Triệu Hành Uy nhanh chóng lên lộ tuyến cùng thời gian du lịch, điều này làm Tranh Phù thật kinh ngạc.
Đến nỗi chuyện giữa hai người đêm hôm đó có vẻ như quên luôn, ít nhất Tranh Phù hoàn toàn ném ra sau đầu. Còn Triệu Hành Uy, trừ thỉnh thoảng lúc nhìn Tranh Phù có thêm một chút cân nhắc, thì cũng chẳng khác bình thường là mấy.
Hạ Lan Thấm thầm kinh ngạc nhìn chồng mình đang ngồi bên cạnh, lúc này anh đang đặt khách sạn cho cả nhóm ở lộ thẳng. Tuy nhiên, nhìn cách bố trí cổ kính trong khách sạn, và dấu hiệu bên ngoài liền biết đây cũng là cơ nghiệp của Triệu thị.
“Quả nhiên rất cổ kính.”
Tranh Phù đánh giá xung quanh, Hạ Lan Thấm không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào.
Cô cháu gái này cho cô ta cơ hội được đi chơi cùng chồng, năm đó bọn họ kết hôn đến du lịch tuần trăng mật cũng chẳng có. Cũng chỉ có Tranh Phù khiến Triệu Hành Uy buông chuyện của công ty một tuần, chỉ đơn thuần là đi du lịch.
“Cô nhỏ, khách sạn này có phải cũng của dượng không?”
Tranh Phù nhìn Hạ Lan Thấm luôn lặng yên, lập tức chạy đến bên cạnh kéo tay cô ta, lắc lắc như một đứa trẻ.
Hạ Lan Thấm nghe thế thì tươi cười, gật gật đầu. Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Triệu Hành Uy đang đứng bên cửa sổ, nhưng anh vẫn không phản ứng.
Mắt Tranh Phù đi qua đi lại hai người họ vài lần, đột nhiên buông tay Hạ Lan Thấm ra.
“Cháu muốn đến phòng của mình nhìn xem, không quấy rầy vợ chồng hai người nữa!”
Cô nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, phất phất tay với mặt kinh ngạc Triệu Hành Uy cùng Hạ Lan Thấm, rồi đóng sầm cửa lại. Để lại hai vị đại nhân trong phòng, đến lời ngăn cản cũng không kịp nói.
“Anh có muốn đi tắm trước không? Em giúp anh xả nước! Hành lý em sẽ sắp xếp.”
Hạ Lan Thấm hoàn hồn, lập tức vừa nói vừa đi về phía phòng tắm. Lần đầu tiên ra ngoài cũng chồng, tâm tình cô ta giờ phút này tự nhiên cũng hưng phấn lạ thường.
“Không cần, tôi ở cách vách.”
Vừa rồi có mặt Tranh Phù ở đây nên anh không nói gì, giờ phút này Triệu Hành Uy cầm lấy hành lý trực tiếp đi ra cửa.
Nụ cười trên mặt Hạ Lan Thấm từ từ cứng đờ, chậm rãi thu tay lại, từ từ nắm chạt tay. Cô ta còn tưởng rằng quan hệ của mình và anh từ từ tốt hơn rồi, hóa ra tất cả những điều này đều ảo giác của cô ta.
Vô lực ngã ngồi trên giường, Hạ Lan Thấm chỉ cảm giác trái tim mình thật đau.
Chồng cô ta chỉ có ở trước mặt Tranh Phù mới có thể cười, chồng cô tacũng chỉ đáp ứng yêu cầu của Tranh Phù, chồng cô ta cũng chỉ duy trì quan hệ của hai người ở trước mặt Tranh Phù.
Nếu giờ phút này người ở trong phòng không phải là mình mà là Tranh Phù, không phải chồng cô ta càng muốn lưu lại sao!
Hạ Lan Thấm vùi đầu vào trong chăn, khóc nỉ non.
Tranh Phù đương nhiên không biết chuyện xảy ra sau đó, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau thấy cô và dượng không ở cùng phòng thì có hơi thất vọng. Cô tưởng rằng không có người phụ nữ khác dụ hoặc, có lẽ dượng sẽ nguyện ý ở cùng cô nhỏ. Nhìn xem, cô vẫn tính nhầm rồi.
Nhìn trong nhà ăn có một đôi nam nữ đang ngồi ăn điểm tâm, Tranh Phù không tự chủ lại thở dài.
Hai người bọn họ ra ngoài không phải du lịch, mà là chuẩn bị xem cô du lịch sao?
Nào có người đi du lịch, một người thì mặc tây trang thẳng thớm, một người thì đi giày cao gót như phu nhân!
Còn cô thì mặc một chiếc áo lụa ngắn tay màu tìm đơn giản phối cũng quần cao bồi, thêm một đôi dép xăng ̣đan đế bằng, đây mới là trang phục nên có! Ít nhất, cũng tiện để đi ngắm cảnh!
Từ lúc Tranh Phù vừa ngồi xuống, Triệu Hành Uy và Hạ Lan Thấm đều phát hiện có vẻ như cô thật u oán nhìn bọn họ. Đặc biệt giờ phút này, cái miệng cắn ống hút còn hơi chu ra.
“Tranh Phù, biểu tình này của cháu…đang giả bộ đáng yêu sao?”
