Mật Mã Tây Tạng

Chương 128: Chương 128: Hồi ức của Merkin




Nghe Max nói xong, Merkin cười ha hả, con báo đen trên đùi lườm y một cái, rồi lại vùi đầu ngủ: “Mày cảm thấy những thông tin này có đáng tin cậy không?” Merkin cười cợt, như thể vừa nghe một câu chuyện hết sức nhố nhăng vậy.

Max nói: “Chuyện này… đây là thông tin vừa mới nhận được, nghe nói là bọn chúng lần ra dấu vết từ một tập văn kiện thời Thế chiến II, thoạt nghe thì hình như… hình như…”

Merkin nói: “Sao tao chưa nghe nói mình có vị tổ tiên nào từng hô phong hoán vũ trong Thế chiến II bao giờ nhỉ? Hừm, được rồi, mày đi điều tra xem, tin tức này rốt cuộc là do tên đó cố ý bịa ra gạt chúng ta, hay là bọn chúng nhận được thông tin giả. Hừ, nói không chừng lại là bọn Trác Mộc Cường Ba đó tung hỏa mù cũng nên. Đi đi.”

Trước lúc ra khỏi phòng, Max có liếc mắt lại, nhưng trên mặt Merkin từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên nụ cười giễu cợt ấy, không thể nhìn ra manh mối gì. Mãi đến khi cái bóng của Max ra khỏi tầm mắt, Merkin vẫn cứ đờ ra một nụ cười như thế, nét mặt như được đúc từ trong khuôn ra vậy. Nhưng trong lòng y lại đã tự hỏi mình không dưới một ngàn lần: “Sao có thể bị tra ra được nhỉ? Không, tuyệt đối không thể nào! Các vị tổ tiên đã từng để lại dấu vết như thế trong lịch sử hay sao? Họ lẽ ra phải giấu thân phận rất tốt mới đúng chứ. Thế nhưng, tại sao người ngoài lại biết được bí mật của gia tộc mình? Tuy chúng vẫn chưa tra ra được chân tướng, nhưng mà, nhưng mà chỉ còn một bước nữa thôi! Tuyệt đối không thể nào có chuyện này được. Kẻ nào đang giở trò quỷ với ta ư? Ông nội thực sự có để lại một tấm ảnh ư? Không, quyết không thể nào có chuyện này được!”

Nét mặt Merkin tuy không đổi, nhưng bàn tay y đã bất giác bóp chặt lại, con báo đen đột nhiên bị đau, giật bắn mình tỉnh giấc, cổ họng gầm gừ phát ra những âm thanh đe dọa, trợn trừng nhìn Merkin, nhe mấy chiếc răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt đang rút sâu trong đệm thịt bật xoẹt ra.

Merkin cúi xuống nhìn con báo đen với ánh mắt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, buông tay ra, ánh mắt lại chầm chậm hướng về phía xa xa ngoài cửa sổ, để lộ toàn bộ phần cổ họng ra trước nanh vuốt của con hung thú. Con báo đen đột nhiên giật thót mình, rút cổ lại, trườn ra khỏi sofa, đứng đằng xa ngó về phía ông chủ của nó đầy bất an. Người đàn ông ở trước mắt nó đó, bỗng phát ra một thứ mùi thật đáng sợ, thứ mùi ấy khiến nó cảm nhận được nguy cơ, một nguy cơ cực kỳ khủngkhiếp!

“Cút!” Merkin lạnh lùng hạ lệnh. Con báo đen dường như nghe hiểu được ngữ khí ấy, vội cụp đầu, cụp đuôi dông tuốt ra khỏi phòng khách. Merkin đứng lên, chăm chú nhìn ra cửa sổ. Trên bãi cỏ xanh, một cây gỗ dẻ khổng lồ tựa như chiếc ô lớn xòe rộng tán, gã chậm rãi bước đến cửa sổ, cúi người nhìn xuống, dưới tán cây đó có một chiếc bàn đá dáng vẻ cổ phác và bốn chiếc ghế băng cũng bằng đá nốt. Bàn đá kiểu đó rất hiếm thấy trong những trang viên kiểu châu u thế này, nhìn như hình tròn mà không phải tròn, chính giữa còn khắc mười chín đường ngang dọc, nghe ông nội y bảo, đó gọi là bàn bát tiên.

