Tranh Phù mơ mơ màng màng bị Triệu Hành Uy đánh thức, hàng mi chớp động, cô chậm rãi mở mắt ra, thấy Triệu Hành Uy đang tươi cười nhìn mình.
“A… Mấy giờ rồi?” Mệt mỏi quá nga, đàn ông cấm dục đã lâu thật là đáng sợ, xương cốt của cô sắp tan ra hết rồi.
“Đã hơn bảy giờ, tất cả mọi người ở dưới chờ chúng ta ăn cơm tối. Anh ôm em đi xuống, có được không?”
Nói rồi, Triệu Hành Uy dè dặt cẩn trọng bế cô dậy. Lúc này Tranh Phù mới phát hiện cô đã được tắm rửa thay y phục. Hiển nhiên là cô quá mệt mỏi, nên lúc người nào đó giúp cô tắm rửa cô cũng không biết.
“Không công bằng, tại sao anh vẫn tinh thần sáng láng, còn em thì như con cá chết?” Cách áo sơmi cô chọc chọc vào lồng ngực anh, trên mặt tràn đầy buồn bực, còn nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn lên.
“Cần anh huấn luyện em nhiều hơn không?” Lời của cô khiến anh cười khẽ, nhẹ mân mê môi đỏ mọng của cô.
Quả nhiên là cái đồ đại trứng thối, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lăn qua lăn lại với cô.
“Hừ, nhanh đi xuống đi, em đói bụng sắp chết rồi.” Hai tay ôm cổ anh, cô dứt khoát cả người ỷ ôi vào trong lòng anh. Dù sao cô đi không được, cứ làm phế vật cũng tốt lắm.
“Được được được, công chúa đại nhân, tiểu nhân lập tức ôm ngài đi xuống.”
Nói xong, Triệu Hành Uy bước nhanh hơn.
Từ khi anh và Tranh Phù đăng kí kết hôn, hai người liền dứt khoát ở tại Hạ gia. Không có biện pháp, Tranh Phù yêu cầu muốn ở trong nhà mình, Triệu Hành Uy biến thành thê nô hiếm có khó tìm của thế kỷ hai mươi mốt đương nhiên nói gì nghe nấy.
Bên trong phòng ăn Hạ gia, nhìn hai vợ chồng nhỏ cùng xuất hiện, mọi người chỉ cười thầm. Đặc biệt nhìn Tranh Phù đến dép cũng không đi, y phục trên người hiển nhiên đã thay đổi.
“A, chị họ, sao đã cố gắng chế tạo đứa nữa thế.” Người dám mở miệng, cũng chỉ có Lý Sách không sợ chết.
Tranh Phù đỏ mặt, vùi vào trong lòng Triệu Hành Uy. Tùy ý để anh ngồi trên ghế, còn cả người cô ngồi trên chân anh, chỉ kém không nằm vào trong lòng anh luôn.
“Chị thấy dì với dượng phải nhanh sinh cho cậu một đứa em trai hoặc một cô em gái thôi.” Vừa ngồi yên, Tranh Phù ngẩng phắt đầu dậy.
“Tại sao?” Lý Sách khó hiểu.
“Ha ha ha a, bởi vì con của bọn họ rất nhanh sẽ bị chị đùa chết. Nếu không sinh thêm đứa nữa, sẽ không có người kế thừa gia nghiệp.” Tranh Phù nói, tay đưa lên làm thành hình con dao, hiển nhiên là chuẩn bị trực tiếp diệt cậu em họ này.
“Chị thật là đáng sợ, anh rể có nên suy nghĩ lại xem có cưới chị ấy nữa hay không đi. Một tiểu bạo long như thế, cưới về thật thảm.” Lý Sách không biết sống chết nhìn Triệu Hành Uy.
Triệu Hành Uy thảnh thơi ôm cô vợ nhỏ, bàn tay to đặt lên đùi cô nhẹ nhàng mát xa.
“Tranh Phù, em muốn để cả người nướng than, hay là nướng riêng từng bộ phận? Hoặc là, trực tiếp quăng vào trong hồ cá sấu?” Không hổ là thê nô hiếm có khó tìm, đến nói nặng với vợ yêu một câu cũng luyến tiếc.
“Làm chi phiền toái như thế, em nghe nói dì cùng dượng đang tìm vị hôn thê cho nó. Chúng ta có cô gai tốt nào thì mau giới thiệu toàn bộ cho nó.” Hừ hừ hừ, dám đắc tội cô, đúng là không muốn sống nữa.
Một câu nói của Tranh Phù trực tiếp chọc Lý Sách nằm sấp xuống, cũng vì bắt đi xem mắt nên cậu mới trốn tới đây. Cậu mới mười tám tuổi thôi! Đều do cô chị này của cậu gây ra, mười tám tuổi đã lập gia đình lại còn sinh con, làm hại hai ông bà già nhà cậu vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nổi điên cũng muốn ôm cháu.
“Chị họ thân ái, thái hậu nương nương thân ái, ngài đại nhân đại lượng, là tiểu nhân nói năng lung tung.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu cũng không muốn bị kéo đi xem mắt đâu.
Tranh Phù hừ một tiếng, hiển nhiên đang đợi xem biểu hiện của cậu.
Một bàn người cười vang, hai chị em này tuyệt đối là bảo bối của Hạ gia, không có việc gì liền thích đấu võ mồm.
Triệu Hành Uy cười yếu ớt, gắp đồ ăn Tranh Phù thích đưa đến miệng cô, bón cho cô ăn vài miếng rồi mới ăn. Người của Hạ gia vốn hơi phản đối mối hôn sự này, dù sao chưa cần nói gì nhiều, chỉ nhìn tuổi chênh lệch đã rõ mồn một.
