Trong phòng rơi vào lặng yên, về chuyện này, bất luận thế nào đều là Triệu gia đuối lý. Vợ chồng Triệu Vân nhìn thoáng qua anh con trai lớn vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng như cũ, lại liếc mắt nhìn hai chị em đang thì thầm trò chuyện trong ghế sofa.
Hạ Tranh Phù không chỉ là con nối dòng của Hạ gia, mà còn là người thừa kế Hạ gia. Nhìn tình hình vừa rồi, rõ ràng, tất cả mọi người Hạ gia đều coi cô như bảo bối. Còn ông con lớn nhất của bọn họ thì hay rồi, trực tiếp làm người ta có thai.
“Ông Hạ, cháu nghĩ cháu đã nói rất rõ ràng. Cuộc hôn nhân của cháu và Hạ Lan Thấm dù mọi người có đồng ý hay không đều sẽ chấm dứt, còn Tranh Phù đã định là của cháu.” Cuối cùng, Triệu Hành Uy phá vỡ yên lặng.
“Muốn? Muốn như thế nào? Dù Tranh Phù hiện tại mang thai con của cậu, Hạ gia chúng tôi cũng nuôi nổi. Chuyện của cậu và Lan Thấm, chúng tôi già rồi không quản được, nhưng Tranh Phù là người thừa kế duy nhất của Hạ gia chúng tôi.” Ánh mắt của ông nội Hạ trở nên sắc bén, tinh quang.
“Tranh Phù là người cháu đã nhận định, cháu đã nói rất rõ ràng, gia đình ông phải đồng ý hôn sự này, dù là yêu cầu gì cháu cũng có thể đáp ứng.” Triệu Hành Uy vô cùng kiên định.
Anh vừa dứt lời, Triệu Vân và vợ quay ra nhìn nhau. Tuy bọn họ đã nghe Triệu Minh Võ kể lại đại khái tình hình. Nhưng không nghĩ tới ông con trai từ trước tới nay không biết tình cảm là gì của bọn họ lại thật sự yêu một người.
Hai vợ chồng Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến không mở miệng, nếu cha mẹ của bọn họ đã trở về, chuyện này bọn họ không có quyền nhúng tay. Hơn nữa, hai người bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai chị em đang ngồi trong góc. Hiển nhiên con gái của bọn bọ hoàn toàn không có hứng thú.
“Nếu Hạ gia chúng ta không đồng ý?” Ông nội Hạ hơi híp mắt lại, thật ra muốn nhìn người đàn ông này trả lời thế nào.
Triệu Hành Uy nhìn thoáng qua Tranh Phù đang tiếp tục nói chuyện phiếm với em họ, ánh mắt dần n nhiễm lên vẻ hung ác nham hiểm, lại rất kiên định quay đầu nhìn ông lão trước mắt.
“Mọi người sẽ đồng ý, cho dù có phải đánh sập Hạ gia, cháu cũng sẽ làm mọi người phải đồng ý.”
Lời này vừa nói ra, mọi người thở hốc vì kinh ngạc. Không nghĩ tới quyết tâm của anh lại kiên định như thế, nhưng cũng không nghĩ tới anh có thể lãnh lùng độc đoán như thế.
“Triệu Hành Uy! Anh muốn chết à, anh dám nói chuyện với người nhà tôi như thế. Anh đúng là không muốn sống nữa rồi, anh dám làm cái gì với nhà tôi, cả đời anh đừng mong nhìn thấy tôi nữa.” Tranh Phù đang ngồi tán gẫu đứng lên, trực tiếp nhảy tới trước mặt Triệu Hành Uy, dùng sức giật lấy caravat của anh, biểu đạt sự giận dữ của cô.
Bình thường cô không có nhược điểm gì, trừ người nhà của cô ra. Ai dám gây bất lợi với người nhà cô, không cần biết người đó đầu trâu mặt ngựa thế nào, nhất định cô sẽ tìm đánh.
Những người đang ngồi đó, có người thì phấn khích, có người lo lắng nhìn Tranh Phù, muốn ngăn cản sợ Triệu Hành Uy tức giận.
“Anh chỉ đùa một chút thôi, sao có thể làm thật được.” Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Triệu Hành Uy lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, như nguyện ôm giai nhân vào trong lòng.