Gió thoảng qua, trong tán cây đại thụ nổi lên âm thanh rì rào, như đưa Merkin trở lại với những năm tháng xưa cũ.

“Ben, cháu đã bảy tuổi rồi.” Ông nội cầm một quân cờ đen đặt xuống mặt bàn cờ dọc ngang chi chít vết khắc vạch, nếp nhăn trên trán ông già cũng chằng chịt như bàn cờ ấy vậy.

“Vâng, thưa ngài Merkin.” Tam tam tinh. Quân cờ trắng của Ben hạ xuống đầy vững chãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

“A, bảy tuổi, bảy tuổi, nhanh quá, nhanh quá.” Cờ đen chiếm góc, tả thượng tiểu mục. Nụ cười của ông nội trông thật hiền hòa, nhưng trong lòng Ben, cái bóng cao lớn không nói không cười kia mới là tượng trưng của sức mạnh.

Cờ trắng chiếm Tam tam tinh, đối kháng trực tiếp với cờ đen.

“Ông già rồi, sau này cái tên Merkin này, sẽ do cháu kế thừa, Ben ạ.” Cờ đen tiếp tục tấn công bên trái. Cờ trắng thủ biên, Ben không nói gì, nhưng nắm quân cờ trong bàn tay nhỏ xíu đã cọ vào nhau phát ra những âm thanh “lách cách“. Merkin, đó không chỉ là một cái tên, đó là một biểu trưng.

Cờ đen tấn công biên. “Có biết tại sao cháu có thể lấy tên Merkin, còn cha cháu thì không không?” Ben dè dặt ngẩng đầu lên nhìn ông nội, mái tóc vàng óng của ông già đã trở nên lưa thưa, chỉ khuôn mặt nhăn nheo vẫn giữ được nguyên những đường nét như đao tạc.

“Không rõ, thưa ngài Merkin.” Cờ trắng thử thâm nhập vào góc dưới bên trái, tấn công điểm Tinh hậu.

Thiên nguyên! Thua rồi à? Hay là cố ý? Ben ngạc nhiên nhìn ông nội. Ông già dường như không để ý, chỉ điềm đạm nói tiếp: “Ừm, di truyền, là một thứ rất kỳ quái mà cũng rất phức tạp, có những lúc cha mẹ sẽ truyền những gene không tốt của mình cho đời sau, nhưng đời sau của họ lại có thể loại trừ những gene xấu ấy, chỉ truyền cho con cái mình những gene ưu tú nhất của tổ tiên.”

Ben nghĩ ngợi giây lát, tả hạ đại phi, tốt hơn là cứ để lại một đường lui đã, không để ông nội dồn mình vào góc chết.

Cờ đen thủ biên trái, ông già lại tiếp tục nói: “Ben, cháu có biết không, một người đàn ông, một lần có thể phóng ra một trăm triệu con tinh trùng, trừ những con chết quá sớm, những con bị dị dạng, cũng còn tới sáu bảy chục triệu con, còn một người đàn bà mỗi lần chỉ có một trứng duy nhất thôi. Quả trứng ấy, chỉ có thể tiếp nhận một con tinh trùng, sau khi con tinh trùng đầu tiên được trứng tiếp nhận, cánh cửa sinh tồn sẽ đóng lại, chỉ có con tinh trùng kia và trứng kết hợp, sẽ biến thành một sinh mạng mới. Bởi vậy, mỗi sinh mạng trên thế gian này đều là có một không hai cả, trước khi ra đời, tất cả đều đã trải qua một cuộc đào thải cực kỳ tàn khốc, hoặc là phải mạnh nhất, hoặc là phải may mắn nhất. Ben, cháu cũng đã từng tranh đoạt cơ hội đến với thế giới này với một trăm triệu kẻ giống như mình, cháu cảm thấy, mình là loại nàovậy?”

“Mạnh nhất!” Cờ trắng không còn e ngại gì nữa, mạnh mẽ tấn công vào góc bên trái phía dưới của cờ đen.

