rùng hết cả mình.”

“Vậy mày nói xem, đối thủ của chúng ta có nghe thấy không?”

“Chuyện này thì đương nhiên rồi, âm thanh đó vang rất xa mà.”

“Vì vậy không thể tiến lên trước nữa, lúc này mà xông ra, thì chỉ có ăn đạn thôi.”

Tây Mễ vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh chỗ mình đang đứng, vừa nói: “Nếu là tao, ít nhất sẽ để lại hai tên bắn tỉa chờ đợi; nóc nhà là cao điểm khống chế, tao cũng phái người đi chiếm lấy; hơn nữa còn phái thêm một nhóm khác đi vòng qua dãy nhà để bọc vây.” Nếu Trác Mộc Cường Ba nghe được suy nghĩ hoàn toàn tương đồng của Tây Mễ, thực không biết gã sẽ có cảm tưởng như thế nào nữa.

Max nói: “Vậy, chúng ta vào trong rừng chứ?”

Tây Mễ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rừng cây đước tăm tối tựa như vô số con quái thú đang nhe nanh múa vuốt, y lắc đầu nói: “Không, trong ấy là bàn ăn của thần Chết, nhưng nếu có thể dẫn dụ bọn Trác Mộc Cường Ba vào trong rừng thì cũng không tệ đâu. Có điều, kẻ địch của chúng ta rất tinh minh, khó mà khiến chúng mắc bẫy được. Giờ cách tốt nhất chính là ở lại chỗ này, chuẩn bị cho chúng một đòn phủ đầu. Phải rồi, chúng ta còn bao nhiêu miếng Cơn Lốc Đen?”

Max lục tìm trong túi, nói: “Ba miếng.”

Tây Mễ gật đầu: “Tao còn hai miếng. Đặt một miếng ở đây, hẹn giờ một tiếng. Để cái gì đấy lên trên che nó đi, đừng để ánh sáng của đồng hồ hẹn giờ lộ ra ngoài.”

“Một tiếng?” Max không hiểu.

Tây Mễ nói: “Đúng thế, một tiếng đồng hồ sau, dù chúng ta chạy rồi hay chết mẹ nó rồi, bọn chúng cũng đều lơ là cảnh giác, mà chỗ này cũng sẽ hoàn toàn tối đen như mực. Đến lúc ấy, tặng chúng một món quà bất ngờ, không phải sẽ rất vui sao?”

Max được thể liền xun xoe lấy lòng: “Chiêu này quả nhiên thật cao minh. Nếu là tôi, không, sợ rằng dù là ông chủ, cũng chưa chắc đã nghĩ ra được cũng không chừng...”

Trác Mộc Cường Ba cảm thấy như có thứ gì đó nhoi nhói lên trong lòng, dự cảm bất an ấy khiến gã càng cẩn trọng hơn, gã dùng thiết bị liên lạc hỏi Ba Tang: “Có thấy chúng không?”

“Không.” Giọng Ba Tang vẫn băng lạnh như thế.

“Pháp sư Á La?”

“Không có ai xuất hiện.”

Trác Mộc Cường Ba giơ tay lên, Trương Lập và Nhạc Dương cũng dừng lại, nấp vào chỗ khuất ánh sáng. Trác Mộc Cường Ba nói: “Chúng không xuất hiện phía sau dãy nhà, vậy có nghĩa là chúng đã nghĩ đến khả năng sắp xếp này của chúng ta rồi, nói không chừng đang ở phía trước chờ tấn công chúng ta cũng nên. Giảm tốc độ xuống, Trương Lập, có phải lấy được thiết bị khuếch âm từ chỗ Ngưu Nhị Oa không? Phóng đại âm thanh trong dãy nhà đó lên, chúng ta thở thật nhẹ thôi, chầm chậm tiến lên, phải tìm bằng được bọn chúng!”

