Khi tất cả hoàn thành, một tòa cung điện còn huy hoàng hơn, hùng vĩ hơn sừng sững hiện lên trước mắt mọi người. Nếu nói tòa băng cung khi nãy họ thấy đã có thể coi là kỳ tích của kiến trúc nhân loại, vậy thì giờ khắc này đây, điều họ trông thấy chỉ có thể là kỳ tích của hãng phim hoạt hình Dreamwork sáng tạo ra mà thôi. Giáo sư Phương Tân đột nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày, trí tuệ của con người quả là vô cùng vô tận, riêng những biến hóa trước mắt đây thôi cũng đã khiến ông không sao tưởng tượng nổi rồi. Còn Nhạc Dương chỉ có thể khẽ kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Ôi chà…”
“Ôi chà… ôi chà.. ôi chà” tòa băng cung lập tức phóng đại tiếng kêu của Nhạc Dương lên mấy lần, vô số tiếng vọng cùng lúc vang lên. Cương Nhật Phổ Bạc vội kéo Nhạc Dương sang một bên, cảnh cáo anh chàng: “Chỗ cậu đứng vừa hay lại chính là vị trí hồi âm ở cửa Đông Nam, ở trong đây thì nói năng nhỏ nhẹ thôi. Kỳ thực, tòa cung điện nghìn năm tuổi này đã sắp không trụ được nữa rồi.”
Cửa lớn vừa mở, Cương Lạp liền tung tăng chạy vọt vào trong, nhảy tót lên trên Liên hoa bảo tọa, chỗ ấy rõ ràng là nơi nó thích nằm nhất. Ở trên đài cao, ánh dương rực rỡ, quầng sáng bảy sắc tựa như ánh đèn sân khấu chiếu lên thân thể nó, làm bộ lông trắng bạc cũng ánh lên nhiều màu sắc rực rỡ.
Mọi người đều mang theo một tâm trạng thành kính cất bước tiến vào tòa cung điện thần thánh, khi đến gần những bức điêu khắc thần kỳ từ băng tuyết hơn nữa, ánh sáng rực rỡ bảy màu khiến người ta dâng trào một thứ cảm giác không chân thực. Sắc màu trong mộng ảo, cung điện trong mộng ảo, tất cả, đều chỉ như một giấc mộng. Ngước nhìn những màu sắc mê ảo, nghe tiếng Phạn âm vẳng đến từ chốn xa vời, mọi người đứng đối mặt với tường băng, trước mắt không ngờ lại xuất hiện ảo ảnh. Trác Mộc Cường Ba thấy mình và em gái đang ngồi trên bãi cỏ xanh nô đùa vui vẻ; đội trưởng Hồ Dương thấy mình đang nắm chặt hai tay vợ lúc cô sắp sinh nở; giáo sư Phương Tân nhìn lại khoảnh khắc con trai mình lên máy bay rời khỏi đất nước; Trương Lập thấy mình và mẹ và cả một bóng hình cao lớn mơ hồ cùng dựa vào nhau đầy hạnh phúc; Nhạc Dương thấy cô chú mình đang hết nước hết cái dỗ dành khuyên nhủ một thằng bé không chịu ăn cơm; Ba Tang thì trông thấy những đồng đội năm xưa đang chỉnh đốn lại đội ngũ để xuất phát, ai nấy đều cười đùa vui vẻ; Đường Mẫn thì thấy con thuyền cá nhỏ neo bên bờ biển và cô bé mái tóc đẫm hơi sương cùng với cậu bé trai đang ngồi ở đầu thuyền đẩy mái chèo; còn Lữ Cánh Nam thì thấy tòa cung điện thâm nghiêm sừng sững, cùng những trưởng lão uy nghiêm và cả bức tranh của người đàn ông trẻ tuổi ấy nữa; duy chỉ Lạt ma Á La lòng sáng như gương, không hề bị ảo giác quấy nhiễu.
