Mật Mã Tây Tạng

Chương 95: Chương 95: Rút củi đáy nồi




Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: “Vậy thì tốt, những điều cậu cần làm lúc này, thứ nhất là phân tích, sắp xếp, tập trung tất cả những nguồn lực của chúng ta, xem xem còn lại bao nhiêu vốn giữ nhà; thứ hai là bổ sung và hoàn thiện. Việc cuối cùng, là tìm kiếm những người hợp tác mới, sức một người chắc chắn không thể hoàn thành được hành trình mạo hiểm này đâu.”

Trác Mộc Cường Ba trầm tư nói: “Nguồn lực? Chúng ta còn lại nguồn lực gì cơ chứ?”

Giáo sư Phương Tân đáp: “Nguồn lực con người. Đầu tiên là Mẫn Mẫn, cô ấy chắc chắn sẽ đi, sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt, cô ấy đã trở thành trợ thủ không thể thiếu của cậu rồi.”

Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: “Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn… thời gian này… cô ấy chẳng buồn để ý gì đến tôi cả!”

Giáo sư Phương Tân mỉm cười nói: “Qua một thời gian là ổn thỏa thôi, người ta dù sao cũng là con gái, nhất thời cũng khó mà chấp nhận được chứ. Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, cậu chơi cái trò… cái trò ngủ chung một bao ấy, đừng nói là Mẫn Mẫn, đổi lại thì ai cũng không chấp nhận được đâu.”

Sắc mặt Trác Mộc Cường Ba lúc đỏ lúc trắng, đây là chuyện gã không muốn nhắc đến nhất trong quãng thời gian này.

Giáo sư Phương Tân dường như không để ý thấy, lại tiếp tục luôn: “Còn những người khác, Lạt ma Á La thì phải xem ý hướng của ông ấy thế nào đã, có điều chắc là hy vọng không lớn lắm; phía Hồ Dương thì tôi có thể giúp cậu làm công tác tư tưởng, nếu gần đây anh ta không có hạng mục khảo sát nào, tôi chắc tám phần có thể thuyết phục được. Ừm, những người khác thì khó đấy, muốn tìm những người vừa có kinh nghiệm vừa dám mạo hiểm lại đáng tin cậy, thực sự là quá khó. Thực ra, nghe cậu kể về tay Sean nào đó gặp trong rừng rậm châu Mỹ kia, tôi cảm thấy người này có thể tin được, dù sao thì cũng trải hoạn nạn rồi, tiếc là cậu lại không có cách gì liên lạc được với người ta. Còn tuyển chọn những người khác, e là phải tìm tiến sĩ Cổ Tuấn Nhân nhờ ông ấy giúp cho, ông ấy có biết nhiều về các nhà thám hiểm trên thế giới, có thể tìm được một ít tư liệu. Thứ nữa là nguồn lực tài chính, về mặt này tuy rằng không phải là vấn đề đối với cậu, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên bớt chút thời gian mà xem lại công ty của mình đi, đừng để khi tìm thấy Tử kỳ lân thì công ty cũng bị cậu làm cho phá sản luôn. Còn về nguồn vật lực công cụ, đối với chúng ta thì đây là mặt thiếu thốn nhất, mặc dù có thể thông qua Đức Nhân lão gia để xoay xở một số vật tư quân dụng, nhưng so với nhóm huấn luyện đặc biệt thì thực là kém quá xa. Những trang bị trên người chúng ta, có rất nhiều thứ được sản xuất đặc biệt, đừng nói là không bán trên thị trường, ngay cả các đơn vị bộ đội cũng không tìm được đâu. Chỉ còn cách hỏi Lữ Cánh Nam xem, sau hành động lần này, những thiết bị đặc biệt ấy sẽ xử lý như thế nào, nếu không được, e rằng chúng ta phải thông quan những đường dây đặc biệt để tìm mua một số đồ thay thế kém hơn một chút vậy. Nguồn thông tin thì tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi, về mặt này không cần phải lo lắng.”

