Mật Mã Tây Tạng

Chương 111: Chương 111: Cuộc rượt đuổi trong thành phố




Gã thanh niên tóc đỏ cướp xong cặp đựng tài liệu, trông như thể muốn dồn sức nhảy ra ngoài sân thượng, kỳ thực lại hết sức khéo léo xoay ngoắt người, một tay bám vào lan can, tay kia đưa cặp tài liệu lên miệng ngậm, ngắm chuẩn phương hướng, buông tay ra, rồi trượt xuống tầng dưới. Lúc đó, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang mới bắt đầu cất bước.

Hai người chạy tới sát lan can thì tên cướp đã xuống được năm tầng lầu, hai tay hắn bám vào mép ngoài cửa sổ, hai chân tựa sát vào tường, thân thể đung đưa hai ba lượt như khỉ chuyền cành, tay buông ra, kế đó lại chụp lấy, cả người đã rơi xuống mép cửa sổ tầng dưới nữa. Ba Tang nói: “Nhanh thật!”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Mùa đông các cửa sổ đều đóng chặt, hắn không thể nào chui cửa sổ vào bên trong được, đuổi kịp không?”

Ba Tang cười gằn: “Hừ, hừ…” đoạn bỏ ba lô xuống, một tay chống lên lan can, cả người đã lao ra bên ngoài, lại nghe “bình” một tiếng, chỉ thấy anh ta đã rơi xuống cục điều hòa treo bên ngoài một cách chuẩn xác, kế đó lại hướng sang bên trái, nhắm về phía cục điều hòa tầng dưới nhảy xuống.

Trác Mộc Cường Ba quan sát, thấy tuy Ba Tang nhanh hơn gã thanh niên nọ, nhưng so ra thì cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, như vậy ắt sẽ để tên tóc đỏ ấy chạy mất, gã ngẩng đầu lên, liền trông thấy quả khí cầu có treo băng rôn quảng cáo bên cạnh, lập tức không nghĩ ngợi gì, giật tấm băng rôn ấy quấn vào cổ tay, rút dao ra cắt đứt dây buộc, nhảy thẳngxuống.

Ba người trước sau nhảy từ trên sân thượng xuống, Aleksandrovich mới giật mình sực tỉnh khỏi cơn khiếp hồn bạt vía, thở hổn hển như trâu. Đột nhiên hai mắt y sáng bừng lên, ồ, bọn họ bỏ tiền lại đây rồi. Y nhặt đống tiền rơi rải rác lên, lút ca lút cút đi xuống cầu thang. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

Trác Mộc Cường Ba lợi dụng quả khí cầu làm giảm trọng lượng của mình, hai chân guồng chạy trên mặt tường dốc đứng, chẳng mấy chốc đã vượt qua Ba Tang đang nhảy qua nhảy lại trên các cục điều hòa nhiệt độ, vùn vụt xông thẳng xuống.

Gã thanh niên tóc đỏ xuống đến tầng trệt, đang chạy băng băng trên nóc dãy ki ốt một tầng, mới guồng chân chưa được mười mét, Trác Mộc Cường Ba đã xuống tới mặt đường, lập tức nghiêng vai lăn một vòng, kế đó buông quả khí cầu quấn nơi cổ tay ra, dốc toàn lực truy kích. Nghe thấy tiếng chạm đất, gã thanh niên tóc đỏ không ngờ có người lại nhanh như vậy, bất giác kinh ngạc ngoảnh đầu lại, nhưng khi hắn nhìn thấy hai chân Trác Mộc Cường Ba, liền lập tức cười gằn lạnh lẽo, giày da! Vì ở Moscow rất lạnh, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đều đi giày da cao cổ có lót lông bên trong, dùng để đá người ta thì rất mạnh, nhưng chạy bộ thì thực không dễ chút nào.