Tiếng nhạc trời tiêu tán, ánh dương cũng dần bị sương mù ngăn trở, quầng sáng bảy màu từ từ khuất đi, chỉ để lại một vòng những tác phẩm điêu khắc bằng băng long lanh rực rỡ. Mọi người bấy giờ mới sực tỉnh khỏi ảo giác. Khoảnh khắc ấy, tất cả đều nhìn lại những thời khắc khó quên nhất trong cuộc đời mình, tâm trạng kích động vô cùng. Lúc này lại nghe thấy một tràng tiếng “u u u” chói tai, Nhạc Dương liền hỏi: “m thanh gì thế?”
Cương Nhật Phổ Bạc ngẩng đầu, nhìn đỉnh vòm nói: “Tôi đã nói rồi mà, tòa cung điện này sẽ sập bất cứ lúc nào mà.”
Lạt ma Á La nghe mà tim như thắt lại, vội hỏi: “Sao lại thế? Chẳng phải nó đã sừng sững đứng đây cả ngàn năm qua rồi sao?”
Cương Nhật Phổ Bạc gượng cười đáp: “Đúng vậy, tuy rằng cổ nhân đã thêm vào trong băng một số vật chất đặc thù, khiến nó trở nên kiên cố bền vững, nhưng dù sao thì cũng chỉ là băng đá, giờ cả dòng sông băng này đều sắp tan chảy ra rồi, làm sao chúng tồn tại một mình được.” Anh ta chỉ vào hàng trụ băng phía bên ngoài nói tiếp, “Vẫn nhớ hồi tôi còn nhỏ, những cột trụ này phải to gấp đôi bây giờ, nhưng hiện tại thì chúng đã không thể nào chống đỡ được dòng sông băng trên đỉnh nữa rồi, âm thanh vừa nãy, chính là do chúng và dòng sông băng bên trên nghiêng lệch va chạm phát ra. Còn cả những khe băng, mới rồi chúng ta đi qua đó, trước đây tất cả đều có một tầng băng phủ lên bên trên, chỉ có điều giờ đã tan hết cả rồi, đặc biệt là khoảng gần hai mươi năm nay, sông băng tan chảy rất ghê gớm. Nghe nói, khi tổ tiên chúng tôi phát hiện ra tòa băng cung này, sông băng còn vươn xuống dưới núi mấy chục dặm, lối vào của cung điện kéo dài ra tận bên ngoài sông băng, có đường lớn, thông được cả xe ngựa, còn giờ thì tất cả chúng đều đã cùng biến mất với dòng sông băng rồi.”
Than thở một hồi, Cương Nhật Phổ Bạc chợt lớn tiếng gọi: “Cương Lạp, xuống đây, đã bảo mày không được lên trên ấy cơ mà!”
Chỉ thấy Cương Lạp cuộn tròn mình trên đài sen, miệng cắn lấy đuôi, chốc chốc lại dừng lại nhìn xuống mặt băng, dùng lưỡi sửa sang bộ lông trắng toát của mình, tựa hồ đang rất hân thưởng nhan sắc của mình vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Lữ Cánh Nam nói: “Tòa cung điện này hùng vĩ kỳ lạ, song không phải là nơi chúng ta dừng chân, tiếp tục đi thôi.”
Cương Nhật Phổ Bạc nói: “Qua bậc cấp này đi thẳng về phía trước, là có thể đi ra từ cửa chính Tây, con đường này có thể xuyên qua sông băng. Tôi chỉ biết đến đây thôi, đường phía sau như thế nào thì không thể giúp mọi người được nữa.”
Lạt ma Á La lại nói: “Đợi… đợi thêm một chút nữa đi, để tôi ngắm thêm một chút nữa.”
Lữ Cánh Nam lấy làm khó hiểu: “Đại sư Á La?”
Lạt ma Á La nói: “Nếu tôi đoán không lầm, nơi đây chính là một trong Tứ Phương miếu – Cực Nam miếu đó.”
“Gì cơ?”, “Gì hả”, “Đại sư nói gì vậy?” Mấy tiếng kêu kinh hãi cùng thốt lên.