Lúc này ông già mới ung dung đáp trả một nước. Góc trái phía dưới đó đã bị ba quân cờ trắng bao vây theo thế ỷ dốc, Ben bất giác bật cười. Ông nội lắc đầu nói: “Đạo của đen và trắng, có thể diễn sinh ra vạn sự vạn vật. Môn cờ này, có lẽ chính là môn nghệ thuật có sức tưởng tượng cao nhất, đồng thời cũng có tính chất cạnh tranh nhất mà loài người từng phát minh ra, một đen một trắng tượng trưng cho có và không. Sau này rồi cháu sẽ hiểu, những người nắm được bí mật huyền ảo của có và không, đã phát minh ra được những cỗ máy có thể làm thay đổi cả tương lai của thế giới đấy.”

Cờ trắng dũng mãnh tiến công, triển khai tàn sát cờ đen ở góc bàn cờ, cờ đen dường như vẫn liên tiếp thoái lui, nhưng lúc nào cũng thoát khỏi vòng vây ở giờ khắc nguy ngập nhất. “Không chạy được đâu.” Ben thầm nhủ trong lòng.

Có lúc ông già cũng nở ra một nụ cười, nhưng hầu như đa phần đều chỉ lắc đầu. Nhưng Ben không để ý, tất cả tinh thần của thằng bé đều tập trung vào cuộc chiến trên bàn cờ, một lòng muốn ăn sạch quân đen ở góc bàn cờ ấy. Đây là cơ hội hiếm có, đã mấy lần ông nội suýt bị dồn vào góc chết rồi. Có thể chiến thắng được người quyền uy nhất trong gia tộc, dù chỉ là trong một trò chơi thôi, đối với Ben cũng đã là một vinh quang rất lớn.

“Ben, cháu dũng cảm mạnh mẽ, ông rất thích, không hề nhớ các nước đi và định thức trong sách dạy đánh cờ, mà chỉ dựa vào cảm nhận trực quan để phân tích các biến cố trên bàn cờ, cũng là rất tốt. Nhưng một mạch tấn công hung hãn, thì lại không được, cháu không thể nào cứ bỏ mặc hậu phương của mình như thế. Phải biết rằng, có những lúc, kẻ địch sẽ xuất hiện ở những nơi cháu không nhìn thấy.”

“Đinh!” một tiếng kêu chát chúa vang lên, cờ đen đặt xuống. Khi ấy Ben vừa đưa mình ra khỏi cục diện rối ren tranh chấp ở góc, nhìn lại toàn cục mới sực nhận ra… cục thế của quân trắng, đã bị chia lìa!

Cục thế quân trắng bị dồn ép chết cứng, chưa thể tìm được vùng đất mới, nghĩa là trên bàn cờ đã không còn quân trắng nữa, dẫu vẫn còn mấy nơi có thể vùng vẫy, nhưng địa bàn cũng rất nhỏ, càng huống hồ còn bị ông nội liên tục tấn công, thằng nhóc Ben đó không thể nào kháng cự được. Ben bối rối đến ứa cả nước mắt, lại bực bội đến chỉ muốn hất tung hết cả đám cờ đen cờ trắng trên bàn kia đi thật xa.

Ông già không thúc giục Ben đi nước tiếp theo, chỉ ngồi một bên quan sát, rồi điềm đạm nói: “Có những lúc thoạt nhìn tưởng là mạnh nhất, nhưng thực chất lại không hề lớn mạnh. Kẻ địch đáng sợ nhất, bao giờ cũng đột nhiên xuất hiện ở những cảnh huống cháu hoàn toàn không nhận ra. Mỗi khi đặt một quân cờ xuống, cháu cần phải nghĩ tới đường rút lui của mình trước. Kỳ thực, thắng hay thua cũng chỉ là một thứ kết cục mà thôi. Ông hy vọng cháu có thể lĩnh ngộ quá trình của nó, quá trình, xưa nay vẫn thường quan trọng hơn kết cục gấp bội phần, thú vị hơn kết cục gấp bội phần.” Chiếc gậy của ông nội gõ nhẹ lên vai Ben: “Tại sao lại để cháu chơi trò này chứ? Ấy là bởi ông hy vọng cháu có thể học được cách lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng được, đồng thời, cũng phải biết đề phòng tất cả những sơ hở mà người khác có thể lợi dụng. Tính toán, là vô cùng vô tận, nhưng chỉ cần học được phương pháp tính toán, để mà tính toán nhanh hơn, chuẩn xác hơn kẻ khác, vậy là đã đủ rồi.”