Trương Lập đổi nút tai nghe, trong chớp mắt, tất cả âm thanh trong dãy nhà đều được phóng lớn lên, tiếng thở, tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng gió thổi. Trương Lập cẩn thận phân biệt từng âm thanh một, ba người bước từng bước nhỏ, chầm chậm dịch chuyển về phía trước.

Giây lát sau, Tây Mễ chợt nói với Max trong bóng tối: “Mày nghĩ từ đầu kia dãy nhà này đi qua đây mất bao lâu?”

Max đáp: “À, chừng nửa phút?”

Tây Mễ lập tức nói: “Vậy thì đúng rồi, chúng ngần ngừ không tiến lên, nhất định là đã biết chúng ta đang phục kích giữa đường, khốn thật! Chúng có thiết bị liên lạc, tất nhiên biết chúng ta chưa ra khỏi gian nhà này!”

Max thắc mắc: “Sao chúng biết chúng ta không luồn ra ngoài chạy vào rừng chứ?”

Tây Mễ tức tối quát: “Thằng ngu, mày tưởng bọn thằn lằn khốn kiếp kia biết phân biệt ai là địch ai là bạn chắc? Mà mày có phải Thao thú sư gì đó đâu! Lại còn trận địa cạm bẫy kia nữa, chắc hẳn chúng cũng nếm qua rồi. Đi! Đi ra ngoài trước!” Dứt lời Tây Mễ liền nhao qua cửa sổ, giẫm mạnh xuống đất bùn vài cái, dùng một loại bộ pháp hết sức kỳ quái, khom lưng chạy một mạch dọc theo bờ tường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Trương Lập nghe thấy một loạt tiếng động lạo xạo, nhưng anh chưa được huấn luyện chuyên nghiệp như Ngưu Nhị Oa, nên thậm chí không thể phân biệt được những âm thanh ấy là tiếng chân giẫm lên cỏ hay gió thổi lá cây. Thấy đã gần đến cuối dãy nhà, Trương Lập bỏ tai nghe xuống lắc lắc đầu, tỏ ý không thể tìm thấy kẻ địch ở đâu.

Tây Mễ và Max náu mình phía sau một thân cây gần gian nhà đó nhất, Tây Mễ trầm ngâm nói: “Nhất định phải nghĩ cách đánh lạc hướng chú ý của tên bắn tỉa. Nhưng nóc nhà và cửa sổ giống như mâu và thuẫn có thể đổi tay bất cứ lúc nào, phòng ngự và tấn công đều bổ trợ cho nhau được, muốn tấn công được chúng, nhất thiết phải chiếm được chỗ nào cao hơn. Nhưng cao điểm đều bị chúng chiếm lĩnh cả rồi, chúng ta chỉ có thể...” Y ngẩng đầu lên nhìn về phía tháp canh.

Max vội nói: “Nhưng mà, không phải anh nói, đó là nơi cực kỳ nguy hiểm à? Đó là chỗ có khả năng trở thành mục tiêu tấn công nhất mà?”

Tây Mễ cười gằn lạnh lẽo: “Đúng thế, nhưng cũng có lúc, nơi nguy hiểm nhất lại cũng chính là nơi an toàn nhất, chuyến này phải mạo hiểm đánh cuộc một phen vậy. Bọn chúng cho rằng, sắc trời mỗi lúc một tối hơn, nơi nhô cao lên như tháp canh kia giống như một tiêu điểm, rất dễ thu hút mọi ánh mắt, ngược lại sẽ bỏ qua mất. Hừ, nếu chiếm được tháp canh, giải quyết xong kẻ địch trên nóc nhà, muốn lập tức rút lui cũng không phải là điều không thể. Chỉ có điều, chúng ta không thể hành động cùng lúc thôi.”

Bộ dạng Max có vẻ hết sức căng thẳng: “Đại ca Tây Mễ, anh, anh nói là, chúng ta tách nhau ra à?”

