Đầu óc Tranh Phù đã bắt đầu hỗn độn, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, cảm giác nụ hoa bị anh ngậm vào trong miệng. Đầu lưỡi linh hoạt qua lại lượn vòng trên nụ hoa của cô, khiên cô có cảm giác cả người không được tự nhiên.
Cô không kìm được vặn vẹo thân thể, muốn xóa bỏ cảm giác kỳ quái này. Trên ngực không ngừng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, không nói rõ được, đặc biệt lúc nụ hoa bị anh mút vang lên những tiếng chậc chậc, càng khơi dậy dòng điện nhè nhẹ tê tê.
Dục vọng nhẫn nhịn bao ngày của Triệu Hành Uy càng ngày càng phồng lên, anh dùng môi lưỡi và tay nỗ lực làm thân thể cô sinh ra cảm giác. Trước khi gặp Tranh anh từng có vô số phụ nữ, biết rất rõ những nơi mẫn cảm của phụ nữ.
Anh nhẹ nhàng nhấc chân cô lên áp lên bụng, hiển nhiên váy của cô đã hoàn toàn được cởi ra. Đầu ngón tay anh hơi hơi kéo nội y và quần lót màu hồng nhạt ra, trơợt vào chỗ tư mật ngây ngô.
“A… Không cần…”
Đột nhiên bàn tay to nóng rực che kín lên nơi đó, thậm chí đầu ngón tay anh còn chạm nhẹ vào môi hoa, làm cô sợ tới mức lập tức lên tiếng ngăn cản.
Thanh âm kiều mềm mềm mại, yếu ớt, ai không biết còn tưởng rằng cô đang cố ý quyến rũ đàn ông.
Triệu Hành Uy lại một lần nữa ngăn chặn môi cô, tiếp tục quấn giao với lưỡi cô, khiến cô không có tâm tư đi suy xét chuyện khác. Bàn tay phía dưới cũng không dừng lại, kéo quần lót của cô xuống tận đầu gối. Lòng bàn tay xoa bóp nơi tư mật của cô, ngón trỏ hướng về phía đài hoa, đẩy ra để lộ hoa hạt.
Khi lòng bàn tay anh ấn lên hoa hạt, Tranh Phù chỉ cảm giác mình giống như bị điện giật, thân thể run rẩy không ngừng. Dòng điện nãnh liệt chui vào bụng, thậm chí theo từng dây thần kinh lan tràn trong đầu. Đừng nói là thân thể, ngay cả đầu óc cũng lập tức xụi lơ toàn bộ.
Cảm giác này đối cô thật xa lạ, căn bản không thể nào chống cự. Tứ chi vô lực mất đi năng lực phản kháng, váy cùng quần lót hoàn toàn bị cởi ra vứt trên mặt đất, cô cũng không biết.
“Có cảm giác, phải không?”
Ngậm lấy nụ hoa của cô, nhìn nét mặt cùng phản ứng thân thể, anh cũng đoán được cô đã có phản ứng.
Lòng bàn tay tăng thêm lực đạo nhấn áp xoa nắn hoa hạt, cũng buông hai tay cô đang bị anh giam cầm, đưa tay nắm lấy bầu vú của cô, ngón trỏ qua lại vân vê trên nụ hoa, còn cố ý dùng ngón tay gảy nhẹ.
“A… A ừ… A a…”
Tranh Phù không có sức chống cự đồng thời bị kích thích ba điểm mẫn cảm nên càng không khống chế được cảm xúc, tay nhỏ bé nắm chặt ga giường dưới thân, hơi nâng nửa người lên, nhịn không được thét chói tai.
Bàn tay vốn xoa bóp hoa hạt từ từ dời đến khẽ vuốt môi hoa, ngón trỏ môi hoa đẩy ra, rồi cọ xát nhục phùng vài cái, dùng sức trượt mạnh vào trong hoa kính.
“A… Không cần, không cần… A ừ…”
Cô cũng không biết đây là cảm giác gì, giống như tri giác toàn thân đều chỉ dừng lại trên ngón tay kia. Theo bản năng cô hóp bụng lại, muốn ngăn cản ngón tay tiến vào, nhưng lại hoàn toàn hút chặt ngón tay vào trong.
Lúc ngón tay bắt đầu co rút, cô cảm giác mình như sắp chết. Hơn nữa ngón tay kia còn không ngừng đè lên hoa hạt, trong bụng như có sóng to gió lớn, nóng bỏng đến dọa người.
“A a… A ừ… A a…”
Bị Triệu Hành Uy đùa bỡn, Tranh Phù thét chói tai thậm chí không tự chủ bắt đầu cong vòng eo, nghênh hợp ngón tay anh rút ra chọc vào.
Mật dịch tinh khiết và thơm ngát trào ra, làm ướt đẫm toàn bộ mật huyệt, khiến dũng đạo non nớt ẩm ướt trơn bóng.
Anh buông nụ hoa trong miệng ra, một tay cởi bỏ quần áo trên người, tách cặp đùi tuyết trắng thon dài, rồi quỳ gối giữa hai chân cô.
Bị tay anh làm cao trào một lần, Tranh Phù mơ mơ màng màng, đôi mắt mênh mang sóng nước nhìn thấy phân thân đỏ tím dư tợn đáng sợ dưới háng người đàn ông.
