Trong phòng là mồ hôi và tiếng rên rỉ đan xen, mà cách một cánh cửa Hạ Lan Thấm lại khóc khô nước mắt.
Nghe tiếng kêu khàn khàn không ngừng truyền ra, không cần nhìn cô ta cũng biết chồng mình đang làm gì.
Giống như cô ta dự liệu, không có người đàn ông nào sau khi uống thuốc kích thích còn có thể không động vào Tranh Phù. Thậm chí, có rất nhiều lần cô ta cảm thấy chính anh cũng không biết mình muốn có được Tranh Phù.
Cô ta biết một khi Tranh Phù tỉnh lại sẽ hận mình, nếu anh trai và chị dâu biết cũng sẽ giết chết cô ta. Nhưng, trong lòng cô ta lại thầm tin tưởng, lúc Triệu Hành Uy tỉnh lại phát hiện tất cả những điều này, mặc dù sẽ chán ghét cô ta, nhưng sẽ không rời khỏi cái nhà này.
Cô ta chỉ cần Tranh Phù có thể sinh dưới một đứa bé, vì mục đích này, cô ta có thể cầu xin Tranh Phù, có thể cầu xin anh trai và chị dâu tha thứ, dù nàng có phải trả bất cứ giá nào cho họ thì cũng nguyện ý!
Ngoài cửa Hạ Lan Thấm bắt đầu trở nên điên cuồng, còn trong phòng vẫn còn chìm đắm trong nhục dục.
Đã phát tiết một lần nên lý trí của Triệu Hành Uy đã dần thanh tỉnh, bụng dưới cũng không còn khô nóng. Lúc ý thức được bản thân đang làm cái gì, anh theo bản năng muốn rời khỏi cơ thể Tranh Phù.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể non mềm của Tranh Phù và hình ảnh dâm loạn giữa hai chân bị anh mở rộng, bụng dưới lại dâng lên một trận sóng nhiệt. Không nhịn được anh lại áp lên người Tranh Phù, ham muốn còn sót lại bốc cháy, phân thân lại một lần nữa chôn thật sâu vào trong u kính đã sưng đỏ không chịu nổi.
Suốt cả một đêm, Triệu Hành Uy không biết đã tiết trong cơ thể Tranh Phù bao nhiêu lần, thân thể thuần khiết của cô hiện đầy vết bầm tím và dấu hôn. Mùi dâm mị bao trùm cả căn phòng vốn luôn thơm ngát, quần áo hỗn đỗn rải rác đầy trên đất, trên giường còn lộn xộn hơn.
Hiệu lực của thuốc cuối cùng cũng hết, Triệu Hành Uy cũng mệt đến ngủ say.
Giờ khắc này, trời đã bắt đầu sáng, nắng sớm ngày thu xuyên qua khe hẹp của tấm rèm cửa sổ chiếu vào phòng. Căn phòng hơi tối có thêm một chút ánh sáng, cho đến tận khi sáng bừng lên.
Tranh Phù cảm giác mình đã ngủ một đêm thật dài, cố hết sức tỉnh táo lại.
Đầu nàng còn hơi choáng váng , hai mắt hoa lên, thân mình đau quá, cảm giác như các khớp xương bị dỡ hết xuống. Cả người không có một chút sức lực, mí mắt cũng phải cố hết sức mới mở ra được. Ánh sáng chói mắt khiến cô không cách nào thích ứng, dùng hết khí lực vất vả giơ tay lên che mắt.
Nhưng vết bầm tím trên cánh tay trần trụi khiến cô kinh hãi, hoàn toàn tỉnh táo, cô lập tức cảm giác được mình đang không mặc quần áo. Cô máy móc chậm rãi quay đầu, lại nhìn thấy người nằm bên cạnh lại là dượng của cô!
Cô không dám nhìn xuống tiếp, cũng không dám nghĩ tới.