Tây Mễ nhìn chằm chằm vào Max: “Mày sợ à? Loại như mày cũng coi như đã theo Merkin vào sinh ra tử nhiều năm nay rồi, tao thật không hiểu, sao một thằng như mày lại sống được đến ngày hôm nay nữa? Nhớ kỹ đây, nếu không làm theo lời tao, rất có thể, chỗ này sẽ là đất chôn thây của tao với mày đấy, chỉ còn cách đánh liều một phen, mới có hy vọng giành được chiến thắng cuối cùng thôi.”

Max nhìn sắc trời, gật gật đầu, trong mắt vẫn lộ ra vẻ khiếp hãi. Tây Mễ hài lòng nhìn y, rồi bóp chặt lên hai vai gã đàn ông cao lớn ấy truyền cho y chút dũng khí, nhấn giọng cổ vũ: “Yên tâm, mày sẽ làm được. Bây giờ, tao cần mày vòng ra phía sau bọn chúng, sau đó...”

Trong bóng tối, một quả bóng chớp chớp lên những tia sáng màu đỏ lập lòe lục cục lăn ra, đây là quả đạn hấp dẫn mà tối qua Trương Lập đã tận dụng các thiết bị còn thừa cải tiến ra, ánh đỏ chớp chớp ấy rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các loại vũ khí như bom hoặc lựu đạn lóa. Nhưng sự thực là, quả bóng nhỏ ấy chỉ biết lập lòe ánh đỏ, chẳng hề có gì nguy hiểm hết. Có điều, nếu kẻ địch thật sự ở trong nhà, chắc chắn chúng sẽ nhanh chóng có phản ứng, cho dù là nổ súng hay nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, cũng sẽ đều bại lộ tung tích.

Không có bất cứ động tĩnh gì, trong gian nhà ấy không có người. Trác Mộc Cường Ba không khỏi lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn chúng mọc cánh bay đi mất rồi? Hay là, vốn chẳng có kẻ địch gì hết, tất cả đều chỉ là phán đoán sai lầm?

Trương Lập thở phào một hơi, chúc nòng súng xuống: “Phù, xem ra chúng ta đa nghi quá rồi.”

“Không, có kẻ địch, chúng xông ra rồi, bên ngoài cửa sổ!” Trác Mộc Cường Ba nhìn cánh cửa sổ đung đưa trong gió, khẳng định một cách chắc chắn.

Trương Lập vội giương súng lên, nói: “Sao lại thế, bọn chúng điên rồi chắc? Bên ngoài là địa bàn của người Lỗ Mặc mà, hay là, chúng sợ đến nỗi chẳng kịp nghĩ trước nghĩ sau gì nữa?”

Nhạc Dương gật đầu nhận định: “Cường Ba thiếu gia nói không có sai, chúng từng mai phục ở chỗ này, ngay trước khi chúng ta đến một chút thôi, vừa mới đi khỏi!” Anh chỉ vào một góc nhà, phía ấy có dấu vết rất rõ rệt.

Trác Mộc Cường Ba nói: “Trong rừng đước có một trận địa cạm bẫy, giữa bọn người Lỗ Mặc và Thác Nhật vẫn còn một khoảng đệm, chắc là chúng lợi dụng vùng đệm này để thực hiện chiến thuật vu hồi. Vấn đề lúc này là, bước tiếp theo bọn chúng muốn làm gì?” Suy nghĩ của gã xoay chuyển cực nhanh trong óc. Tại sao kẻ địch lại rời khỏi chỗ này? Như vậy tức là, bọn chúng biết mấy người bọn gã đã cảnh giác, phải rồi, bên mình vẫn chưa thấy bọn chúng, nhưng kẻ địch đã quan sát từ khi bọn gã đặt chân lên bờ. Bọn chúng biết nhân số và vũ khí của bọn gã như thế nào, bọn chúng rời đi, chứng tỏ rằng vũ khí và nhân số của chúng không bằng mình. Nhưng đi vòng qua vùng đệm ấy, thực sự chẳng khác nào nhảy múa trên lằn ranh sinh tử, mục đích của chúng có lẽ là cướp cái bè gỗ nhỏ của chúng ta, nhưng giờ phía mình đã chiếm hết các cao điểm rồi, bọn chúng làm sao ra được khu bãi đá ngầm chứ?