Nghe những lời thầy giáo nói, Trác Mộc Cường Ba chỉ còn biết gật đầu lia lịa. Đang như vậy thì Trương Lập và Nhạc Dương đến để chào giáo sư Phương Tân, Lữ Cánh Nam gọi Trác Mộc Cường Ba ra ngoài trao đổi một số thủ tục giải tán, bao gồm cả vấn đề tiền bạc, nhân lực, vật lực. Trác Mộc Cường Ba nhận được câu trả lời khẳng định, những trang bị nhà nước cung cấp, tuy rằng được sản xuất nhờ sự tài trợ của gã, nhưng đều thuộc về cơ mật cấp quốc gia, dù một con ốc, một cái đinh vít cũng không thể lưu lạc ra ngoài; mà số dư trong quỹ tiền của gã cũng vừa vặn dùng hết, còn lại chỉ chưa đầy ba chữ số.

Trác Mộc Cường Ba giống như người làm chuyện trái với lòng, không dám đối mặt với ánh mắt Lữ Cánh Nam, trao đổi xong mọi sự vụ liền bỏ đi như chạy tháo thân, cầm theo cuốn sổ tài khoản chỉ còn chưa đầy ba chữ số và một chồng hóa đơn thanh toán dày sụ, cười khổ trở về phòng bệnh. Bên kia, Trương Lập và Nhạc Dương cũng vừa rời khỏi phòng bệnh của giáo sư Phương Tân, không biết họ và giáo sư đã nói chuyện gì mà mặt hai người đều đầm đìa nước mắt. Vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương liền chạy tới ôm chặt, khóc òa lên: “Cường Ba thiếu gia, anh có người thầy tốt quá! Trác Mộc Cường Ba nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào nữa.

Không có những lời lưu luyến, cũng không có buổi chia tay bịn rịn, cơ hồ tất cả mọi người đều không muốn đối mặt với sự giải tán tàn khốc này. Lạt ma Á La hành tung phiêu hốt, đến đi đều không định trước, chỉ có mình Lữ Cánh Nam biết ông đã rời đi. Trương Lập và Nhạc Dương cũng len lén bỏ đi, họ không muốn mà cũng không biết phải đối mặt với tình cảnh biệt ly ấy như thế nào, đành để lại lá thư ngắn ngủi, đại ý nói là rất vui vì được tham gia vào nhóm, cảm ơn giáo quan đã bồi dưỡng và Cường Ba thiếu gia đã nhiều lần chiếu cố, cổ vũ Cường Ba thiếu gia chớ có nản lòng, sau này cần tiếp tục nỗ lực, nếu có cơ hội xông pha khói lửa sẽ quyết chẳng từ nan…

Trác Mộc Cường Ba đọc bức thư từ biệt viết ngập ngừng, lời lẽ chẳng ra đâu vào đâu của họ mà dở khóc dở cười, đưa cho giáo sư Phương Tân xem, ông cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, hai người chỉ viết một bức thư, không ngờ lại còn liên danh ký tên vào nữa. Sau đó, giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương còn nói chuyện với nhau rất lâu, kết thúc cuộc nói chuyện, chỉ thấy ông mặt ủ mày chau mà lắc đầu. Trác Mộc Cường Ba biết quá nửa là do đội trưởng Hồ Dương không thể lưu lại. Giáo sư không nói, gã cũng không muốn hỏi thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Cánh Nam mặc quân phục, đeo ba lô, chặn Trác Mộc Cường Ba ở hành lang bệnh viện. Trác Mộc Cường Ba không khỏi có chút thất vọng trong lòng, Đường Mẫn đi rồi, Trương Lập, Nhạc Dương cũng đi rồi, giờ đến cả giáo quan Lữ Cánh Nam cũng đi nốt, gã thẽ thọt nói: “Cô… cô cũng chuẩn bị lên đường hả, giáo quan?”

Lữ Cánh Nam mỉm cười như có phần chế giễu, nói: “Chịu nói chuyện với tôi rồi à? Nếu hôm nay tôi không chặn anh ở đây, có phải anh không định chào tạm biệt tôi hay không thế?”

“Làm… làm gì có…” Lữ Cánh Nam vừa cười, Trác Mộc Cường Ba liền giật thót mình, bắt đầu thấy hơi căng thẳng, lại húng hắng ho mấy tiếng.