Lạt ma Á La như bịt tai làm ngơ, tiếp tục nói: “Cực Nam miếu hay còn gọi là Tuyết sơn thủy tinh miếu, toàn bộ được xây dựng từ thạch anh núi tuyết,là hình ảnh thu nhỏ của Đàn thành, chia làm ba tầng thượng, trung, hạ. Tầng thượng là Pháp khí châu bảo các, tầng trung là Kinh điển các, tầng hạ là điện đường thờ tượng Phật, trên mái và tường ngoài của các tầng lần lượt được chạm vẽ bốn vòng Luân hồi đồ, đi quanh chùa một vòng, tổng cộng có một trăm lẻ tám băng tinh Pháp luân, cao ba trượng, nặng chín nghìn chín trăm cân. Nếu có thể dùng sức người đẩy pháp luân này một vòng, thì bằng như xoay chuyển pháp luân bình thường một nghìn lần, đạt được chính pháp thân; người xoay chuyển cả một trăm linh tám pháp luân, có thể khiến chúng sinh trong lục đạo luân hồi thảy đều hưởng an lạc.”
“Cực Nam miếu? Nơi đây chính là Cực Nam miếu?” Trác Mộc Cường Ba hoang mang nhìn quanh quất, tòa cung điện vượt ngoài sức tưởng tượng của con người này, rốt cuộc còn tàng ẩn bí mật gì nữa? Gã hỏi: “Tại sao, tại sao lại hoàn toàn khác với những gì tôi và cha tôi biết vậy?”
Lạt ma Á La nói: “Tứ phương miếu vốn là những nơi cực kỳ bí mật, sau khi xây dựng, người đời chỉ biết đến tên chúng, chứ không hề biết bốn công trình này nằm ở nơi đâu. Hơn nữa, Tứ phương miếu này không chỉ tượng trưng cho sự giàu có của vương triều Thổ Phồn, mà còn đại diện cho trình độ kiến trúc cao nhất của cả vương triều, có thể nói, năm xưa việc xây dựng Tứ phương miếu này còn gian nan khó khăn hơn cả xây dựng Bố Đạt La cung nữa. Về sau trải qua chiến loạn liên miên, lại càng không thể tra lại được, người đời sau nhớ lại chuyện xưa, có kẻ thì dựa vào niên đại của cổ miếu mà suy đoán ra Tứ phương miếu, có người lại dựa vào quy mô kiến trúc và giá trị lịch sử để làm căn cứ đoán định. Vì vậy, Tứ phương miếu liền có rất nhiều tên và địa chỉ khác nhau, nhưng trong số đó có thể nói rằng không có một ngôi Tứ phương miếu thực sự nào. Chớ quên rằng, Tứ phương miếu là bốn ngôi Trấn Biên miếu được Tạng vương Tùng Tán Can Bố xây dựng sau khi thống nhất cao nguyên, chúng không ở khu vực trung tâm cao nguyên, mà là ở biên giới Thổ Phồn năm đó. Muốn tìm Tứ phương miếu, trước tiên phải làm rõ xem biên giới Thổ Phồn vào thời Tùng Tán Can Bố là ở đâu, mà vấn đề này thì chỉ e các học giả chuyên gia ngày nay rất khó mà vạch ra chính xác được.”
Trương Lập liền lên tiếng: “Nói như vậy thì, trước mắt chúng ta đây chính là ngôi Cực Nam miếu bị dọn đi sạch sẽ ư? Nơi này núi cao đường hiểm, làm sao họ chuyển được tượng Phật và bao nhiêu vật báu tới đây nhỉ, rồi sau đó làm sao lại chuyển đi được nữa?”
Nhạc Dương bước lên bậc cấp bằng băng: “Nếu nói đây chính là Cực Nam miếu, vậy thì vết tích con đường chúng ta phát hiện chỗ lưng chừng núi không phải cổ đạo Đường – Phiên rồi, mà chắc là con đường xưa dẫn thẳng đến Cực Nam miếu, chẳng phải chú Cương Nhật Phổ Bạc vừa nói, ngày xưa có cả đường lớn thông được xe ngựa hay sao? Chắc là thời thượng cổ có một con đường cho xe ngựa đi thẳng tới chỗ này, chỉ là giờ đây ngọn núi cũng đã thay hình đổi dạng, vậy nên chúng ta mới không tìm thấy con đường đó mà thôi. À, phải rồi, Cực Nam miếu này có lẽ là do Đạo quân Ánh sáng canh giữ thì phải, ở đây dường như không có tăng xá, chẳng trách ở lưng chừng núi lại thấy nhiều nham động như thế.”