“Không đúng! Chỉ cần sở hữu sức mạnh tuyệt đối, sẽ giành được thắng lợi tuyệt đối. Ông nội già rồi, tóc ông cũng sắp rụng hết rồi, đi đường còn phải chống gậy. Ông đã mất đi sức mạnh vô địch của ngày xưa rồi, vì vậy ông mới nghĩ đến đường lùi. Nếu là người đàn ông trên bức tranh sơn dầu kia, nhất định ông ấy sẽ không làm như thế!” Ben trẻ tuổi thầm khẳng định trong lòng.

Ánh mắt của Merkin rời khỏi cây dẻ lớn bên ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp, trở về bức tranh sơn dầu khổng lồ treo chính giữa phòng khách. Trong tranh là bóng lưng của một người đàn ông cao lớn, khôi vĩ, thoạt nhìn rất giống Ben. Người trong tranh mặc áo choàng kiểu nhà binh, nhìn từ góc nghiêng, lộ ra nửa gương mặt góc cạnh rõ ràng, khóe mắt vẫn còn toát lên khí lạnh rợn người. Người bình thường, chỉ cần lại gần bức tranh lớn ấy đã như bị bóp nghẹt cổ họng, không thể thở nổi. Đối với Ben, người đàn ông trong bức tranh ấy chính là tượng trưng của trí tuệ và sức mạnh, cũng là hình tượng mà Ben trước giờ vẫn noi theo và khao khát đạt tới.

Merkin trầm tư bước đến trước bức tranh, đứng ở khoảng cách gần ngước lên, người trong tranh lại càng toát ra một vẻ uy nghiêm khó tả: “Max không thể nào biết được những chuyện ấy, còn người trong tổ chức thì sao? Không, ông nội đã sắp đặt tất cả rồi, mình không thể bị phát hiện được. Còn đám người trong chính giới nữa? Ừm, bọn họ lại càng không thể biết được. Ông nội, rốt cuộc ông đã tính sai điểm nào thế? Chẳng phải ông đã nói, những chuyện ông làm trong Thế chiến II tuyệt đối không có kẻ nào biết được hay sao? Sao bọn chúng lại biết ra vậy?”

Người đàn ông trong tranh vẫn lạnh lùng hờ hững, chỉ có một giọng nói già nua vẳng lên từ ký ức sâu thẳm của Merkin: “Cháu à, cháu đã bảy tuổi rồi, giờ ông sẽ nói cho cháu một bí mật. Bí mật này, ông nội cũng biết vào năm lên bảy tuổi đấy. Cháu có biết, lai lịch của Merkin không?…”

Theo chỉ đạo của giáo sư Phương Tân, vừa trở về Trác Mộc Cường Ba và Mẫn Mẫn liền bắt tay tra tìm các tư liệu khác. Thời gian cứ thế trôi, khi họ sắp xếp chỉnh lý xong tài liệu thì đã là chuyện của nửa tháng sau rồi. Trác Mộc Cường Ba vốn không tin vào chuyện thần ma quỷ quái, giờ cứ phải cắm đầu vào hàng đống chuyện thần thoại đếm không hết, kể không xong. Nói theo cách của gã, thật chẳng khác nào một vị đại sư huyền học cả. Nhưng đối mặt với vô số phiên bản khác nhau, nội dung gần như tương đồng của các câu chuyện thần thoại, cả Trác Mộc Cường Ba lẫn Mẫn Mẫn đều đã vắt kiệt tâm sức mà vẫn không lần ra nổi manh mối gì. Phía giáo sư Phương Tân cũng không có tiến triển gì hơn, riêng việc cải tạo trang thiết bị của Trương Lập và huấn luyện tân binh của Nhạc Dương lại đạt được tiến bộ thần tốc.

