Mật Máu Cố Yêu

Chương 47: Chương 47: Chương 47: Tỏ tình




Dại ra nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, rõ ràng đây là căn phòng mà cô quen thuộc, nhưng sao giờ lại cảm thấy thật xa lạ. Thân thể đau nhức khiến cô chẳng còn hơi sức rơi nước mắt, đầu óc cô trống rỗng.

“Anh ôm em đi tắm rửa, có được không?” Triệu Hành Uy vừa âu yếm vừa lo lắng nhìn cô, dáng vẻ của cô quá bình tĩnh, ngược lại khiến anh hơi sợ hãi, không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì.

Máy móc quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cô lại lên giường với anh? Đúng vậy, cô nhỏ lại thiết kế cô, khiến cô và dượng lên giường. Hiện tại làm sao đây?

Tìm cái chết, cãi lộn, hay là khóc đến chết đi sống lại?

Ha ha ha, thật bội phục mình còn có thể bình tĩnh nghĩ đến mấy vấn đề này. Là quá thất vọng với cô nhỏ, hay là đã chết lặng với chuyện này?

Thân thể trần truồng ngâm trong nước ấm, dòng nước cọ rửa làn da làm đau nhức trên bớt đi khá nhiều. Bàn tay to đang lau rửa trên người làm Tranh Phù run run một chút, nhưng vẫn lặng yên dựa vào thành bồn tắm.

“Tranh Phù…” Triệu Hành Uy muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng lau những dấu vết hoan ái còn đọng lại trên người cô, “Mở chân ra đi, anh giúp em dọn dẹp bên trong một chút.”

Lời này vừa nói ra, cuối cùng cũng khiến Tranh Phù có phản ứng. Cô như sét đánh, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh vừa nói cái gì? Anh… Anh…

Sau khi hiểu ý của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lập tức đỏ hồng. Cô khép chặt chân lại, cuối cùng mới phát hiện mình đang trần trụi trước mặt anh, bàn tay nhỏ bé lập tức che trước ngực, nhưng nào có che được chút gì. Cô chỉ có thể cúi đầu, vụng về tỏ vẻ cự tuyệt.

“Nơi này, không khó chịu sao?” Anh mỉm cười đặt bàn tay to lên bụng nàng cô nhẹ nhàng ấn một cái.

Vùng bụng phồng lên bị anh ấn một cái lập tức khó chịu, thậm chí Tranh Phù có thể cảm giác được có cái gì từ hoa tâm chảy ra.

“A… Dượng… Cháu…” Cô ấp úng dượng dượng cháu cháu nửa ngày, cũng không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với anh.

Nàng rất tức giận muốn chất vấn, nhưng toàn thân không có khí lực, thân thể cũng đang trần như nhộng. Cho nên cô không thể không thẹn thùng, nhưng lại cảm thấy đau khổ. Ngàn lời vạn chữ cùng cảm xúc rối loạn khiến cô mất bình tĩnh cùng lý trí, chỉ có thể ôm lấy thân thể run rẩy của mình.

Triệu Hành Uy cũng không nói thêm gì khác, anh bước vào trong bồn tắm rộng rãi, lồng ngực nóng rực kề sát sau lưng cô, để cả người Tranh Phù nằm trong lòng mình. Tranh Phù không dám buông bàn tay đang chắn trước ngực, lại không có khí lực giãy giụa ngăn cản anh.

Bàn tay to đưa vào giữa hai chân cô, khéo dùng sức tách hai đùi cô ra. Lòng bàn tay qua lại an ủi hoa tâm, sau đó đột nhiên xâm nhập, đưa chất lỏng khiến cô khó chịu từ trong cơ thể cô ra ngoài.

“Không cần, dượng, van cầu dượng không cần… Ừ a, buông cháu ra.” Vặn vẹo thân thể, Tranh Phù xấu hổ và giận dữ không dám ngẩng đầu.

Cả người cô đều bị anh giam cầm, thậm chí vô lực chỉ có thể mặc cho anh tiếp tục chà đạp nơi riêng tư.

“Đừng nhúc nhích! Bằng không anh lập tức muốn em như tối hôm qua.” Thân thể mềm mại không ngừng quay tới quay lui trong ngực, ý chí của anh sắp hỏng mất rồi. Nếu không phải cô còn quá nhỏ, tối hôm qua lại quá điên cuồng, anh đã sớm không nhịn được nữa rồi.

Nghe thấy lời cảnh cáo của Triệu Hành Uy Tranh Phù lập tức sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh là dượng của cô, sao có thể nói ra những lời này! Nhưng, cô thật sự sợ hãi, chuyện xảy ra tối hôm qua rành rành trước mắt. Cô sợ không chỉ là điên cuồng như vậy, cô và anh không nên có loại quan hệ này.

Cuối cùng giúp cô tắm rửa sạch sẽ xong, Triệu Hành Uy mới dùng khăn tắm bao lấy cô, ôm cô vào phòng. Cửa sổ sát đất trong phòng đã mở ra, ánh mặt trời nhàn nhạt cùng mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng khoan khoái xua tan mùi hương hoan ái trong phòng, sửa sang lại sạch sẽ chăn mềm hỗn loạn.

Tranh Phù vừa tiếp xúc với chăn, lập tức lăn vào, dùng chăn bao chặt lấy người mình. Một đôi thủy mâu nhút nhát nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường, rất sợ anh thật sự bổ nhào qua. Vừa rồi ở phòng tắm cô cũng không dám động, hiện tại càng thêm sợ hãi phát run cả người.