Giáo sư Phương Tân gật đầu: “Vậy thì cũng giải thích được tại sao huyện Đạt
Mã lại được gọi là Ngao châu. Năm xưa có một cánh thuộc Đạo quân Ánh sáng trấn thủ ở đây, tất nhiên là họ sẽ dẫn theo chiến ngao đến, những con chó ngao dũng mãnh nhất, trung thành bảo vệ chủ nhân nhất, đó chính là hậu duệ của chiến ngao mà!” Trác Mộc Cường Ba nói: “Còn cả lũ sói kia nữa, chúng có thể nghe hiểu lang tiêu, e là cũng chính vì nguyên nhân này. Chúng là những con sói người Qua Ba để lại.”
Trương Lập nói: “Khả năng này chắc không lớn lắm chứ, cả nghìn năm trôi qua rồi, lẽ nào chúng nó vẫn nhớ được?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Cậu không hiểu rồi, tri thức của loài sói đều là truyền thừa trong gia tộc, chỉ cần bầy đàn nhà chúng không bị giết sạch, chúng sẽ đem những tri thức mình học được truyền hết cho các đời sau, đời sau nữa.”
Lữ Cánh Nam nói: “Vậy thì, sử sách chép răng, những châu báu hồi môn và các tượng Phật của Văn Thành công chúa xuất hiện lần cuối trước mặt người đời chính là ở huyện Đạt Mã, rốt cuộc là do Đạo quân Ánh sáng mang từ nơi khác đến đây? Hay là mang báu vật trong Cực Nam miếu chuyển đến một nơi nào khác?”
Nhạc Dương tiến thêm một bước nữa: “Vậy tấm bản đồ trong tay chúng ta thì sao, rốt cuộc là nó dẫn chúng ta đến Bạc Ba La, hay là chỉ đến toàn Cực Nam miếu này?”
“Chắc không phải Cực Nam miếu đâu,“ Lữ Cánh Nam lắc đầu nói, “cần làm cho rõ trình tự lịch sử, trước tiên là Đạo quân Ánh sáng mang hết châu báu tượng Phật trong Cực Nam miếu đi, rồi sau đó mới xây dựng Bạc Ba La thần miếu. Bạc Ba La xây xong, chiến loạn kết thúc, sứ giả mới trở lại Tây Tạng, mang theo truyền thuyết về Bạc Ba La thần miếu, đồng thời để lại tấm bản đồ này. Khi ấy, sứ giả hiển nhiên biết rõ Cực Nam miếu đã bị vơ vét sạch trơn, tại sao còn vẽ một bức bản đồ đưa chúng ta tới đây làm gì nữa? Vì vậy, suy luận của các chuyên gia có khả năng lớn hơn… phía sau những ngọn núi này còn một khe núi khác, giống như thôn Nạp Lạp vậy, Bạc Ba La, được ẩn giấu chính trong nơi đó.”
Đi bên trong tòa băng cung biến hóa khôn lường này cứ như thể đang xuyên qua hành lang không gian vậy, Nhạc Dương và Trương Lập cầm đèn pin chiếu rọi khắp phía, trầm trồ xuýt xoa trước sự biến ảo của ánh sáng cũng như kết cấu điêu khắc băng. Giáo sư Phương Tân thì chán nản nhìn màn hình máy tính, tòa thủy tinh cung mà ống kính máy quay ghi lại, chỉ là một đám màu sắc lốm đốm loang lổ, không thể nào ghi lại được hết toàn bộ kỳ quan kiến trúc này được.
Bậc thang băng vừa dài vừa trơn, Đường Mẫn thắc mắc: “Tại sao phải xây bậc thang cao thế này nhỉ?”