Ánh mắt Lữ Cánh Nam hơi có chút rối loạn, người đàn ông cao lớn tinh thần mệt mỏi, sắc mặt vàng vọt, đầu tóc rối bời này có còn là Cường Ba thiếu gia chí khí ngút trời, khí thế ép người hay không? Cô bâng khuâng giơ tay lên, định vuốt vuốt lại mái tóc rối bù cho Trác Mộc Cường Ba. Gã hơi nghiêng người tránh đi, Lữ Cánh Nam cũng sực nhớ ra thân phận của mình, bàn tay sững lại giữa không trung, không nhích thêm được phân nào nữa; cô chăm chú nhìn Trác Mộc Cường Ba, trong ánh mắt là quyết tâm ly biệt, Trác Mộc Cường Ba chỉ biết nhìn xuống mũi giày, không dám đối mặt. Cuối cùng, Lữ Cánh Nam cũng rút tay trở về, khẽ nói: “Anh… hãy bảo trọng!”

“Cô cũng thế, giáo quan.”

Lữ Cánh Nam đột nhiên rút ở túi áo may ở mặt bên trong bộ quân trang ra một tờ giấy gấp gọn gàng, ngập ngừng nói: “Cái này…”

Trác Mộc Cường Ba như bị kích điện, vội giật lùi một bước, gặp phải tình huống như thế này, thực sự gã không biết nên xử lý ra sao nữa. Lữ Cánh Nam mặt lạnh như băng, gắt lên ra lệnh: “Tránh cái gì, tôi đáng sợ thế sao? Lại đây, cầm lấy!”

Trác Mộc Cường Ba lúng túng nói: “Giáo quan, cô biết rồi đấy… tôi…”

Lữ Cánh Nam nhét mẩu giấy vào tay Trác Mộc Cường Ba, hai hàng lông mày thanh tú nhướng lên: “Trong danh sách này có cách thức liên hệ với các thành viên trong tổ nghiên cứu Bạc Ba La thần miếu, chắc rằng các anh sẽ cần đến. Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, giờ là xã hội gì rồi, anh nghĩ tôi là hạng người như thế nào chứ hả!”

Lại hiểu lầm người ta rồi, Trác Mộc Cường Ba xấu hổ đến nước chỉ hận không tìm được cái rãnh nào dưới đất mà chui xuống, gã vội nói: “Cám ơn, khụ khụ, cám ơn giáo quan!” Thấy Lữ Cánh Nam lại nhíu mày, gã vội giải thích: “Khụ… khụ, tôi biết, tuy nói như vậy… hơi quá khách sáo, nhưng ngoài hai chữ “cám ơn” đó ra, tôi thực sự không tìm được lời nào để biểu đạt…” Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, Lữ Cánh Nam đã nỗ lực hết mình để giúp đỡ bọn họ rồi.

Lữ Cánh Nam điềm đạm nói: “Đừng nghĩ phức tạp thế, đây là phương thức liên hệ tôi có được khi dùng thân phận cá nhân trao đổi với những chuyên gia đó, giáo sư Phương Tân có lẽ cũng biết được ít nhiều, nhưng chắc là không đầy đủ. Tôi chỉ có thể làm được đến vậy thôi, giờ thì đi đây.” Nói xong, cô sải chân bước đi, cuối cùng cũng lướt qua bên vai Trác Mộc Cường Ba. Gã lặng lẽ đi theo ra khỏi cổng bệnh viện, biển người mênh mông, Lữ Cánh Nam không quay đầu lại nữa.