Lúc này, lời nói của giáo sư Phương Tân bỗng văng vẳng bên tai gã: “Khi cậu do dự, hãy đừng ngại hỏi ý kiến của mọi người, đặc biệt là ý kiến của các chuyên gia.” Mà lúc này, vẫn còn hai chuyên gia tác chiến của bộ đội đặc chủng vẫn chưa phát biểu gì.

“Các vị, có kiến nghị gì không?” Trác Mộc Cường Ba hỏi, thông qua thiết bị liên lạc, thông tin bọn họ nhận được đều giống nhau. Lữ Cánh Nam lập tức trả lời: “Mục đích của chúng là cướp cái bè gỗ của chúng ta, chúng lẩn tránh như vậy, ít nhất cũng chứng tỏ một điều rằng, chúng tự cho mình ở thế yếu hơn. Nếu một nhóm yếu hơn muốn giành phần thắng khi bị chúng ta bao vây, chúng nhất thiết phải đánh lạc hướng chú ý của bọn ta trước, mà không bao lâu nữa, bóng tối sẽ trở thành tấm lá chắn lớn cho chúng rồi, đến lúc ấy thì ưu thế về vũ khí cũng như nhân số đều sẽ mất đi.”

Còn Nhạc Dương sau mấy lần thăm dò, đã phán đoán được kẻ địch không nấp trong rừng cây bên ngoài ngắm vào trong cửa sổ, anh nhảy qua cửa sổ quan sát, Trương Lập bên trong yểm hộ. Nhạc Dương cúi rạp mình xuống đất săm soi một hồi: “Vết chân rất loạn, không thể phán đoán được có bao nhiêu tên, đợi chút... tuy độ sâu của dấu chân hơi khác nhau, nhưng vết giày thì giống hệt, chỉ có hai cỡ... đúng rồi, chỉ có hai cỡ thôi!”

“Dấu chân rối loạn như thế nào?” Ba Tang bỗng cất tiếng hỏi.

“Ừm, rõ ràng là kẻ địch vừa tiến vừa lùi, làm hai hàng vết chân biến thành mấy hàng, hơn nữa còn cố ý giẫm mạnh rồi lại thả bước nhẹ, nếu không dừng lại quan sát kỹ lưỡng thì rất khó mà nhận ra được.” Nhạc Dương cuối cùng bổ sung thêm: “Chắc không có gì đặc biệt, người bình thường được huấn luyện một chút cũng có thể dễ dàng thực hiện.”

Nhưng Ba Tang vẫn hỏi lại: “Cậu nhìn kỹ lại xem, có phải đa số vết chân đều trước mạnh sau nhẹ không?”

Nhạc Dương gật đầu: “Hình có vẻ như nửa bàn chân phía trước nhấn xuống nhiều hơn, có điều vết giày lớn hơn kia lại rất bình thường.”

“Những vết chân ngụy trang đó kéo dài đến đâu?”

“Ừm... không biết, tôi toàn nhìn thấy những vết chân kiểu ấy. Kỳ lạ thật, thời gian rất ngắn, sao có thể để lại một vệt dấu chân ngụy trang dài như thế nhỉ? Hay là tôi lầm?”

“Trên cửa sổ có cái đinh hay thứ gì khác giống vậy không?” Ba Tang lại hỏi. Dường như anh ta đã nắm bắt được điều gì đó, rất hiếm khi bọn Trác Mộc Cường Ba thấy anh ta hỏi đi hỏi lại một chuyện thế này.

“Không có,“ Nhạc Dương đáp, “nhưng có một cái lỗ đinh, có tác dụng gì không?”

Ba Tang không trả lời, có điều trong cánh mũi dường như phát ra một tiếng “hừ” nhẹ lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.