Đội trưởng Hồ Dương nói: “Cô bé con, đây chính là chỗ tinh diệu trong kỹ nghệ kiến trúc của người xưa đấy, những bậc thang này một là có thể tôn lên vẻ uy nghiêm và trang trọng cho tượng Phật, hai là để những tín đồ đến triều bái tượng Phật có lòng thành trong tâm, không trải khó khăn, làm sao đắc được chân kinh? Cô nhìn đi, đến cả những đôn băng bên cạnh bậc cấp cũng rất được chú ý, thử nghĩ mà xem, khi đặt pháp khí lên những đôn băng này, thoạt nhìn không phải như đang lơ lửng trên không hay sao?”
Nhạc Dương chợt lên tiếng: “đội trưởng Hồ, hình như không phải thoạt nhìn giống như đang lơ lửng đâu, anh nhìn kia kìa, kia không phải đang lơ lửng thì là gì?”
Mọi người đưa mắt nhìn, chỗ ánh đèn của Nhạc Dương trỏ tới, một đài sen băng đường kính độ hai mét đang lơ lửng trên không trung, từ từ chuyển động. Trương Lập há hốc mồm thốt lên: “Đây… đây… động lực ở đâu ra vậy?”
Cương Nhật Phổ Bạc liền giải thích cho mọi người: “Gió, là sức gió. Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết người xưa đã làm rất nhiều thứ bên ngoài sông băng để dẫn cuồng phong trên núi tuyết vào bên trong, chuyển hóa và tích trữ chúng lại. Nâng những pho tượng Phật khổng lồ, mở cửa lớn băng cung, chuyển động băng pháp luân, tất cả đều là nhờ vào sức gió. Chẳng những vậy, ở đây vốn có rất nhiều cơ quan khác, tổ tiên chúng tôi đã phải tốn rất nhiều sinh mạng mới làm rõ được nguồn gốc và tác dụng của những chốt lấy ấy.”
Trương Lập lấy làm kỳ quái nói: “Chú Cương Nhật Phổ Bạc, gia tộc chú không phải rất lợi hại hay sao, những cơ quan ấy, theo lý mà nói…”
Cương Nhật Phổ Bạc lắc đầu: “Cậu không biết những người thiết kế cơ quan ấy lợi hại thế nào đâu, có thể nói mỗi cơ quan đều là do thiên tài thiết kế ra. Tạm chưa nói chuyện gì khác, chỉ riêng chất liệu thôi, nghe các bậc tiền bối kể lại, ám khí ở trong đây toàn bộ đều làm bằng băng, mắt thường căn bản không thể phát hiện ra được, nhiều vị tổ tiên nhà tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã…” Anh gượng cười một tiếng, đoạn nói tiếp: “Nếu đúng như vị pháp sư này nói, tòa Cực Nam miếu này chính là nơi Đạo quân Ánh sáng trấn thủ, vậy thì có thể chết bởi cơ quan của Đạo quân Ánh sáng chính thống tôi nghĩ những bậc tổ tiên ấy cũng có thể nhắm mắt được rồi.”
Giáo sư Phương Tân nói: “Vậy chẳng phải nơi này rất nguy hiểm hay sao?”
Cương Nhật Phổ Bạc cười cười, nói ngắn gọn: “Yên tâm đi, trước ảnh hưởng của thiên nhiên, những cơ quan ấy đều đã bị phá hủy từ lâu rồi.”
Mọi người đều hiểu rõ Cương Nhật Phổ Bạc nói thế nghĩa là gì. Đường Mẫn lẩm bẩm: “Vẫn là con người thôi.”
Lúc này, Nhạc Dương và Trương Lập lại phát hiện ra một chỗ kỳ quái nữa, phía trước một bảo tọa, lại có một tấm gương băng to tướng, còn cao hơn cả Trương Lập. Bước lại gần, mới phát hiện bên trong tấm gương băng ấy còn một tấm gương tròn nhỏ nữa, khoảng cách giữa hai mặt gương tầm khoảng gần năm mươi centimet, không biết là để làm gì. Đang tò mò, đột nhiên trong gương xuất hiện một con thú lớn hung dữ, cái miệng to như chậu máu, dẫu một phát nuốt chửng cả ba Nhạc Dương cũng không nề hà gì, làm anh chàng sợ giật bắn mình, cuống cuồng giật lùi về sau.