° ° °

Yorkshire nằm ở miền Đông nước Anh, là một thành phố quan trọng đã chứng kiến nhiều sự kiện trong lịch sử nước Anh, đến với Yorkshire, tựa hồ như đã vượt qua đường hầm thời gian để trở về thời Trung cổ vậy 1. Nơi này có Đại giáo đường Gothic lớn nhất Vương quốc Anh. Có điều Soares tới đây không phải để hoài cổ, y đang chậm rãi thả bộ bên bờ sông Derwent, tay cầm một tập báo cáo. Đã đi khắp mấy trường đại học nổi tiếng, liên hệ cả đám chuyên gia có uy tín, kết quả nghiên cứu đều như nhau hết cả, tâm trạng của y lúc này rất phức tạp, nửa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, nửa kia lại thất vọng. Kết quả nghiên cứu cho thấy, tiến hóa thể mà y cho rằng là một sinh vật nằm giữa ranh giới động vật và thực vật kia, hoàn toàn không phải như những gì y tưởng tượng, đó chỉ là một đám kết cấu dạng bào tử tương tự như châm khuẩn. Chúng có số lượng cực nhiều, ký sinh lên quần thể chủ như con san hô vậy, bình thường những sinh vật này hoàn toàn ở trong trạng thái mầm, tự hình thành nên một bong bóng khí, sinh mệnh hoàn toàn ở trạng thái đình trệ; một khi gặp nước, chúng sẽ khôi phục sức sống nhanh chóng, ngoài bành trướng về thể tích, chúng còn sinh trưởng nhanh chóng theo phương thức đặc hữu của vi khuẩn, cơ hồ mỗi phút đều tăng trưởng theo cấp số nhân; thêm nữa là chúng sinh trưởng theo kiểu nảy mầm phân tách, giữa các cá thể dường như được nối liền bằng liên kết phân tử, để chiếm được nhiều không gian sinh tồn hơn, hút được nhiều nước hơn, chúng sẽ co cụm về chỗ nào có nước, khi ấy thì luồng lực bạo phát ra sẽ cực kỳ khủng khiếp, dù chỉ là một sợi mảnh bằng đầu ngón tay, thì lực kéo cũng có thể lên tới trên trăm kilogram. Mặc dù đây không phải là giống sinh vật mà Soares kỳ vọng, nhưng dù sao nó cũng là một phát hiện kinh người khiến cả giới sinh vật học phải rung động.

Soares vòng qua một khoảnh rừng, những bóng người trong trường đại học dần thưa thớt. Đến chỗ vắng không một bóng người, y mới dừng lại, điềm đạm cất tiếng: “Còn muốn theo bao lâu nữa? Đi ra đây!” Y biết, khoảng thời gian này mình đều bị người khác theo dõi. Lần này theo dõi một cách trắng trợn như vậy, rõ ràng là đối phương đã chuẩn bị để lộ mặt rồi.

Một bóng đen lướt qua, người kia không ngờ lại nhảy thẳng từ trên một chạc ba cao gần chục mét xuống, tiếp đất nhẹ nhàng như không, chỉ thấy y mỉm cười nói: “Cảnh giác cao lắm, Soares.” Nếu Trác Mộc Cường Ba ở đây, hẳn gã cũng phải giật mình kinh ngạc rồi. Người đó chẳng phải ai khác, mà chính là quý ông người Anh có mái tóc bạch kim, Sean.

Soares liếc mắt nhìn Sean một cái, không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, chỉ khinh thường nói: “Còn tưởng là ai, hóa ra là anh, luật sư Sean. Không phải anh là người của tổ D sao? Tại sao theo dõi tôi? Lẽ nào định nhúng tay vào chuyện của tổ T bọn tôi?

“Tổ T à?” Nét mặt Sean như cười mà không phải cười, hờ hững nói: “Chà chà, tổ T của mấy người hóa ra vẫn còn tồn tại à? Tôi cứ tưởng tổ T đó sớm đã bị giải tán từ lâu rồi chứ, mạo muội hỏi một câu, tổ T ấy còn bao nhiêu người vậy? Người quyết sách của các anh đâu rồi? Hình như nhiều năm nay cũng không thấy anh ta xuất hiện nhỉ?”

Soares trợn mắt nghiến răng giận dữ, nhưng lúc này y còn chưa dám ra tay. Tạm chưa nói đến chuyện đối phương biên chế hoàn chỉnh, đội trưởng rất lợi hại, chỉ riêng tên Sean này, bản thân y đã không chắc có thể thu phục được. Nghe nói Sean là một thục ngữ giả (người hiểu ngôn ngữ thực vật) kiêm thao thú sư, còn bản thân y chỉ là một thao thú sư, chỉ có thể cùng một đẳng cấp với Sean hoặc thậm chí là còn kém hơn. Soares cố nén lửa giận trong lòng xuống, gằn giọng nói: “Đừng nói lăng nhăng nữa, muốn gì thì nói thẳng ra xem nào.”

Sean làm bộ uể oải nói: “Là thế này, tôi cảm thấy dạo này anh và gã Merkin kia đi lại rất mật thiết, cơ hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh biết rồi mà, người trong tổ chức chúng ta ít nhiều đều có tính hiếu kỳ, tôi thực không kìm lòng được, nên muốn hỏi tử xem rốt cuộc bọn anh đang tìm thứ gì thôi?”