Tại sao cả người cô lại trần trụi? Cảm giác đau đớn trên người có nghĩa là gì? Tại sao dượng nằm bên cạnh cũng không một mảnh vải che thân? Mà những vết bầm tím và dấu hôn trên người cô lúc này đại biểu cho cái gì?
Nắm chặt chăn che trước ngực, cô đờ đẫn ngồi dậy. Cô không dám nghĩ gì cả, cô rất muốn nói với mình rằng đây chỉ là một giấc mộng, đúng một cơn ác mộng.
Nhưng cử động liên tục một chút hạ thể liền đau, và vết máu ghê người trên drap giường kia đều nói cho cô biết, cô không phải đang nằm mơ, mà ác mộng chính là hiện thực.
Từ từ dùng chăn bao lấy bản thân mình, nước mắt cô không tự chủ theo gò má rơi xuống, thấm ướt một góc chăn.
Đầu óc cô trống rồng không biết đang nghĩ cái gì, trong vô ý thức lấy chăn phủ lên người muốn rời khỏi đây. Nhưng đi đâu? Cô không biết, thật sự không biết.
Nỗi đau trong tim khiến hai chân cô mềm nhũn, cả người ngã nhào trên đất. Cô suy yếu dùng hai tay chống lên để đứng dậy, nhưng không kìm được nữa mà khóc lên thất thanh.
Tiếng khóc thê lương làm Triệu Hành Uy cố hết sức tỉnh lại, tiếng nỉ non bên tai rõ hơn khiến anh bừng tỉnh. Ngồi bật dậy, anh phát hiện cả người Tranh Phù phủ chăn, nửa quỳ trên mặt đất khóc đến đau lòng.
Giường chiếu hỗn độn, trí nhớ ùa về, cùng với vệt máu đỏ chói mắt khiến anh cuối cùng cũng nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh đêm qua.
Anh lập tức nhảy xuống giường, muốn nâng Tranh Phù dậy, lại bị cô né tránh theo phản xạ. Đôi mắt vốn luôn tươi sáng, lúc nào cũng đầy ý cười, giờ phút này lại đong đầy nước mắt hoảng sợ nhìn anh. Anh tiến lên một bước, cô lại cố hết sức lui về sau.
Vớ đại bộ quần áo rơi trên đất mặc vào, Triệu Hành Uy không dám tùy tiện bước về phía trước.
“Tranh Phù, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Thực xin lỗi, nhưng cháu đừng sợ, dượng không làm cháu bị thương.”
Triệu Hành Uy không biết nên giải thích thế nào, anh tiến lên muốn ôm Tranh Phù về giường, sợ cô sẽ nhiễm lạnh.
“Không cần… Không cần… Không cần! Đừng đụng vào cháu, buông cháu ra! Không cần!”
Tranh Phù chậm chạp khàn cả giọng tự nói với mình, liều mạng đá hai chân, thét chói tai.
“Tranh Phù, Tranh Phù! Cháu không phải sợ, dượng không làm cháu bị thương! Cháu bình tĩnh một chút!”
Triệu Hành Uy không biết nên an ủi cô thế nào, anh chưa bao giờ gặp tình huống kiểu này, với anh mà nói đều là phụ nữ tự động dâng lên tận cửa. Anh chưa bao giờ biết an ủi người khác, bây giờ cũng không biết phải làm sao, chỉ dám thả Tranh Phù lên giường, lập tức lại lui ra, anh sợ cô quá kích động tự làm tổn thương mình.
Cho dù là bị Hạ Lan Thấm bỏ thuốc, nhưng dựa vào chút kí ức còn sót lại, tối qua chính anh trở nên điên cuồng. Huống hồ lúc cô giãy giụa, anh cũng thấy trên da thịt trần trụi của cô trải đầy vết ứ đọng đáng sợ.
Tranh Phù nghe vào bất cứ lời nào, chỉ dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể, tính cách lạc quan cũng không cách nào ngăn được những giọt nước mắt đau đớn trong giờ phút này, cô nghĩ không ra lý do tại sao dượng lại làm như vậy. Cô không biết nên làm thế nào cho phải, không biết nên đối mặt với cha mẹ như thế nào, đối mặt bạn trai như thế nào.