Con thú khổng lồ ấy lại từ phía sau tấm gương chui ra, Nhạc Dương giờ mới nhìn rõ, nào có quái thú gì đâu chứ, rõ rành rành là Cương Lạp. Cương Lạp mắt cong như vầng nguyệt, cười “khục khục” mấy tiếng. Nhạc Dương chiếu đèn pin vào, nói: “Cương Lạp, mày là đồ hư đốn!” Cương Lạp lại rụt đầu vào phía sau tấm gương băng, liền tức khắc biến thành một con thú khổng lồ nhe nanh múa vuốt dọa Nhạc Dương.
Giáo sư Phương Tân nói: “Ừm, người xưa đã lợi dụng một cách hoàn hảo tính chất phản xạ và chiết xạ của ánh sáng, chỉ cần đặt giữa hai tấm gương một bức tượng Phật nhỏ, nhìn tứ phía chính diện sẽ là một pho tượng khổng lồ cao đến mấy trượng. Trí tuệ của cổ nhân thật đáng kinh ngạc đó!”
Đội trưởng Hồ Dương nói với Cương Nhật Phổ Bạc: “Tất cả mọi thứ ở nơi này đều là kết tinh của trí tuệ nhân loại mà, lẽ ra phải đề toàn thế giới biết đến. Cương Nhật Phổ Bạc, tại sao anh không báo với nhà nước chứ? Tại sao các người phải chôn dấu bí mật này?” Cương Nhật Phổ Bạc đưa mắt nhìn đội trưởng Hồ Dương, rồi lại nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, thở dài: “Trong gia tộc chúng tôi, bất cứ người nào biết đến nơi này, đều phải thề độc, lời nguyền ấy vô cùng đáng sợ, mọi người không thể hiểu nổi đâu. Tóm lại, bất cứ thành viên nào trong gia tộc, nếu dẫn hoặc nói cho người nào đó không phải thành viên trong gia tộc về bí mật này, y sẽ mất đi thứ quý giá nhất trong đời mình…”
Đội trưởng Hồ Dương khuyên giải: “Anh không nên tin vào những lời thề như thế…”
“Đủ rồi!” Cương Nhật Phổ Bạc nghiêm giọng nói, “Mười mấy năm trước, tôi cũng từng nghĩ thế, vậy nên Lạp Chân đã dẫn đội khảo sát khoa học của nhà nước vào đại tuyết sơn, vậy nên… tôi đã mất đi thứ quan trọng nhất trong đời mình…” Giọng Cương Nhật Phổ Bạc bỗng trở nên nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Trác Mộc Cường Ba nói: “A quả, chúng tôi hiểu nỗi khổ của anh, không ai ở đây có thể trách anh được.: Đường Mẫn cũng u uất nói: “Chẳng trách chú Cương Nhật Phổ Bạc nói thế nào cũng không chịu thừa nhận là chú ấy dẫn chúng ta đến đây, chú ấy yêu vợ quá mà!” Nói đoạn, cô lại ngước nhìn Trác Mộc Cường Ba, nét mặt đan xen nhiều cảm xúc phức tạp.
Trong chính điện có năm chiếc bệ thấp, Trác Mộc Cường Ba lúc này đang quan sát con mãng xà có đôi cánh quấn chặt lấy chiếc Tu Di tọa ở chính giữa, con mãng xà này toàn thân đầy vảy, thân thể vừa hay quấn tròn một vòng xung quanh chiếc tọa tượng trưng cho thế giới Tu Di, trông sống động như thật, phảng phất như đang từ từ chuyển động. “Kukulcan!” Trác Mộc Cường Ba bật thốt lên thành tiếng.