Tuy nhiên có lẽ tuổi hơi lớn một chút cũng không tệ, cứ nhìn Triệu Hành Uy cưng chiều Tranh Phù sẽ biết.
“Tranh Phù, chúng ta đã thương lượng với ba mẹ con, tháng Mười, con và Hành Uy sẽ cử hành hôn lễ được chứ?” Triệu Vân nhìn về phía Tranh Phù đang ngồi trong lòng con trai, cười nói.
Ông sống đến bằng này tuổi cũng chưa từng thấy thằng con ông có bộ dạng khoái trá, khuôn mặt tươi cười thế này đâu, đặc biệt từ sau khi ở cùng cô gái này, ông cũng có thể hiểu được tại sao con ông lại yêu chiều Tranh Phù đến thế.
“Ừ, tháng Mười ba thấy tốt nhất. Ngày mai ông bà nội con cũng sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta thảo luận lại cụ thể khách mời và còn chuẩn bị cái gì.” Hạ Chí Kỳ cũng nhìn về phía con gái nói.
Tranh Phù đợi mọi người nói xong hết, mới nấc cục tỏ vẻ bản thân mình ăn no rồi.
“Ba mẹ thích là thế nào thì cứ làm thế ấy, dù sao con cũng không quản.” Cô là người rảnh rỗi, để mọi người sắp đặt là tốt rồi.
“Em đảm đương vị trí phù rể!” Lý Sách lập tức nhảy nhót báo danh.
“Chị phải báo cho Vân Vân, bảo cô ấy tới làm phù dâu.” Tranh Phù nghĩ tới bạn tốt, nhưng cô vẫn chưa nói cho Thi Lạc Vân thân phận của mình, không hiểu cô ấy có bị dọa không nữa.
Tranh Phù cùng em họ bắt đầu thảo luận kịch liệt mời ai tới, hai người nghiên cứu chuẩn bị phù rể phù dâu bao nhiêu người, bảo ai tới đảm đương vị trí MC, thảo luận đến vui vẻ, quả thực coi hôn lễ như trò chơi.
“Đúng rồi, ba mẹ, ba mẹ có mời cô không?” Tranh Phù dường như hoàn toàn không thèm để ý, thuận miệng nhắc tới Hạ Lan Thấm.
Cô vừa hỏi, tất cả mọi người đều suy nghĩ. Dù sao năm đó Hạ Lan Thấm cùng Triệu Hành Uy kết hôn, đều mới những nhân vật có mặt mũi đến. Lần này nếu mời Hạ Lan Thấm, không phải sẽ trở nên xấu hổ sao.
“Em hi vọng cô ấy đến?” Triệu Hành Uy thay mọi người hỏi cô.
“Hy vọng với không hy vọng cái gì, đó là cô ruột của em. Hạ Lan Thấm còn kaf người của Hạ gia, là em gái của ba, là con gái của ông bà. Em kết hôn, nếu cô không tới thì rất kỳ quái đi.”
Tranh Phù nói rất nhẹ nhàng, thể hiện sự bình tĩnh của cô.
Quả thật, Hạ Lan Thấm đúng là con gái của Hạ thị, bọn họ cũng không thể vứt bỏ quan hệ với Hạ Lan Thấm. Hôn lễ không chỉ chính thức xác lập quan hệ hai nhà Triệu Hạ, đồng thời cũng công bố Hạ Tranh Phù chính thức tiếp quản toàn bộ Hạ thị.
Trường hợp này, toàn bộ Hạ gia dù là họ hàng gần hay xa thì đều phải có mặt. Đây là đang tuyên cáo cho cả gia tộc biết chủ nhân đương nhiệm sẽ là ai.
“Để ba viết thiếp mời cho cô ấy.” Hạ Chí Kỳ hiểu ý con gái, xem ra bọn họ thật sự bị vẻ ngoài như trẻ con của cô mê hoặc.Cô thường cười nói ồn ào, khiến họ tưởng cô không có tâm tư. Nên quên mất, cô là người thừa kế mà ông nội Hạ hài lòng nhất.
“Đúng rồi, cũng mời luôn cả nhà họ Kỳ nữa. Lúc trước bà Kỳ rất thích con, con cũng thích bà.”
“Hóa ra con từng gặp Kỳ lão phu nhân, trách không được có lần mẹ gặp bà ấy, bà ấy nói rất hi vọng con làm cháu dâu.” Lý Thiến Thiến lắc lắc đầu, cô con gái này quả nhiên là con hồ ly nhỏ. Hồi còn nhỏ đáng nhẽ không nên để con bé đi theo ông nội, kết quả bị bồi dưỡng thành một con hồ ly nhỏ.
Tranh Phù còn muốn nói chuyện, lại cảm giác được cánh tay bên hông siết chặt eo cô.
“Ách… Hành Uy, anh muốn siết chết em sao?” Tranh Phù quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, chỉ thấy sắc mặt anh không được tốt, “Ngoan, em rất hai cha con nhà họ Kỳ kia, đừng ăn dấm chua nga.”
Người đàn ông này đúng là thùng dấm chua, tuy cô không biết cảm giác ghen là gì, nhưng người này chỉ cần nghe cô nhắc đến người đàn ông khác, sắc mặt sẽ lập tức biến thành bộ dạng này.
“Tốt nhất vậy.” Hễ là người muốn đoạt vợ anh, anh đều sẽ không bỏ qua.
Đối với cái này, những người khác chỉ biết cười trừ.
Một năm nay ở chung, ai cũng biết chuyện tình cảm của Triệu Hành Uy và Tranh Phù.