Cuối cùng Hạ Lan Thấm không nhịn được lên tiếng hỏi, xém chút nữa làm Tranh Phù phun hết sữa trong miệng ra ngoài.
“Cô nghĩ nhiều quá…”
Giả bộ đáng yêu?! Hay nói giỡn, cô đang u oán có được hay không! Nhìn hai con người hoàn toàn không có dáng vẻ đi du lịch mà cô thấy rầu cả người. Thậm chí cô còn cảm thấy hai người bọn họ, một người có thể nóng chết, một người có thể đau chân chết hay không! Cuối cùng cô còn phải chịu trách kéo bọn họ về hay không đây!
“Nga, không có là tốt rồi, vậy ăn điểm tâm đi.”
Hạ Lan Thấm biết Tranh Phù ăn sáng rất ít, đã nói rất nhiều lần rồi cũng không ăn thêm. Cô ta giả bộ đặt đĩa bánh mì trước mặt, mặc dù biết Tranh Phù tuyệt đối sẽ không ăn.
Quả nhiên, nhìn cái đĩa trước mặt, mặt Tranh Phù lập tức biến thành mướp đắng.
“Cô, cháu ăn no rồi.”
Đẩy cái đĩa trước mặt ra, Tranh Phù cảm thấy một ly sữa cũng đủ làm cô no chết rồi!
Nghe vậy Hạ Lan Thấm cũng không nói thêm nữa, cô ta đã quen từ lâu. Còn Triệu Hành Uy bên cạnh lại nhíu mày, đặt một chén cháo nhỏ trước mặt Tranh Phù, liền nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tranh Phù.
“Phải ăn sáng, nếu không sẽ bị đau bụng. Cháu gầy như vậy, càng phải ăn nhiều một chút.”
Nghe Triệu Hành Uy nói xong, trừng mắt nhìn bát cháo trước mặt, Tranh Phù cảm giác mặt mình biến thành quả mướp đắng luôn rồi!
Cô không ăn điểm tâm sáng có được không! Mặc dù chỉ là một ly sữa, nhưng cũng là ăn! Hơn nữa, cúi đầu nhìn người mình, cô không cảm giác mình gầy. Cô không mập không gầy, rất được, thuộc dáng người tiêu chuẩn.
“Cháu cũng không phải heo, không cần ăn nhiều như vậy. Hơn nữa cháu gầy chỗ nào, nơi cần đầy đặn địa đều đầy đặn đấy…”
Nửa câu đầu Tranh Phù nói thật vang, nửa sau câu cơ hồ là lẩm bẩm.
Tuy rằng bát cháo kia rất nhỏ, nhưng với cô đã là bát lớn rồi, cô kiên quyết không ăn!
Câu nói của Tranh Phù làm Triệu Hành Uy không còn cách nào tiếp tục, còn Hạ Lan Thấm cũng sửng sốt. Hai người không tự chủ nhìn cô, cũng nhìn về nơi đầy đặn mà cô nói.
Cảm giác không nên có khô nóng đột nhiên từ bụng truyền đến, Triệu Hành Uy không tự chủ nghĩ tới đêm hôm đó. Giờ phút này Tranh Phù ngồi dưới ánh mặt trời, khiến anh không tự chủ nhớ tới thân thể nằm dưới thân mình đêm đó.
Đáng chết! Anh đang nghĩ cái gì vậy!
Triệu Hành Uy lập tức thu hồi ánh mắt, hai tay nắm lại, không dám tin bản thân mình lại nghĩ đến loại chuyện này!
“Cô, cô xác định hai người chuẩn bị đi chơi?”
Tranh Phù sợ lại bị ép ăn cái gì, lập tức nói sang chuyện khác, ánh mắt luôn luôn lưu chuyển trên quần áo của Hạ Lan Thấm và Triệu Hành Uy.
Lời của Tranh Phù làm Hạ Lan Thấm rất nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
“Không phải chứ?! Hai người sẽ mặc thế này sao!”
Tranh Phù không còn lời gì để nói chỉ hai người, hoàn toàn bái phục bọn họ.
“Cô đi giày này ra ngoài, là chuẩn bị để cháu cõng cô về sao? Bên kia đều là đường đá, gót mảnh thế này sao đi được!”
Nói rồi, Tranh Phù lại chỉ về phía Triệu Hành Uy.
“Còn nữa, dượng thân ái vĩ đại của cháu, dượng chuẩn bị mặc tây trang này đi ra ngoài để bị phơi khô sao? Dượng định thật sự biến thành người vĩ đại, lưu truyền ngàn năm sao?”
Bởi vì trừ ba người họ ra cũng không có người nào khác, Tranh Phù dứt khoát kháng nghị, gục xuống bàn.
“Nếu hai người cứ mặc thế này, cháu chỉ có thể nói cháu sẽ ra ngoài một mình. Bằng không, cháu sợ phải gọi 120 tìm xe cứu thương đưa hai người đi bệnh viện…”
Quả nhiên, lúc Tranh Phù nói sang chuyện khác, cuối cùng không phải ăn chén cháp kia nữa, đương nhiên cũng thành công thuyết phục được Hạ Lan Thấm cùng Triệu Hành Uy đi thay quần áo.