“Gì hả, cậu nói con rắn này ấy hả?” Cương Nhật Phổ Bạc nói, “Không, đây có lẽ là con rắn biết bay trong tín ngưỡng Bản giáo, đồng thời trong Ấn Độ giáo, nó lại tượng trưng cho sự đản sinh vũ trụ. Cậu nhìn mà xem, con rắn này có vảy, chắc là sau khi Văn Thành công chúa mang hình ảnh con rồng ở Trung Nguyên dẫn nhập vào Tây Tạng, hình dáng nó mới có sự thay đổi như vậy. Mọi người cũng trông thấy rồi đấy, tòa băng cung này không chỉ là kết cấu dạng thức của Tạng truyền Phật giáo, đồng thời còn gìn giữ rất nhiều thứ của Bản giáo, chứng tỏ rằng, giai đoạn đầu khi Tạng vương Tùng Tán Can Bố tiến hành cải cách tôn giáo tín ngưỡng, hoàn toàn không phải làm kiểu đuổi tận giết tuyệt, mà là từ từ tiến hành cải cách.”
Trương Lập ở bên cạnh nói: “Nhạc Dương, lại đây mà xem, băng ở chỗ này khác với những chỗ khác.”
Nhạc Dương lại nhìn, chỉ thấy tầng băng ở chỗ bảo tọa ấy ánh lên một sắc vàng óng ánh, chiếu đèn pin vào, lại càng rực lên ánh kim quang rực rỡ, anh chàng liền buột miệng thốt lên: “Chắc không phải là vàng đấy chứ?”
Giáo sư Phương Tân lên tiếng: “Chính là vàng đấy. Cậu chưa học về hoạt động khuếch tán của các phân tử à? Khi tượng Phật vàng đặt trên bệ băng một thời gian dài, phân tử vàng và phân tử băng sẽ thẩm thấu lẫn nhau, để lại trên mặt băng sắc vàng nhàn nhạt.”
“Đợi chút đã, Nhạc Dương cậu đừng cử động… hướng ánh đèn qua đây.” Trương Lập nắm chặt cánh tay cầm đèn chiếu của Nhạc Dương, tròn mắt lên quan sát kỹ lưỡng vách băng phía sau chiếc bệ, đoạn nói: “Giáo sư, ông xem trong mặt băng này hình như có người thì phải? Chỉ khi nào Nhạc Dương chiếu như vậy thì mới có, khẽ động đậy là biến mất luôn.”
Giáo sư Phương Tân vừa nhìn, liền thích thú reo lên: “Giỏi thật, đây có lẽ là hiện tượng tương tự như hình ảnh laser lập thể vậy.”
Trương Lập lấy làm ngạc nhiên thốt: “Hình ảnh laser lập thể, ở đây? Chẳng lẽ người xưa cũng có kỹ thuật này sao?”
“Không, không,“ giáo sư Phương Tân lắc đầu nói, “không phải vậy, kỹ thuật tạo dựng hình ảnh laser lập thể là thông qua hiện tượng nhiễu xạ ánh sáng thay đổi sự sắp xếp của những phân tử cực nhỏ bé, lưu giữ hình ảnh lên phương tiện truyền dẫn nào đó, đây là một quá trình vô cùng phức tạp. Nhưng chất băng thuần như ở đây hoàn toàn có thể làm vật truyền dẫn, đồng thời lớp phân tử vàng trên bề mặt bảo tọa chính là các vi hạt, nếu đột nhiên có ánh sáng mạnh chiếu vào làm biến động vị trí của chúng, thì có thể tạo ra sự trùng hợp, in hình ảnh vào trong tầng băng. Đây không phải kỹ thuật của cổ nhân, mà là hiện tượng quang học ngẫu nhiên xảy ra trong thế giới tự nhiên, cũng giống như là “hải thị thần lâu” vậy, hết sức hiếm thấy. Dịch đèn chiếu xuống thấp chút nữa, chầm chậm thôi, nói không chừng, chúng ta sẽ thấy ảnh tượng lập thể của nơi này mấy trăm năm trước hoặc thậm chí là mấy nghìn năm trước đó.”
Khi hình ảnh trong tầng băng dần dần hiện rõ, quả nhiên trông hệt như hình ảnh laser lập thể vậy. Nhưng Nhạc Dương chỉ thấy cổ tay đau nhói lên, vội hét toáng: “Anh làm cái trò gì vậy, cổ tay tôi sắp gãy lìa ra rồi!”
Trương Lập bóp chặt cổ tay Nhạc Dương, chỉ vào bóng người trong tầng băng nói: “Đây là… đây là… đây là mưu sát!”