Hôm ấy, Trác Mộc Cường Ba đang đọc “Bát thời bác đường toán đồ”, đột nhiên bị thu hút bởi một âm thanh kỳ dị, nghe như rất xa, lại tựa như rất gần, cảm giác hơi chói tai. Gã ngoảnh đầu lại tìm kiếm, chỉ thấy một vật thể hình cầu sáng lấp lóa bay vọt qua trước mắt, nguồn âm thanh chính là từ quả cầu này. Trác Mộc Cường Ba đang định đứng lên xem cho rõ rốt cuộc là thứ gì, đột nhiên thấy cả người lạnh toát, cổ họng mình tựa hồ như bị người ta bóp nghẹn. Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, ngoài pháp sư Á La ra, Trác Mộc Cường Ba không thể nghĩ ra ai có thân thủ cao cường đến mức ấy. Nhưng pháp sư Á La chắc chắn là không bao giờ chơi trò này, lẽ nào là kẻ địch?

Đang nghĩ ngợi thế, bỗng nghe tiếng Trương Lập cười lớn: “Ha ha, Cường Ba thiếu gia cũng trúng chiêu à.”

Nhạc Dương ở phía sau nói: “Coi như anh lợi hại.”

Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, thấy người vừa đánh lén mình hóa ra là Trương Lập, không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Bị Trương Lập áp sát thế mà gã hoàn toàn không có cảm giác gì cả, lẽ nào lâu không rèn luyện, thân thủ đã cùn mòn đi rồi? Không thể như vậy được, ngày nào gã cũng tập thể năng và luyện phản ứng đều đặn kia mà?

Trương Lập bước lên mấy bước, nhặt quả cầu phát sáng và phát ra âm thanh kia lên, cười bảo: “Cường Ba thiếu gia ngạc nhiên lắm hả, đây cũng là một công cụ rất quan trọng được Đường Thọ nhắc đến trong cuốn nhật ký của anh ta, “đạn hấp dẫn”, hoặc gọi là “quả cầu thu hút” cũng được. m thanh biến tần mà nó phát ra có phạm vi âm tần mà tất cả sinh vật sống trên địa cầu này đều có thể tiếp nhận được, ánh sáng nhiều màu tổ hợp của nó cũng đảm bảo rằng chỉ cần là sinh vật có thị lực đều có thể nhìn thấy. Đây là trang bị cuối cùng pháp sư Á La mới gửi về trong tuần này. Mấy người bọn họ cũng đã về đến Lhasa rồi, chắc ngày mai là tới đây thôi.”

Trác Mộc Cường Ba cầm lấy vật thể hình cầu, chỉ thấy nó to cỡ bằng quả bóng tennis, vẫn không ngừng rung động phát ra các âm thanh từ thấp đến cao, vỏ ngoài vừa giống kim loại vừa như bằng nhựa dẻo, lại có thể nhìn xuyên qua vỏ để thấy các linh kiện điện tử bên trong đang phát ra những màu sắc lấp lóa. Không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy quả bóng nhỏ này, sự chú ý của gã dồn hết cả vào nó, đến nỗi quên cả những thay đổi ở môi trường xung quanh. Chỉ nghe Trương Lập giải thích: “Trong nhiều lần thám hiểm, Đường Thọ đã gặp phải vô số sinh vật không rõ lai lịch tấn công. Vì vậy anh ta dựa trên nguyên lý của lựu đạn mù và một số máy móc điện tử mà phát minh ra thứ này, nhằm thu hút sự chú ý của cácđộng vật cỡ lớn, để mình có thể bình yên di chuyển hoặc tẩu thoát. Nếu trong rừng Mãng xà mà chúng ta có thứ này, thì đã không bị con cá sấu khổng lồ kia đuổi cho thê thảm đến thế rồi.”

Trác Mộc Cường Ba lại cầm “quả cầu thu hút” ấy lên ngắm nghía, cảm thấy thứ này quả thực có thể phát huy một số công dụng bất ngờ, chỉ có điều hơi to. Gã quay sang Trương Lập, Nhạc Dương, hỏi: “Ủa, mà cả hai cậu đến đây làm gì?”