“Vui đùa? Rất buồn cười sao?” Vỗ vỗ mặt anh, cô hoàn toàn không sợ chọc giận lão hổ, mà chỉ coi anh như một con hổ giấy.
Tiết mục phấn khích đến mực, làm mọi người nhìn đến sửng sốt. Trong không biết đã bị sét đánh bao nhiêu lần, bây giờ chỉ còn lại những tia chớp lóng lánh ánh bạc.
Ông bà nội Hạ nhìn thấy một màn này, dường như đã có quyết định. Nhìn vợ chồng Triệu gia cùng mấy người họ hàng trừ kinh ngạc thì là vẻ không dám tin.
Hạ Lan Thấm lặng yên ngồi một chỗ, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Lan Thấm, con cùng Triệu Hành Uy ly hôn đi.” Cuối cùng, giọng nói uy nghiêm của ông nội Hạ vang lên.
Mọi người trong phòng lấy lại tinh thần, hướng ánh mắt về phía Hạ Lan Thấm luôn luôn núp ở góc. Rõ ràng, tình cảm của Triệu Hành Uy dành cho Tranh Phù rất sâu đậm, thậm chí vì cô mà không bùng phát tức giận. Dưới tình huống như vậy, người của Hạ gia tự nhiên không có khả năng tiếp tục phản đối. hai nhà Triệu Hạ từ trước tới nay luôn giao hảo, hơn nữa Triệu gia ở trong tay Triệu Hành Uy ngày càng thịnh vượng, chỉ sợ toàn bộ thế giới cũng chỉ có Hạ Tranh Phù có thể khống chế được anh.
“Không! Con không ly hôn! Con làm sai cái gì, dựa vào cái gì phải ly hôn? Tranh Phù không cần làm gì, tại sao tất cả mọi người đều hướng về phía nó! Con không cần, con sẽ không ly hôn, trừ phi con chết!” Hạ Lan Thấm bùng nổ, gào thét khàn cả giọng.
Lúc nhìn thẳng vào đôi mắt uy nghiêm của ba mẹ, cô ta bỗng nao núng một chút.
“Cô làm đúng ư? Đến bây giờ cô còn chưa biết mình sai chỗ nào sao?” Giọng ông nội Hạ cực kì rét lạnh, “Tại sao Tranh Phù mang thai, con nói thật nguyện nhân cho tôi biết xem nào. Tại sao lúc trước Tranh Phù gọi điện thoại cho tôi nói đang cố gắng tác hợp cho cô và dượng, rồi lại phát sinh quan hệ với chồng cô, cô nói thật cho tôi nghe xem.”
Lời này vừa nói ra, những người không biết nội tình đều cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lan Thấm.
“Con… Con…” Hạ Lan Thấm nhất thời nao núng, bởi vì cô ta khá sợ cha mình.
“Lan Thấm, lúc trước chị và anh em đồng ý để Tranh Phù đi cùng em, chỉ bởi vì cảm thấy em thật cô đơn. từ trước tới nay Tranh Phù đều treo nụ cười ở trên mặt, anh chị nghĩ đến có lẽ con bé có thể giải buồn cho em. Anh chị yêu thương Tranh Phù như thế, mười năm trước, chị và anh trai em đã từng nặng lời với em một câu? Chỉ trích em một câu nào chưa?” Lý Thiến Thiến cầm lấy cánh tay chồng mình, nói nhẹ nhàng.
Hạ Lan Thấm không dám nhìn bọn họ, trong đầu có chút không yên.
“Em không ly hôn…không thể ly hôn, em có thể coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Em và Hành Uy khôi phục lại như trước kia, không có chuyện gì xảy ra. Em có thể coi con của Tranh Phù đứa như con ruột của mình!” Cô ta yêu Triệu Hành Uy nhiều năm như thế, thật không có biện pháp buông tay.
“Hạ Lan Thấm!” Cuối cùng, Hạ Chí Kỳ tức giận, “Một câu không có chuyện gì xảy ra có thể bồi thường những thương tổn cô mang đến cho Tranh Phù sao? Cô không nói, thì thật sự xem như không có gì xảy ra thật sao! ? Giáo dục của Hạ gia từ trước tới nay đều để lộ hỉ nộ ái ố trên mặt, Tranh Phù không muốn thương hại bất luận kẻ nào, con bé đã tự mình nuốt những tổn thương vào lòng. Cô dám nói mấy ngày nay, Tranh Phù không phải thật tâm chân ý đối đãi với cô không? Còn người làm cô như cô đã làm cái gì với con bé!”