“Tranh Phù, tối hôm qua anh rất tỉnh táo, anh biết rất rõ mình làm cái gì.”

Dựa vào đầu giường, Triệu Hành Uy quyết định nói thật với cô. Anh không thể tiếp tục chịu đựng khi cô chỉ một lòng muốn tác hợp cho anh và Hạ Lan Thấm, chuyện tối qua khiến anh đột nhiên muốn giữ lấy cô hoàn toàn.

“Dượng…dượng có ý gì.” Kéo chặt chăn, Tranh Phù chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung vì lời anh vừa nói.

Anh tỉnh táo? Ý của anh là gì? Biết rõ mọi chuyện ngày hôm qua, mà vẫn còn lên giường với cô!? Không, không có khả năng! Không thể nào, anh là dượng của cô mà!

“Tranh Phù, trừ lần đầu tiên anh bị Hạ Lan Thấm hạ dược. Lần thứ hai và tối hôm qua, anh đều rất tỉnh táo.”

Tranh Phù chỉ cảm thấy đầu óc rầm rầm vang lên, lá chắn luôn dựng lên bị phá nát, cả thế giới đều như sụp đổ. Cô luôn tự nói với chính mình, cô và dượng đều là người bị hại.

“A!”

Cuối cùng, cô bắt đầu thét chói tai. Có lẽ là một lần lại một lần kích thích, khiến cô có cảm giác đầu óc mình sắp hỏng mất rồi. Có vài người bị kích thích sẽ trở nên điên cuồng, còn có vài người sẽ trở nên bình tĩnh lạ thường. Tranh Phù thuộc loại sau đó.

Lớp bảo vệ cuối cùng bị phá tan, có bình tĩnh đến mấy cũng sẽ trở nên điên cuồng.

“Dượng là dượng của cháu! Cháu là cháu gái của dượng!” Trong đầu cô thật rối loạn, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, “Cô cháu không ngừng hạ thuốc cháu, còn dượng tỉnh tảo nhưng lại lên giường với cháu!? Các người coi cháu là gì! Cháu làm sai cái gì, sao hai người lại đối xử với cháu như thế!”

Dùng chăn bao lấy bản thân mình, cô bắt đầu thống khổ gào thét.

Rốt cuộc cô đã làm chuyện xấu xa gì, mà trừng phạt tra tấn cô như vậy? Cô chỉ nghe lời ba mẹ, đến ở cùng cô nhỏ một thời gian. Cô chỉ là muốn quan hệ của cô nhỏ và dượng tốt hơn. Cô chỉ là muốn thông suốt phóng khoáng sống từng ngày. Cô có sai sao? Tại sao hai người thân lại làm thế với cô!

“Tranh Phù!” Triệu Hành Uy kinh hãi, phát hiện giờ phút này cô thật khác thường.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, nhưng anh cảm thấy đau nhất chính đau khổ cùng tuyệt vọng trong mắt cô.

Vươn cánh tay dài ra, anh ôm cả người và chăn vào trong lòng. Tranh Phù lập tức giãy giụa, lại bị anh càng ôm càng chặt, giam cầm trong lòng anh.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi!”

Cô đã điên rồi, cô có thể không điên sao? Cái gì mà lý trí, cái gì mà bình tĩnh, cái gì mà giáo dục từ nhỏ gặp biến không sợ hãi, đều đi chết đi! Cô đã làm sai cái gì, mà phải nhận loại trừng phạt này?!

“Tranh Phù! Em tỉnh táo lại đi, Tranh Phù!”

Ôm chặt lấy cô, tùy ý để cô đấm đã, anh cũng không chịu buông cô ra.

“Buông tôi ra! Cút! Tôi không muốn phải nhìn các ngươi! Đều cút cho tôi! Buông tôi ra!”

Thật là khó chịu, thật thống khổ, nước mắt đã khô cạn nhưng vẫn không cách nào cảm thấy tốt một chút.

“Tại sao lại đối xử với tôi như thế! Tại sao! Tôi sao chỗ nào! Tại sao!”

Tranh Phù hoạt bát thích cười đã không còn nữa, cô bây giờ giống như một bà điên. Dùng sức gào thét, muốn xả hết thống khổ, nhưng lại chẳng chút hiệu quả.

Tiếng gào thét đau khổ của cô như xé rách trái tim Triệu Hành Uy.

Anh không phải muốn cô thống khổ, cô không làm sai gì cả. cô luôn cố gắng làm anh vui vẻ, làm mọi người cao hứng, thậm chí cẩn trọng giấu đi thống khổ trong lòng.

“Tranh Phù! Anh yêu em!”

Thế giới nháy mắt yên tĩnh trở lại, Tranh Phù luôn giãy giụa biến thành pho tượng.

“Anh yêu em.”

Nâng khuôn mặt cô lên, Triệu Hành Uy gằn từng chữ để cô thấy rõ tình cảm trong đáy mắt anh.

Trong con ngươi u tối là tình cảm chân thành, nồng nhiệt và say đắm.

Đầu óc nháy mắt trống rỗng, trước mặt bỗng tối sầm, liên tục đã gặp phải nhiều đả kích, cuối cùng Tranh Phù đã tiêu hao hết tâm lực ngất đi.

“Tranh Phù!”

Trong phòng chỉ còn lại tiếng gào thét kinh hãi của đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.