Nhạc Dương đáp: “Giáo sư Phương Tân gọi mọi người tập hợp, đợi lát nữa cả giáo quan và anh Ba Tang đến, hình như lần này cả Vương Hựu cũng tham gia nữa, chắc là có sự việc gì đấy cần quyết định đây. Tôi nghĩ, có lẽ là liên quan đến tấm gương đồng tay Vương Hựu nhặt được trong địa cung Maya thôi.”

Đường Mẫn cầm hai cốc nước ra, nói: “Này, uống nước đi.”

Trương Lập đón lấy, ực một ngụm lớn, nói: “Ồ, mấy ngày không gặp mà Mẫn Mẫn thanh tú hơn nhiều đấy nhé.”

Đường Mẫn nở một nụ cười tươi tắn: “Đồ thối mồm.”

Trác Mộc Cường Ba nghịch quả cầu trong tay, tung lên tung xuống, ánh mắt lại bất giác bị nó hút vào. Đường Mẫn “ủa” lên một tiếng, hiển nhiên đã chú ý đến trái bóng vừa phát sáng lại vừa phát ra âm thanh này. Trác Mộc Cường Ba liền tung nó cho cô, đoạn bảo Nhạc Dương: “Đúng là rất hay, có phải tất cả đều được trang bị thứ này rồi không?”

Nhạc Dương lắc đầu: “Tạm thời thì chưa, mọi người vẫn đang được huấn luyện sử dụng dây móc. Phải rồi, Cường Ba thiếu gia, đây là danh sách cuối cùng.” Nói rồi, anh chàng lấy ra một tờ giới thiệu sơ lược về nhóm thành viên mới.

Trác Mộc Cường Ba nhìn lướt qua, ngoài Vương Hựu, Sean và pháp sư Tháp Tây ra, hơn hai mươi người yêu thích hoạt động thám hiểm dã ngoại đã bị đào thải chỉ còn bảy người, lần lượt là Nghiêm Dũng, 39 tuổi, chuyên gia địa chất, địa mạo, nhà thám hiểm chuyên nghiệp, người đi đầu và khai phá hoạt động leo núi dân gian, vận động viên leo núi ưu tú của Tây Tạng, người dẫn đường leo núi cao nổi tiếng khắp toàn quốc. Người Thành Đô.

Chư Nghiêm: 40 tuổi, nhà thám hiểm nghiệp dư, từng là thành viên cốt cán của Đại Phi Ưng xã, đội trưởng đội leo vách đá. Năm 1998, là đội viên chủ lực của Đoàn phiêu lưu trên sông Nhã Lỗ Tạng Bố. Từng giành được giải quán quân trong giải thi đấu leo vách băng ở Scotland năm 2002.

Mạnh Hạo Nhiên: 34 tuổi, hội viên Hiệp hội các Nhà leo núi Trung Quốc, hướng đạo chuyên nghiệp vùng núi cao, nhà nhiếp ảnh trẻ. Từng làm việc ở Tây Tạng 16 năm. Người Quảng Châu.

Lê Định Minh: 38 tuổi, nhà động vật học chuyên ngành lưỡng thê. Nhà thám hiểm nghiệp dư, từng tham gia huấn luyện kỹ thuật leo vách băng ở Hiệp hội Leo núi Trung Quốc, năm 2004 xếp thứ ba trong cuộc thi băng rừng, đã qua kỳ thi lấy chứng chỉ cấp cứu viên trung cấp, năm 2003 đã một mình leo lên đỉnh Ngọc Châu ở dãy Côn Luân.

Trương Kiện: 35 tuổi, công chức đội địa chất Tây Tạng.

Triệu Trang Sinh: 27 tuổi, thiếu úy bộ đội thuộc Quân khu 325 tỉnh Thanh Hải, học sinh ưu tú của Lữ Cánh Nam.

Lý Hồng: 27 tuổi, thanh tra cảnh sát cấp hai, giảng viên Học viện Cảnh sát Thanh Hải, học sinh của Lữ Cánh Nam.