So với bất cứ ai, cha mẹ càng hiểu con gái mình, Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến hiểu quá rõ Tranh Phù. Dù Triệu Hành Uy có thật lòng yêu cô, thì cũng đã tạo ra những thương tổn cho cô.
Hạ Chí Kỳ tức giận trách cứ làm Hạ Lan Thấm sửng sốt, nhìn về phía Tranh Phù đang ngồi trong lòng Triệu Hành Uy. Trên mặt Tranh Phù vĩnh viễn mang theo ý cười, lúc vừa đến Triệu gia mỗi ngày đều cùng cô ta nói chuyện phiếm, thậm chí vì cô ta mà bị thương, vì tác hợp cho cô ta và Triệu Hành Uy mà sắp xếp đủ loại kế hoạch.
Trái tim dần hiểu rõ, cô ta phát hiện mình không có quyền chỉ trích Tranh Phù. Là cô ta tự tay đưa Tranh Phù cho chồng mình, cũng là cô ta tự tay khiến anh yêu Tranh Phù. Hóa ra ai cũng đúng, người sai chỉ có mình cô ta.
Ông nội Hạ thấy vậy, lấy ra một phần văn kiện.
Nhìn rõ ràng giấy thỏa thuận ly hôn, Hạ Lan Thấm không tiếp tục nói chuyện, tay run rẩy cầm cái bút máy, từ từ ký tên mình. Bỏ lại bút, cũng chẳng còn cách nào ở lại được nữa, phút chốc cô ta đứng dậy chạy ra khỏi cửa.
“Cô!” Thấy vậy, Tranh Phù lập tức muốn gọi Hạ Lan Thấm lại, nhưng đối phương hiển nhiên không nghe được.
“Tranh Phù, hiện tại nó đã ký đơn ly hôn. Còn cháu? Cháu quyết định thế nào?” Ông nội Hạ đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho Triệu Hành Uy, ánh mắt lại rơi vào trên người cháu gái.
“Cháu…” Sao quyền quyết định lại ở trên người cô? Cô cũng không thể làm bộ như không biết gì, rồi lặng lẽ trốn đi.
“Tranh Phù, gả anh được không? Nếu em không ghét anh, hãy gả cho anh.”
Không phải lần đầu tiên anh cầu hôn cô, nhưng làm trước mặt nhiều người như thế, anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Tranh Phù không tự chủ đặt tay trên bụng, đầu óc bắt đầu chuyển động. Kỳ thực, nếu không gả cho Triệu Hành Uy, sau này cô vẫn sẽ không biết kết hôn cùng ai. Hiển nhiên người đàn ông này rất để tâm đến cô, còn cô thì sao? Hình như cũng không ghét anh, hơn nữa có thể là thích đi.
“Chuyện hôn lễ phải chờ em sinh con xong mới cử hành.” Đúng là thích nói giỡn, cô không muốn bê cái bụng to kết hôn đâu, “Còn nữa, mọi người phải nghĩ biện pháp chăm sóc đứa trẻ. Em còn chưa chơi đã, còn bắt em chăm sóc nó thì em không cần.”
Cô vẫn chưa đủ năng lực dạy dỗ một đứa bé, nhưng cô không thể cướp đoạt sinh mệnh của nó.
“Tốt, anh đều đồng ý với em.” Tuy không phải trực tiếp đồng ý, nhưng hiển nhiên ý cô là đã đáp ứng, Triệu Hành Uy lập tức ôm chặt lấy cô.
“Như thế xem ra, lại có người chiếu cố. Ha ha ha, lão Triệu, so ra thì bối phận của ông thấp hơn tôi đấy.” Ông nội Hạ cười ha ha, khó có dịp được đùa dai với Triệu Vân.
“Ha ha ha, phải, cần phải vậy.” Triệu Vân không thể không cười làm lành.
Thứ nhất, con trai ông làm con gái nhà người ta lớn bụng. Thứ hai, nó đã rung động, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Ngẫm lại, hôn sự này, so với hai vợ chồng ông lập tức thành thông gia với Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến nhỏ tuổi hơn. Cũng đại biểu, toàn bộ họ hàng Triệu gia đều nhỏ hơn đồng lứa bên Hạ gia, thật đúng là có chút bất đắc dĩ.