Trên nóc dãy ki ốt bằng phẳng, Trác Mộc Cường Ba thân thể cao lớn, chẳng mấy đã kéo gần được khoảng cách với gã thanh niên tóc đỏ, nhưng đúng vào lúc sắp bắt được hắn, đối phương lại đã hất văng cặp tài liệu sang phía Đông, còn mình thì xoay người chạy sang hướng Bắc. Ở phía kia sớm đã có một thanh niên nhuộm tóc xanh đứng đợi tiếp ứng, dùng một cái túi bằng vải buồm hứng lấy cặp tài liệu, đeo lên lưng rồi chạy theo hướng khác. Trác Mộc Cường Ba đành bỏ mặc cho gã tóc đỏ chạy mất, xoay người chuyển hướng đuổi theo tên nhuộm tóc xanh.

Gã thanh niên tóc xanh kia còn gầy nhẳng hơn gã tóc đỏ, nhìn thoáng qua thì thấy quần áo cũng mỏng manh hơn, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã chạy vút qua khu ki ốt chỉ có một tầng lầu đối diện là một tòa nhà cao hai mươi tầng khác, ở giữa vắt ngang một con ngõ nhỏ cho người đi bộ, rộng chừng năm mét. Gã thanh niên tóc xanh không dừng lại, chạy đến mép dãy ki ốt liền tung người nhảy vút lên, vượt qua con ngõ rộng năm mét, rơi xuống dãy bồn hoa tầng một của tòa nhà cao tầng đối diện, rồi tiếp tục chạy dọc theo hành lang. Trác Mộc Cường Ba vẫn bám chặt không rời, tung người nhảy vút qua con ngõ, Ba Tang theo sát phía sau.

Phía trước hành lang ngoài rìa ấy có một bức tường cao ba mét chia làm hai khu vực, gã thanh niên nhuộm tóc xanh đạp lên tường hai bước, kế đó vươn tay trái ra ấn lên bờ tường, tay phải cũng đồng thời vung lên bám vào, thân thể vừa trầm xuống, hai tay đã vận lực ấn mạnh, hai chân đồng thời đạp xuống, cả người liền bắn vọt sang phía bên kia tường, không hề dừng lại một khoảnh khắc nào. Trác Mộc Cường Ba cũng đến trước bức tường, kế đó đạp chân chạy trên mặt tường hai bước, rồi bỗng “soạt” một tiếng, cả người trượt xuống, thân thể mất thăng bằng, đầu đập vào tường đánh “bốp” một cái, lúc này gã mới nhận ra, mình đang đi giày da, không bám được vào mặt tường. Ba Tang cũng đã chạy tới, không hề dừng lại, chạy lướt qua Trác Mộc Cường Ba, chỉ buông lại một câu “cẩn thận đấy,“ rồi chạy ra rìa ngoài hành lang, giơ tay về phía bức tường, vận sức ẩy mạnh, thân thể liền như con quay lướt dọc mặt tường xoay một vòng, chớp mắt cái đã sang phía bên kia.

Trác Mộc Cường Ba xoa xoa chỗ sưng trên trán, làu bàu mắng một tiếng: “Ngu thật,“ rồi theo Ba Tang trượt ra phía rìa ngoài bức tường để sang phía bên kia.

Xung quanh tầng một của tòa nhà này đều có một hành lang rìa rộng chừng một mét, đặt đèn chiếu sáng, biển quảng cáo, các vật trang trí. Gã thanh niên kia chạy lên chạy xuống giữa đủ các chướng ngại vật ấy, thân thể lướt đi vun vút như cá bơi trong nước. Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đuổi theo muốn hụt cả hơi, chạy, nhảy, vọt lên cao, dịch người trong khoảnh khắc, phải vận dụng mọi biến hóa của thân thể, mới tránh được các chướng ngại vật mà không làm ảnh hưởng đến tốc độ đôi chân.