“Đáng chết!”
Lửa giận của Triệu Hành Uy bùng lên, anh xoay người đi tới cửa, đá mạnh một cước lên ván cửa.
“Hạ Lan Thấm! Mở cửa!”
Tiếng hét to giận dữ của Triệu Hành Uy làm nước mắt Tranh Phù cũng ngừng rơi, khuôn mặt đẫm nước mắt ngẩng lên nhìn dượng đột nhiên đạp cửa gọi tên cô nhỏ. Cánh cửa không mở được sao. Vì sao… Cửa lại không mở được? Vì sao…phải gọi cô nhỏ mở cửa?
Lúc Hạ Lan Thấm mở cửa đi vào nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Tranh Phù, cũng dừng lại vì kinh ngạc.
“Bốp “
Một cái tát giáng xuóng làm Hạ Lan Thấm một đêm không ngủ ngã nhào trên đất, cũng làm Tranh Phù đang chìm trong bi thương hoàn toàn tỉnh táo.
“Dượng làm gì vậy!”
Tranh Phù hét lên, muốn đứng dậy xuống giường nhưng bị Triệu Hành Uy đột nhiên nhìn một cái, lập tức sợ tới mức trốn vào góc giường. Triệu Hành Uy thấy vậy cũng không tiến lên nữa, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ Lan Thấm.
“Hỏi cô nhỏ thân yêu của cháu xem, xem cô ta đã làm chuyện tốt gì!”
Triệu Hành Uy nhìn dáng vẻ e ngại của Tranh Phù, lại nhìn dáng vẻ Hạ Lan Thấm, lửa giận càng bốc cao, anh hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Lan Thấm, bước nhanh ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại.
Tranh Phù dè dặt cẩn trọng nhìn ra cửa, đợi lâu đến mức cô xác định Triệu Hành Uy đã đi thật, mới chuẩn bị xuống giường nâng cô nhỏ dậy.
“Tranh Phù, xin lỗi con.”
Lời xin lỗi bất ngờ của cô nhỏ làm Tranh Phù có chút sửng sốt, nhưng Hạ Lan Thấm cũng không quản tâm tình của Tranh Phù giờ phút này, chậm rãi nói hết tất cả những gì xảy ra tối hôm qua.
Tranh Phù đầu tiên là lẳng lặng nghe, đến khi nghe cô nhỏ nói đến chuyện bỏ thuốc thế nào, tất cả những điều này đánh sâu vào nhận thức, đảo điên tất cả suy nghĩ của cô.
Có nghĩa là, cô bị chính cô ruột hạ thuốc để xảy ra quan hệ với dượng? Tất cả những điều này, toàn bộ đều do một tay cô nhỏ bày ra?
Ngơ ngác ôm chăn ngồi trên cái giường bừa bộn, nhìn Hạ Lan Thấm dưới giường cúi xuống cầu xin cô, xin cô sinh một đứa bé cho Triệu Hành Uy. Cô cảm thấy Hạ Lan Thấm điên rồi, cô không biết mình nên hận ai đã chiếm đoạt thân thể mình.
Nói đến cùng, cô và Triệu Hành Uy đều là người bị hại, bọn họ đều bị hạ thuốc. Cô mất đi tấm thân xử nữ, cònTriệu Hành Uy lại đã xảy ra quan hệ cùng cô cháu gái này.
Khuôn mặt Hạ Lan Thấm tiều tụy đầy nước mắt, cô ta trốn ở ngoài cửa cả một đêm, nghe chồng mình cùng người phụ nữ khác làm tình, tất cả những điều này đều do cô ta tự tay thúc đẩy.
Bên tai truyền đến cầu xin khổ khổ của Hạ Lan Thấm, Tranh Phù chỉ có thể chết lặng nhìn rèm cửa sổ chẳng biết bị kéo ra lúc nào, nhìn bầu trời trong xanh còn trong xanh hơn cả hôm qua.