Soares nghe vậy thì yên tâm phần nào, xem ra gã tóc bạc này vẫn chưa biết được sự tình, y thản nhiên đáp: “Anh cũng hiếu kỳ quá đấy, có điều như vậy dường như hơi vượt ranh giới rồi thì phải, đó không phải vấn đề anh nên quan tâm đâu. Nếu muốn liên thủ, thì đội trưởng của anh phải lộ mặt trực tiếp thương lượng với đội trưởng của chúng tôi. Anh tưởng theo dõi tôi thì thăm dò được tin tức gì chắc? E là phải khiến anh thất vọng rồi, gần đây tôi chỉ làm một số nghiên cứu chuyên ngành, tàn những thứ anh không hứng thú gì đâu.”

Sean bị từ chối, nhưng vẫn chẳng hề để tâm: “Ừm, theo những gì tôi quan sát được, dường như chỉ có anh và Merkin đang làm ăn gì với nhau thôi, có thấy người quyết sách của các anh tham gia đâu nhỉ? Đằng nào thì chúng tôi gần đây cũng rỗi việc, lâu lắm chưa có hành động mạo hiểm nào liên hiệp người của mấy tổ lại rồi, sao anh không nghĩ đến chuyện để chúng tôi gia nhập với nhỉ? Tôi có thể giúp các anh rất nhiều đấy.”

Lời gợi ý của Sean hoàn toàn chẳng hề khiến Soares hứng thú, ngược lại còn làm dấy lên ý muốn giết người trong y. Soares hiểu rõ, trong tổ chức, thực lực quyết định tất cả mọi thứ khác. Sean gia nhập vào, tức là cả nhóm của hắn cũng gia nhập, còn phía mình lại chỉ có y và Merkin. Huống hồ, bọn họ đã tốn rất nhiều tinh lực cho Bạc Ba La thần miếu, lúc này tự dưng Sean xuất hiện đòi gia nhập, chẳng phải muốn cướp tay trên thì là muốn gì chứ? Mà y còn liên tiếp nhắc đến người quyết sách nữa, hễ nghĩ đến con người đáng sợ ấy, khóe mắt Soares lại giật giật, nếu thực sự để người đó biết chuyện, y và Merkin còn gì nữa chứ? Nghĩ đến đó, Soares liền kẹp báo cáo vào nách, chậm rãi im lặng cho tay vào túi…

Sean vừa thấy tình thế bất ổn, vội tranh lên tiếng trước: “Sao hả, muốn giết người diệt khẩu à? Anh cứ thử đi, xem lũ động vật nhỏ của anh nhanh hay súng tôi nhanh hơn.” Y lùi lại hai bước rồi nói tiếp: “Nếu anh không hoan nghênh tôi gia nhập thì thôi vậy, đảm bảo sẽ không quấy nhiễu chuyện của các anh nữa, đâu cần phải liều mạng đến thế chứ. Tạm biệt…” Dứt lời, y liền tung mình nhảy lên cây, nhấp nhô mấy cái, bóng đã khuất dần xa.

Soares hướng về phía Sean biến mất, lớn tiếng với theo: “Nhờ anh chuyển lời đến đội trưởng của các anh, nói là người quyết sách có lời hỏi thăm!” Nói xong, sắc mặt y tối sầm lại, thầm nhủ: “Hy vọng ba chữ “người quyết sách” đó có thể trấn áp được hắn. Sean, rốt cuộc mày biết được những gì rồi?”

° ° °

Phòng bệnh im ắng hẳn, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Trác Mộc Cường Ba và giáo sư Phương Tân, tất cả lại trở về như hai năm trước. Ngồi nhìn phòng bệnh trống vắng thênh thang, nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt trong bệnh viện nửa năm trước, Trác Mộc Cường Ba không khỏi thẫn thờ rầu rĩ, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng khó tả. Nhớ lại, hai năm nay mình đã làm những gì rồi? Giống như là vừa diễn một vở hài kịch đen tối, cuối cùng không ngờ lại nhận được kết quả như vậy.

Giáo sư Phương Tân cũng nhìn ra nỗi hoang mang bối rối của Trác Mộc Cường Ba. Để gã có thêm lòng tin, ông đề nghị gã khoảng thời gian này nên quay lại công ty xem chuyện làm ăn thế nào.