Đoạn hành lang phía trước bỗng xuất hiện khoảng trống lớn, bên trên là một hộp quảng cáo rất lớn, tựa như ban đầu để treo tấm biển quảng cáo này lên, người ta đã phải đập bỏ một khoảng hành lang, chỉ để lại một chút rìa ngoài rộng chưa đầy mười xăng ti mét. Khoảng trống này phải dài tới bảy tám mét, chạy nước rút nhảy vọt qua e khó mà qua nổi. Ba Tang đang chạy phía sau lưng gã thanh niên, không khỏi có cảm giác muốn xem hắn sẽ băng qua thế nào. Chỉ thấy gã thanh niên đó xông tới chỗ hổng, đà lao vẫn tiếp tục, có điều trọng tâm bỗng nhiên hạ thấp, cả người bò sát nền hành lang, dùng cả tay lẫn chân, thoạt trông cứ như con tinh tinh đang chạy vậy. Kế đó, hắn vươn tay trái chân phải lên trước, rồi chuyển qua tay phải chân trái, cứ thế chạy trên mép rìa hành lang rộng chưa đầy mười xăng ti mét, linh hoạt không khác gì một con mèo.

Miêu bộ! Ba Tang thoáng ngẩn người, kế đó cũng guồng chân chạy trên mép rìa rộng chưa đầy mười xăng ti mét ấy, nhưng anh ta không chạy theo kiểu miêu bộ giống gã thanh niên, mới được bảy tám bước, tới được giữa chỗ hụt, thân thể đột nhiên mất thăng bằng rơi xuống, cũng may hai tay đã bám được vào mép, đành treo người lơ lửng như vậy rồi tiếp tục bò qua, tốc độ không khỏi chậm đi đáng kể.

Trác Mộc Cường Ba đuổi sát đằng sau, lúc gã thanh niên tóc xanh khom người chạy theo kiểu mèo, gã đã suy nghĩ xem mình làm sao để vượt qua khoảng trống ấy. Đôi giày da gã đang đi không có sức đàn hồi, chạy đà nhảy qua là không thể, còn chạy qua trên mép kiểu kia thì gã không thành thạo bằng đối phương. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt gã đã hướng về phía tấm quảng cáo treo trên đỉnh đầu. Bên dưới tấm quảng cáo ấy là một giá đỡ bằng thép, nhảy từ mép bên này chắc có thể tới được chỗ đó. Trác Mộc Cường Ba vừa guồng chân chạy vừa thầm tính toán, cuối cùng, khi gã cũng chạy đến chỗ mép gãy đó, liền tung mình nhảy vút lên cao, hai tay vươn ra tóm lấy giá sắt đỡ bên dưới tấm biển quảng cáo, đà lao vềphía trước không hề chậm lại. Lúc ấy, phần eo hông và hai tay gã cùng lúc phát lực, đẩy thân người về phía trước như đang đu xà đơn, đồng thời buông tay ra, cả người liền vượt lên cao một khoảng, đồng thời lao về phía trước, lộn vòng bảy trăm hai mươi độ, nhẹ nhàng vượt qua khoảng cách bảy mét. Trác Mộc Cường Ba vừa chạy vừa nói với Ba Tang vẫn đang đu người ở rìa hành lang: “Ba Tang, cố lên nào, chúng ta không thể để một thằng nhóc qua mặt như thế được.”

Gã thanh niên nhuộm tóc xanh cũng không thể ngờ hai người phía sau lại đuổi rát đến vậy, vừa bỏ rơi được một người, người khác lại đuổi theo sát sạt, không khỏi phát hoảng, thầm nhủ không hiểu hai gã áo đen này là loại người gì. Người cho bọn hắn tiền có nói đối phương cũng là cao thủ chạy Pakour thế này đâu chứ.

Lại vượt qua một con ngõ rộng chừng năm mét, phía trước đã không còn chướng ngại vật gì nữa, mà chạy trên đường cái thì ưu thế tuyệt đối thuộc về bọn Trác Mộc Cường Ba, tuy nhiên gã thanh niên tóc xanh không hề hoảng loạn, vung chiếc cặp lên ném vèo đi. Bên tòa nhà đối diện liền có người mở toang cửa sổ, đón lấy chiếc cặp, đoạn xoay người chạy lên lầu. Gã tóc xanh kêu lên: “Kalin, còn cậu thôi đấy!” Tới đây, hắn đã nghiêng người nhảy xuống mặt đường, co giò chạy thẳng một mạch. Hắn biết, thể lực của mình đã tiêu hao gần hết trong mười phút truy đuổi rượt bắt vừa rồi, giờ chỉ còn dựa cả vào Kalin nữa thôi, cậu ta cũng là người giỏi nhất trong cả bọn.