“Không cần…”
Đã không phải là lần đầu tiên phát sinh quan hệ, đương nhiên cô cũng biết đó là cái gì. Vừa nghĩ đến thứ tráng kiện đó sẽ tiến vào trong cơ thể mình, cô sợ hãi cự tuyệt theo bản năng.
Vì an ủi sự bất an của cô, Triệu Hành Uy không thể không một lần nữa nhẫn nại dục hỏa, cúi người nhẹ hôn lên môi cô.
“Tiểu Tranh Phù, không phải sợ, anh đã nói rồi, anh không làm em bị thương.” Vừa hôn nhẹ lên môi cô, anh vừa an ủi, “Đừng sợ, nó sẽ chỉ làm em thoải mái.”
Cuối cùng đôi môi cô cũng bị anh hôn đến sưng đỏ, khiến cô một lần nữa thiếu dưỡng khí, thân thể tuyết trắng thậm chí rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhũn như con chi chi.
Một lần nữa anh mở hai chân cô ra, lúc này nhanh chóng để quy đầu dán lên hoa môi. Nụ hôn của anh trượt từ gò má xuống cần cổ cô, anh muốn được nghe những âm thanh tuyệt vời từ cái miệng nhỏ xinh của cô.
Anh chống đôi chân mềm nhũn của cô lên, để hạ thể của cô hơi nâng lên, nhanh chóng đưa phân thân nóng rực vào trong mật huyệt trơn ẩm.
“A ừ…”
Tranh Phù nhất thời run lên, theo phản xạ đưa hai tay ôm lấy người đàn ông đang áp lên người cô. Trong cơ thể dâng lên cảm giác kỳ quái.
Cô nhất thời hổ thẹn nhắm mắt lại, nhưng lại hi vọng thứ đang lưu lại trong cơ thể cô nhanh chóng hành động. Sao cô lại có suy nghĩ dâm đãng thế này?
“Thích, đúng không?” Dán bên tai cô, anh tiếp tục trêu đùa.
Con ngươi đen phát hiện hai tai cô đã đỏ hồng, ý cười cưng chiều trong mắt anh càng sâu.
Bờ mông hẹp bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào. Thậm chí anh cũng bắt đầu hoài nghi, nếu anh dùng sức có thể sẽ phá hư tiểu huyệt non nớt của cô không. Nhưng cảm giác được bao chặt lấy này, thoải mái muốn chết.
Cũng chỉ có tiểu nha đầu này mới có thể khiến anh nổi dục vọng với cô, thậm chí vì cô mà nhẫn nhịn dục hỏa để cô có được khoái cảm trước.
Phân thân tăng nhanh tốc độ rút ra đâm vào, bắt đầu kịch liệt va chạm. Cảm giác ngượng ngùng và lý trí của Tranh Phù từ từ bị va chạm thành từng mảnh nhỏ, thậm chí biến mất hết, muốn yêu cầu anh cho cô nhiều hơn.
“A ừ… A a…”
Đôi môi đỏ mọng hé mở, thốt ra những từ ngữ không có ý nghĩa. Hai chân cô thậm chí không tự chủ được bò lên thắt lưng anh, mười đầu ngón chân như sắp bấm sâu vào tấm lưng dày rộng của anh.
Vì không để cô phải chịu sức nặng từ thân thể anh, Triệu Hành Uy nhẹ nhàng áp trên người cô, cơ bụng sáu múi căng lên trông càng rõ nét. Phần háng trùng trùng đụng vào xương mu của cô, anh khép mắt bắt đầu dùng phân thân tìm kiếm điểm mẫn cảm trong mật huyệt của cô.
Một cú thúc vào thật sâu, long đầu đột nhiên cảm thấy một khối thịt non ấm áp gồ lên. Anh cười quỷ dị, nhắm ngay chỗ gồ lên kia rồi dùng sức ép xuống.
“A a… Không cần… A ừ…”
Bên tai truyền đến tiếng thét kiều mị của cô, x mật dịch Tranh Phù nháy mắt trào lên phân thân của anh. Khi anh chậm rãi rút, mật dịch cũng trào ra theo, rồi lại bị cú thúc vào của anh đẩy trở lại.
“Tranh Phù… Tranh Phù… Gọi tên anh… Tranh Phù.”
Anh động tình khẽ hôn lên đầu vai trần của cô, ngậm lấy xương quai xanh, bàn tay to âu yếm da thịt non mềm, xoa bóp hai quả mật đào.
“Hành Uy… Hành Uy… A ừ… Chậm một chút…”
Vứt bỏ hổ thẹn, Tranh Phù như nắm chặt được cái bè gỗ, hai tay ôm anh, nghe lời thốt lên những lời yêu kiều.
Bóng đêm sâu thẳm, trong căn phòng tối đen chỉ còn lại tiếng thở gấp cùng tiếng gầm nhẹ, còn có tiếng thân thể va chạm vào nhau.
“Anh yêu em, Tranh Phù, anh yêu em.”
Dán lên thân thể đầm đìa mồ hôi của cô, Triệu Hành Uy kề bên tai cô nói lời yêu thương.