Trác Mộc Cường Ba cũng muốn nghỉ ngơi mấy ngày, mà cũng đã đến lúc phải liên hệ với người ở công ty rồi, chẳng ngờ, vừa bấm điện thoại, trong lòng Trác Mộc Cường Ba đã dâng lên một thứ dự cảm bất thường. Cú điện thoại đầu tiên là trực tiếp gọi cho Đồng Phương Chính, điện thoại di động mãi không có người bắt máy; cú thứ hai, gã gọi cho văn phòng tổng công ty, nhưng số này đã ngừng hoạt động; cú điện thoại thứ ba là gọi đến trung tâm phục vụ khách hàng, đó là đường dây nóng 24/24, nhưng cũng bị ngắt số! Trác Mộc Cường Ba cố che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, nói với giáo sư Phương Tân rằng mình ra ngoài một chút, rồi vội vàng chạy đến đại bản doanh công ty.

Trác Mộc Cường Ba bắt xe đi tới trụ sở chính của tập đoàn Thiên Sư, trên đường không ngừng gọi vào những số máy quen thuộc, nhưng không phải đã tắt máy thì cũng đã đổi số, càng đến gần trụ sở, tâm trạng gã càng nôn nóng không yên. Lúc đến cổng tập đoàn, cả người Trác Mộc Cường Ba dường như lạnh ngắt, trên cánh cổng quen thuộc kia, không phải treo biển Trung tâm Nuôi luyện chó ngao Thiên Sư nữa, mà là một tấm biển viết “Xưởng gia công thịt đông lạnh Hoa Liên“. Bảo vệ đóng chặt cửa không cho vào, công ty mới cũng nghiêm khắc quy định nhân viên không được tùy tiện nói chuyện với người ngoài, Trác Mộc Cường Ba đành phải đi tìm những người ở xung quanh đấy thăm dò tin tức.

“Tập đoàn Thiên Sư hả?” Ừm, anh hỏi cái công ty hồi trước nuôi chó ngao ấy hả, sập từ lâu rồi, công ty ấy phá sản rồi! Nghe nói còn nợ người ta vô khối tiền cơ, còn chỗ này, ngân hàng niêm phong chờ phát mãi rồi…”

“Sao lại phá sản à? Cái này thì tôi không được rõ lắm, cũng lâu rồi mà…”

“À, cái công ty nuôi chó ngao ấy hả, tôi biết đấy. Ừm, xem nào, đại khái khoảng nửa năm trước, nghe nói tổng giám đốc công ty ấy ôm tiền bỏ trốn rồi! Cậu không biết đâu, lúc đó rất nhiều người nuôi chó ngao đến đây, làm ầm hết cả lên, nghe đâu bảo công ty đã lừa tiền của họ, kẻ thì đập tường, kẻ thì cướp đồ…”

Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy trời xoay đất chuyển, lập tức như người lạc hồn lạc phách. Công ty này kko phải một sớm một chiều mà xây dựng nên, đã bao nhiêu người đổ cả máu và mồ hôi vào đây, bao nhiêu năm gian khổ vật lộn, đó không chỉ là tâm huyết của riêng mình gã nữa rồi, có thể nói, nửa đời trước của gã và công ty này đã hòa nhập làm một. Thế nhưng, tại sao chỉ trong một đêm công ty đã phá sản đóng cửa? Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi. Đồng Phương Chính không phải là lính mới trên thương trường, cũng không phải kẻ cố chấp bảo thủ, cho dù đối mặt với nguy cơ to lớn, họ Đồng cũng vẫn có thủ đoạn biến báo vượt qua được, vậy nên gã mới yên tâm mà giao công ty cho anh ta toàn quyền phụ trách. Đồng thời, tình bạn giữa gã và Đồng Phương Chính cũng không phải chỉ có một hai ngày, Trác Mộc Cường Ba đủ tự tin để cho rằng mình hiểu rõ Đồng Phương Chính là người như thế nào. Trước đây, gã ra ngoài lùng tìm chó quý nhiều như thế, công ty vẫn vận hành bình thường, lần này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Trác Mộc Cường Ba nghĩ vắt óc cũng không sao hiểu nổi, chỉ ngầm thở than: “Phương Chính ơi là Phương Chính, rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì? Giờ anh đang ở chốn nào rồi?”