“Chó chết!” Ba Tang chửi đổng một câu, con phố rộng quá, không thể nào nhảy vọt qua được. Anh ta đang suy tính thì đã thấy Trác Mộc Cường Ba chạy phía trước chẳng nghĩ ngợi gì, dồn sức nhảy vọt lên, bám lấy thanh ngang của cột đèn đường, đu quanh một vòng, rồi cả người cuộn tròn lộn nhào liên tiếp sáu bảy vòng trên không trung, vượt qua khoảng cách sáu bảy mét, đột nhiên duỗi thẳng ra, chụp lấy thanh ngang của cột đèn đường phía đối diện, lại đu quanh một vòng nữa, phá cửa sổ lao vút vào trong nhà. Hai mắt Ba Tang lập tức sáng rỡ, cũng làm theo y như vậy mà sang phía bên kia.

Gã thanh niên tóc xanh đang kinh hoảng ngoảnh đầu lại xem mình có bị đuổi theo hay không, liền trông thấy Trác Mộc Cường Ba đu người lộn nhào trên không trung, vượt qua con phố rộng mà mình không thể vượt qua nổi, thầm giật mình chấn động, tự nhủ không hiểu đó là kỹ thuật kiểu gì? Kế đó, Ba Tang cũng lộn nhào băng qua. Gã tóc xanh thấy vậy, trong lòng thậm chí còn dâng lên cảm giác sùng bái: “Trời đất, lẽ nào hai ông chú này chính là người sáng tạo ra môn chạy Pakour hay sao?” Hắn ta nào có biết, kỹ thuật lộn người qua khoảng không, tóm lấy vật đỡ, rồi lại tiếp tục lộn nhào như thế cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi xuống ngay, không luyện tập cả ngàn lần vạn lần thì tuyệt đối không thể vận dụng thành thục thoải mái như Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang được. Kỹ xảo này, chính là thứ Lữ Cánh Nam bắt họ học của các vận động viên môn thể dục dụng cụ.

Gã thanh niên bắt được chiếc cặp tài liệu vẫn chạy một mạch lên cầu thang, giữ khoảng cách một tầng rưỡi với Trác Mộc Cường Ba. Hắn đã tính toán, mười tầng đầu tiên thì mình có ưu thế, có lẽ sẽ nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, mười tầng tiếp theo, tốc độ hai bên giữ ở trạng thái cân bằng, còn mười tầng sau cùng, có lẽ mình sẽ bị hai người kia đuổi kịp, nhưng lúc ấy chỉ cần lên được sân thượng thì trời đất đã là của hắn, chẳng còn phải sợ gì nữa.

Không ngờ, chỉ mới leo được năm tầng, khoảng cách giữa hắn và Trác Mộc Cường Ba chỉ còn có một tầng lầu. Chưa đến tầng thứ mười lăm, hắn đã thấy Trác Mộc Cường Ba ở phía sau, chiếc áo da đen phần phật, đôi mắt khiến người ta run rẩy tận tâm hồn. Chẳng những thế, phía sau còn có tiếng bước chân của một người khác đang giẫm thình thịch trên các bậc thang. Gã thanh niên đeo cặp ấy không khỏi hoảng hồn, thầm nhủ: “Thể lực hai ông chú này sao mà tốt thế không biết? Trong cái cặp này rốt cuộc là thứ gì vậy nhỉ? Sớm biết thế thì đã không nhận lời tay kia rồi, mỗi chút tiền còm mà mệt đứt cả hơi.”

Trác Mộc Cường Ba cũng đã nhìn thấy gã thanh niên đeo cặp ở phía trước, một tên tóc nhuộm màu xanh lam. Gã nhớ lại, đó chính là tên đã giữ thăng bằng trên cột đèn ở đầu phố hôm qua, rồi cả cảm giác bị người ta nhìn trộm lúc gã ở trên sân thượng hôm trước… Lẽ nào bọn gã đã bị người ta theo dõi?