Trong danh sách này không có thành viên nữ nào, Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy chị Trương?”

Nhạc Dương nói: “Vốn là chị Trương cũng vượt qua được khảo hạch, nhưng công ty chị ấy có chuyện gấp, thực không thể nào lo việc ở cả hai nơi được, chị Trương rất lấy làm tiếc, nói sau này nhất định sẽ còn đến Tây Tạng lần nữa.”

Trác Mộc Cường Ba cũng thở dài đầy tiếc nuối, gật gật đầu, cất bản danh sách ấy đi. Gã thấy Trương Lập vẫn đang hết sức hào hứng giảng giải cho Mẫn Mẫn về tác dụng và nguyên lý của “quả cầu thu hút”, tâm trí hình như đã bị vật thể nhỏ như quả bóng tennis ấy cuốn hút toàn bộ.

Trác Mộc Cường Ba nói: “Trương Lập hình như rất phấn chấn thì phải.”

Nhạc Dương nói: “Từ lúc nhìn thấy cuốn nhật ký của Đường Thọ, anh ta đã như tên võ sĩ gặp được bí kíp võ lâm, ngày nào cũng hưng phấn muốn phát điên lên như vậy đấy.”

Nhìn vẻ rạng rỡ của Trương Lập, trong lòng Trác Mộc Cường Ba chợt lóe lên một tia bất an, nhưng vì duyên cớ gì mà có nỗi lo lắng mơ hồ ấy thì gã lại không thể nói ra được. Chỉ nghe Nhạc Dương lớn tiếng: “Được rồi, nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của anh, còn bảo bối gì mau lấy ra cho mọi người xem đi.”

Trương Lập đặt cốc nước xuống, hướng về phía Trác Mộc Cường Ba, ngón tay đung đưa qua lại: “Hì, không giấu mọi người, còn một thiết bị hộ thân cực kỳ siêu cấp nữa, pháp sư Á La và đội trưởng Hồ Dương vừa gửi bên Úc về tuần trước.” Trương Lập chỉ bộ quần áo đang mặc người, hỏi: “Cường Ba thiếu gia, anh thấy tôi ăn mặc thế này có gì đặc biệtkhông?”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt quan sát Trương Lập một lượt từ đầu đến chân, thấy anh chàng khoác một chiếc áo gió ngắn, che kín cả bên trong, không nhìn ra có gì đặc biệt, bèn nói: “Ừm, nhìn bên ngoài chẳng có gì khác lạ cả.”

Trương Lập lại hỏi: “Nếu nói, dùng dây móc và áo cánh dơi, chúng ta có thể hạ xuống mặt đất thẳng từ độ cao hai mươi mét, nhưng nếu hơn hai mươi mét, chẳng hạn như một trăm mét thì sao? Cường Ba thiếu gia, anh có chắc mình an toàn chạm đất được không?”

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu nói: “Cao quá, áo dơi không giữ được lâu như thế, nếu là pháp sư Á La…”

Trương Lập nói: “Có bộ trang bị này, nếu vị trí chạm đất tốt, đừng nói là một trăm mét, hai trăm mét, hay ba trăm mét cũng không thành vấn đề.”

Trác Mộc Cường Ba lấy làm hứng thú, hỏi: “Ồ, một loại dù hả?”

Trương Lập lắc đầu: “Nếu khoảng cách ngắn quá, dù không kịp mở ra đâu, bộ trang bị này có thể mở ngay lập tức…” rồi đưa mắt nhìn quanh, nói: “Ở đây chật hẹp quá, phải ra bên ngoài mới biểu diễn được, tôi nói nguyên lý hoạt động của nó trước đã vậy. Cường Ba thiếu gia, anh thử sờ chiếc áo này xem, xem có gì đặc biệt không.”

Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương cầm một góc áo lên, sờ thử, cảm thấy rất chắc và dày. Cổ áo không có gì đặc biệt, ở rìa ống tay có một vật hình tròn như cái vòng sắt, Trác Mộc Cường Ba hỏi: “Đây là cái gì?”

Nhạc Dương hỏi: “Có phải bình khí nén không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.