Liên lạc cả ngày trời, Trác Mộc Cường Ba lật tung tất cả các sổ điện thoại và những số lưu trong máy di động, cuối cùng cũng gọi được cho một nhân viên cũ. Người này đã lớn tuổi, từng tham gia đội lùng chó ngao những thời kỳ đầu, Trác Mộc Cường Ba gọi ông là lão Vượng. Thông qua lão Vượng, gã lại liên lạc được với mấy người khác, đại để cũng nắm được nội tình của sự việc. Nửa năm trước, công ty gặp phải chuyện công nhân đầu độc chó ngao giống và chó dại, danh tiếng trong giới bị giảm sút rất nhiều, thêm nữa là các nhà đầu tư độc lập không ngừng tăng thêm, cộng với sự cạnh tranh của các công ty khác, công ty bắt đầu xuất hiện khủng hoảng vốn. Lúc ấy, Đồng Phương Chính đã đưa ra một kế hoạch phát triển để giải quyết mối nguy trước mắt. Kế hoạch này chính là, sử dụng phương thức dây chuyền, bán những con ngao mới sinh hoặc đang phát triển cho tuyến dưới nuôi dưỡng, đồng thời thu một khoản phí nuôi dưỡng đặc biệt không nhỏ. Công ty hứa với các hộ nuôi, khi chó ngao trưởng thành và sinh ra thế hệ sau, sẽ mua lại ngao con với giá cao. Như vậy, chỉ trong một thời gian rất ngắn, Đồng Phương Chính đã tập hợp được đủ số vốn cần thiết để đưa công ty vượt qua tình trạng khó khăn, nhưng vấn đề là, khi lũ chó ngao thế hệ sau ra đời, công ty sẽ phải trả một khoản lớn gấp bội để mua lại từ những hộ nuôi cá thể kia, nếu không mở ra được con đường kinh doanh nào mới, công ty ắt sẽ phá sản chỉ trong chớp mắt.

Đương nhiên Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ kế hoạch này lợi chỗ nào hại chỗ nào, trong giới nuôi trồng, kế hoạch này gọi là kế hoạch Chuột hải ly hoặc kế hoạch Thuốc đôc, là một điển hình của việc hại người mà không được lợi gì. Dùng cách này để tạm giải quyết vấn đề tài chính thực chẳng khác nào dùng rượu độc giải khát, để rồi cuối cùng nhất định sẽ gây ra cục diện không thể khống chế trong ngành nuôi dưỡng chó ngao này. Bởi cho nuôi dưỡng trên quy mô lớn như vậy chẳng những không thể bảo đảm chất lượng, mà còn phá hoại quy tắc trò chơi kinh doanh, cuối cùng sẽ khiến hàng thứ phẩm tràn lan khắp nơi, bất kể là hộ nuôi lớn hay nhỏ, kết quả sau cùng đều không hề sáng sủa. Đồng Phương Chính không thể không biết sự nguy hại của kế hoạch này, Trác Mộc Cường Ba thực không hiểu nổi tại sao anh ta lại mạo hiểm như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trùng hợp là, khi Đồng Phương Chính đưa ra kế hoạch này, cũng đúng là lúc Trác Mộc Cường Ba đang không rõ sống chết ở rừng già châu Mỹ, mấy thành viên cấp cao định báo cáo tình hình với Trác Mộc Cường Ba, nhưng liên lạc thế nào cũng không được, sau đó khi Đồng Phương Chính đảm bảo có thể tìm được đường dây tiêu thụ hợp lý, ngoài ra, sau sự kiện đầu độc chó ngao giống, Đồng Phương Chính đã điều một số nhân viên cao cấp đi, rồi nhân sự kiện phản đối này, anh ta lại thay đổi một số nhân sự nữa, về cơ bản đã khiến các thành viên cao cấp trong tập đoàn nhất trí với quyết định của mình. Mà lúc đó, kế hoạch này thực tình cũng đã giải quyết được vấn đề thiếu vốn của công ty, vì vậy nên các công nhân ở dưới không chú ý đến.

--------------------------------

Chú:

1. Trong cuộc nội chiến hai đóa hoa hồng (1455- 1485), gia tộc Yorkshire là trung tâm của một trong hai phe tham chiến (Hoa hồng bạch); phe còn lại tập trung quanh gia tộc Lancastshire (Hoa hồng nhung).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.