Lại lên thêm hai tầng nữa, gã thanh niên tên Kalin thấy tình thế không ổn, liền không chạy lên cầu thang nữa mà rẽ vào hành lang. Chỗ này đã là khu dân cư, hắn ngắm chuẩn ô cửa sổ thông gió phía trên cửa ra vào của một nhà dân, đột nhiên đạp chân vào bức tường bên trái hành lang, mượn lực bật lên bức tường bên phải, rồi lại đạp chân vào tường bên trái, bắn sang phía tường bên phải, cứ liên tiếp như vậy ba lần, cộng với đà lao về phía trước, hai chân hắn đã thuận thế nhét qua cửa sổ thông gió ấy, tựa như rắn về hang, thoắt cái chui tọt cả người vào trong. Toàn bộ các động tác hết sức liền mạch, cả Trác Mộc Cường Ba cũng không khỏi ngấm ngầm tán thưởng.

Ô cửa thông gió đấy rất nhỏ, Trác Mộc Cường Ba không thể chui vào, nhưng gã cũng có cách riêng của mình, cánh cửa ghép bằng mấy tấm gỗ ván ấy đã cũ rích cũ mèm, sắp lìa ra đến nơi. Gã cứ nhằm thẳng vào cánh cửa xông thẳng tới, chỉ nghe “ầm” một tiếng, trên cửa liền để lại một lỗ hổng hơi giống hình người, Trác Mộc Cường Ba đã ở bên trong.

Trong nhà không có người, Trác Mộc Cường Ba thò đầu vào trong quan sát, chỉ thấy gã thanh niên tên là Kalin đã chui ra ngoài cửa sổ, đang leo lên chỗ cao hơn. Trác Mộc Cường Ba cũng lao ra theo hắn.

Ngoài tầng thứ hai mươi hai, Kalin bám vào chấn song cửa sổ, tiếp tục leo lên trên, trong đầu thầm nhủ: “Giờ thì không đuổi được tôi nữa rồi hai ông chú ạ, tôi là cao thủ leo trèo được mệnh danh là “chuyên gia leo vách đá” đấy nhé.” Nhưng khi hắn ngoảnh đầu xuống nhìn, liền giật bắn mình kinh hãi, suýt chút nữa thì rơi. Hai “ông chú” kia vẫn giữ khoảng cách bám theo phía sau, tốc độ leo bám thậm chí còn nhanh hơn cả mình, đặc biệt là ông chú thân hình cao lớn khôi vĩ, hầu như không cần suy nghĩ gì đã có thể tìm thấy đường leo bám trên bức tường gần như không có chỗ bám tay ấy, những chỗ hắn không thể vượt qua nổi, ông chú đó cũng vươn tay ra một cái, đã chộp được một chỗ gồ ra nhỏ xíu, kế đó đu người một cái, nhẹ nhàng băng qua như khỉ vượn vậy.

Lúc này những người đi đường bên dưới cũng đã bắt đầu chú ý đến ba kẻ đang leo bám phía bên ngoài tòa nhà cao tầng, chỉ thấy hai cái bóng đen một cái bóng trắng tựa như ba con nhện dịch chuyển cực nhanh trên mặt ngoài trơn nhẵn như gương của tòa nhà. Vô khối người đã kêu rú lên kinh ngạc, còn có người móc điện thoại di động ra báo cảnh sát, nhưng đa phần đều dừng chân ngước lên nhìn. “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Một chú bé tầm sáu bảy tuổi chỉ lên tòa nhà, nói với mẹ nó: “Nhìn kìa mẹ, Người Nhện đấy, mẹ ơi!”

Mẹ thằng bé vội gắt con trai: “Không, chẳng có Người Nhện Người Nhiếc gì cả, đó là lũ trẻ con hư đốn không nghe lời. Con cấm không được học theo đấy nhé. Không học hành đến nơi đến chốn sau này mới như thế, chẳng ai thích những đứa trẻ hư thế đâu.”

Kalin rõ ràng rất quen thuộc với “tuyến đường” bên ngoài tòa nhà này. Mấy lần Trác Mộc Cường Ba đã đuổi sát lắm rồi, nhưng hắn vẫn có thể linh hoạt tránh được, thoắt lên thoắt xuống nhảy nhót trên mép bờ tường dựng đứng, chẳng mấy chốc đã leo lên được sân thượng. Trác Mộc Cường Ba cũng nhảy lên theo. Kalin guồng chân tăng tốc chạy như điên trên sân thượng, gia tốc trong khoảnh khắc không ngờ còn nhanh hơn cả Trác Mộc Cường Ba, kế đó bắt đầu nhảy từ sân thượng tòa nhà này sang sân thượng tòa nhà khác. Ba cái bóng nhanh như ba ánh chớp, thoắt ẩn thoắt hiện. Các kiến trúc cao thấp nhấp nhô trong thành phố giờ đã thành sân chơi đuổi bắt của ba người. Từ sân thượng tòa nhà này nhảy sang sânthượng tòa nhà khác, rồi lại từ sân thượng tòa nhà khác nhảy qua cửa sổ, leo cầu thang chạy lên, hoặc bám tường leo lên, từ nóc nhà nhảy xuống hàng hiên, sau đó lại từ hành lang hoặc cửa sổ leo lên trên nóc nhà, bất cứ chướng ngại vật nào cũng không thể ngăn cản được bước chạy của cả ba. Những địa hình hiểm yếu mà người thường nghĩ rằng không thể vượt qua, trong mắt họ lại chẳng khác gì trên đất bằng. Xà nhà, ống khói, giá sắt, cầu thang treo, hành lang… tất cả đều trở thành công cụ của họ, thành những điểm đặt chân hoàn hảo, để họ hết lần này đến lần khác nhảy những cú vượt quá cực hạn của con người. Gã thanh niên tên Kalin kia đúng là linh hoạt và nhảy nhót tốt hơn hai gã đầu tiên nhiều, đã mấy lần Trác Mộc Cường Ba tưởng chừng như chỉ vươn tay ra là chộp được hắn, vậy mà lần nào hắn cũng né tránh được trong gang tấc. Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng thêm bực bội.

Chỉ thoắt cái, ba người đã tới trước một khối nhà lớn hình chữ “U”, tòa nhà chính cao chừng bảy mươi tầng, hai bên gắn với hai tòa nhà phụ tựa như hai cánh tay vươn ra, cánh bên phải cao chừng bốn mươi tầng, cánh bên trái cao khoảng ba mươi tầng, giữa hai cánh tay cách nhau khoảng ba chục mét có lẻ. Kalin và hai người bọn Trác Mộc Cường Ba nhảy từ một tòa nhà cao gần sáu mươi tầng ở bên phải sang sân thượng của “cánh tay” bên trái, nhưng hắn dường như không hề có ý định dừng lại, trông bộ dạng vẫn như thể đang chuẩn bị tiếp tục nhảy nữa. Lúc ở trên không Trác Mộc Cường Ba đã nhìn thấy độ cao chênh lệch và khoảng cách giữa hai tòa nhà, trong lòng không khỏi lấy làm nghi hoặc. Chẳng lẽ gã thanh niên này định nhảy qua luôn sao? Chỉ chênh nhau chừng mười mét chiều cao mà phải vượt qua khoảng không rộng tới ba mươi mét, dù là pháp sư Á La e rằng cũng khó mà nhảy qua được.

Gã thanh niên tên Kalin ấy lao vút ra như cá nhảy, thân thể vọt ra ngoài khoảng không, chỉ bay ra xa được chừng mười mét đã bắt đầu rơi xuống thấp hơn độ cao của tòa nhà đối diện. Đúng lúc đó, chỉ thấy hắn rút ở thắt lưng ra một cuộn dây nylon, dùng sức quăng mạnh, tung ra một cái móc câu nhỏ. Móc câu mang theo sợi dây nylon vẽ một đường cong trên không trung, móc một cách chuẩn xác vào mép tòa nhà phía trước. Kalin đu mình trên không một cái, kế đó bay vút qua. Còn Trác Mộc Cường Ba lại chỉ đành phanh kít lại ở rìa sân thượng tòa nhà bên kia, thần người nhìn toàn bộ cảnh tượng đó. Ba Tang cũng đã đuổi tới nơi, tức tối giậm chân nói: “Khốn kiếp, không ngờ thằng nhóc còn chiêu này, nếu chúng ta vẫn còn dây móc thì…”

Gã thanh niên kia hết sức thành thục lão luyện, nhanh chóng đeo bám leo lên nóc tòa nhà bên kia, hướng về phía Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang cười toét miệng, nói mấy câu tiếng Nga mà Trác Mộc Cường Ba nghe chẳng hiểu gì. Kỹ thuật quăng dây móc vật trên không trung này chính là tuyệt kỹ thành danh của Kalin. Chiêu này là hắn học theo Người Nhện Alan Robert mà luyện thành. Hai tòa nhà phụ hai bên cách biệt hẳn với tòa nhà chính, vì vậy, giờ Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang muốn đuổi theo, ắt phải nghĩ cách xuống đất trước, sau đó lại phải leo thêm ba chục tầng lầu nữa đi lên, tốc độ dù có nhanh đến mấy cũng phải mất hai mươi phút đồng hồ mới xong. Mà trong hai mươi phút đó, Kalin đã chạy mất tămmất tích từ lâu rồi. Nhìn gã thanh niên tóc xanh lam bên tòa nhà đối diện đang lè lưỡi làm mặt quỷ trêu mình, Ba Tang tức sôi cả lên. Trác Mộc Cường Ba ngược lại tỏ ra khá bình tĩnh, không có giày đế cong trợ lực đàn hồi, cũng không có dây móc, muốn nhảy thẳng qua khoảng cách xa như thế này là điều bất khả; chạy xuống theo đường cầu thang tuyệt đối là cách tệ nhất trong những cách có thể; hai tòa nhà phụ ngăn cách với tòa nhà chính bằng tường thủy tinh, có thể đập vỡ mà xông qua, nhưng làm vậy sẽ phải chạy qua hành lang, còn phải xuống mười tầng nhà nữa. Chỉ cần gã thanh niên kia hút khỏi tầm mắt hai người, giữa thành phố mênh mông này muốn tìm lại hắn thì thật chẳng khác nào mò kim đáy biển. Chính giữa tòa nhà chính có hai tấm pano cỡ lớn buông từ nóc nhà xuống, cách hai tòa nhà ở hai bên chừng sáu bảy mét gì đó, ngoài ra chính giữa tòa nhà chính còn gắn một tấm huy hiệu bằng đồng rất lớn, hình như là logo của công ty thì phải. Cái logo đồng khổng lồ ấy được treo ở khoảng tầng ba lăm, tuy nói là hình tròn, nhưng chỗ đặt chân được cũng phải đến gần hai mét. Vấn đề duy nhất còn lại là, đôi giày gã đang đi vốn không thể chạy dọc trên bờ tường được! Hết cách này tới cách khác hiện ra trong óc Trác Mộc Cường Ba, nhưng rồi tất cả đều bị gã gạt đi. Tuy chỉ trong một tích tắc ngắn ngủithôi, nhưng ít nhất gã cũng đã nghĩ đến năm sáu phương án khác nhau, khốn nỗi không phương án nào có thể thực hiện được. Trác Mộc Cường Ba bực bội đạp mạnh chân, đá vỡ cả ô cửa kính ngăn giữa tòa nhà chính với khu nhà phụ bêntrái.

Vừa khéo trùng hợp, khi ô cửa kính ấy vỡ tung ra, Trác Mộc Cường Ba mới kinh ngạc phát hiện bên trong đó xếp ngay ngắn cả một chồng hộp giấy. Mặc dù không nhận ra được chữ trên hộp, nhưng hình vẽ bên ngoài đã thể hiện rõ thứ ở bên trong, thêm nữa lúc đó Ba Tang cũng vừa lên tiếng: “Giày bóng rổ chuyên nghiệp! Của Adidas…” Không ngờ ở đây lại có cả một kho để giày. Trác Mộc Cường Ba tiện tay giật bung một hộp ra, vừa khéo đúng cỡ của gã. Lúc này Kalin đã vẫy tay chào tạm biệt, xoay người chầm chậm bỏ đi, dù sao thì hắn chạy nãy giờ cũng đã mệt lử ra rồi.

“Đợi đấy!” Trác Mộc Cường Ba nhanh chóng thay đôi giày bóng rổ chuyên nghiệp có độ đàn hồi rất tốt kia vào, hai chân giẫm giẫm xuống đất nhảy hai ba lượt. Ba Tang cũng thay một đôi giày khác, miệng hỏi: “Có nhảy qua được không?”

“Không nhảy qua được.” Trác Mộc Cường Ba liếc nhìn tòa nhà chính vắt ngang giữa hai tòa nhà phụ, rồi lại đưa mắt nhìn gã thanh niên nhuộm tóc xanh lam đang vừa quay người đi vài bước vừa ngoảnh lại nhìn, tự tin nói: “Nhưng tôi chạy qua đó được.”

Lùi lại chừng hai chục mét, chạy lấy đà rồi gia tốc trong chớp mắt, sau đó men theo bờ tường bốc dần người lên cao, chạy tà tà trên mặt tường, “bịch bịch bịch bịch” chỉ trong chớp mắt gã đã chạy ngang trên tường được bảy mét. Lúc này người Trác Mộc Cường Ba bắt đầu rơi dần xuống, nhưng tay gã đã kịp vươn dài ra, chộp lấy tấm pano cỡ lớn treo lơ lửng từ trên nóc nhà xuống, chân vẫn không ngừng guồng quay, tiếp tục chạy trên mặt tường dựng đứng, thoắt cái đã thêm được hơn chục mét nữa. Gã ngắm đúng vào vị trí của chiếc logo khổng lồ, rồi buông tay ra thả người rơi xuống đó, đồng thời vẫn không ngừng chạy, chỉ coi đó là điểm đặt chân, rồi lại tiếp tục nhún chân bật lên lần nữa, đoạn đạp chân lên tường chạy tiếp. Lúc người trầm xuống, gã lại chụp lấy tấm pano khổng lồ bên phải, mượn lực đó mà tăng dần độ cao trong khi đạp chân lên tường chạy, lao thẳng lên nóc tòa nhà đối diện…

Một loạt động tác liên hoàn đó khiến Ba Tang cứ trố mắt đờ người ra nhìn. Mặc dù đó là những động tác cơ bản anh ta đều đã biết hết, nhưng chạy liền một mạch qua như vậy, trong địa hình và hoàn cảnh như thế… Ba Tang hơi do dự trong khoảnh khắc, đành thở dài chạy vào tòa nhà chính theo lối lỗ hổng Trác Mộc Cường Ba phá ra.

Lúc Kalin ngoảnh đầu lại lần nữa, hắn thần người ra… Hai ông chú đang giẫm chân tức tối vì không có cách gì đối phó ở tòa nhà đối diện đã biến mất, còn ở mép rìa sân thượng tòa nhà hắn đang đứng, một “ông chú” đang thò đầu lên như bóng ma. Làm cách nào ông ta vượt qua được khoảng cách đó vậy? Kalin không sao tưởng tượng nổi, cũng không thể lý giải nổi, một cảm giác lành lạnh phát xuất ở sâu thẳm nội tâm, từ gót chân chạy lan đi khắp cơ thể. Hắn không kịp nghĩ ngợi cho kỹ càng hơn, lập tức xoay người tiếp tục chạy. Hai người lại tiếp tục một cuộc đuổi bắt trong thành phố đầy những cao ốc san sát, chỉ có điều lần này hoàn cảnh đã tuyệt đối thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.