Nghỉ ngơi trong chốc lát, Tranh Phù cảm thấy thể lực khôi phục lại được một chút, hai người lập tức bị kéo ra ngoài. Hôm nay hai người là nhân vật chính, tất nhiên phải đi chào hỏi cô dì chú bác.
Trong hôn lễ hôm nay cũng thông báo Tranh Phù chính thức tiếp quản Hạ thị, nên người đến chào hỏi cô cũng không thiếu.
“Hành Uy, chúc mừng.” Thật vất vả lắm mới tiến được một ông bác quan tâm quá mức đi, Tranh Phù liền nghe thấy có một giọng nữ vang lên bên cạnh, “Thật không nghĩ tới anh lại cưới được một cô dâu nhỏ, phúc khí tốt.”
Tranh Phù đánh giá người phụ nữ này, cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, cuối cùng nhớ ra đây là nhị tiểu thư Trần thị. Trước kia Hạ Lan Thấm cũng nói về cô ta, đây cũng từng là một trong những tình nhân của Triệu Hành Uy.
“Khách khí rồi.” Triệu Hành Uy lập tức ôm cô gái nhỏ bên cạnh, sợ cô không vui, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tranh Phù không nói một lời, trong đầu xoay chuyển nhanh như chớp, đoán xem hôm nay sẽ có bao nhiêu người tùng có một chân với Triệu Hành Uy tới tham gia hôn lễ. A, mấy người đó chắc đều chuẩn bị tụ hội ở đây. Tối nay cô có cần mở một bàn trà để họ ngồi cùng nhau, khiến họ ganh đua so sánh, cuối cùng tự giết lẫn nhau không nhỉ.
“Chị, chị ở đây nghĩ cái gì vậy? Làm gì mà cười gian như thể.” Lý Sách định đến giúp thì chị họ đang cười như hồ ly, còn người phụ nữ đứng trước mặt anh rể thì đang nhìn anh ấy như hổ rình mồi vậy đó.
“Em trai, có phải em tưởng rằng hôm nay chị đây mặc váy cưới nên không đá em được phải không?” Rõ ràng cô đang tươi cười rất hòa ái dễ gần, lấy đâu ra mà gian trá!
“Em muốn đá, thì cứ để anh động thủ là được.” Triệu Hành Uy thấy cô không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh như rắn nước.
Người phụ nữ trước mặt lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông mà cô ta luôn lưu luyến ái mộ lại có dáng vẻ dịu dàng như thế, cô ta vẫn cho là Triệu Hành Uy vì có con với Hạ Tranh Phù nên mới kết hôn.
“Dì này, không biết dì là thiên kim nhà ai? Chị họ và anh rể cháu đang bề bộn nhiều việc, để cháu dẫn dì đến chỗ các trưởng bối.” Ngưới phụ nữ đáng chết này từ chỗ nào xuất hiện, làm hại Lý Sách cậu bị chị họ với anh rể bắt nạt.
Tranh Phù mỉm cười nhìn Lý Sách buồn bực mang dì kia đi, sau đó tình hình như thế lại xảy ra vài lần. Cô hơi híp mắt lại, bắt đầu suy xét xem chồng cô rốt cuộc là có bao nhiêu sức hấp dẫn.
“Tranh Phù, anh… Anh và mấy cô đó từ lâu đã không còn bất kì quan hệ nào nữa.”
Cuối cùng hai người cũng được trưởng bối cho phép tạm thời đi nghỉ ngơi, Triệu Hành Uy lập tức khẩn trương giải thích. Nếu biết sẽ gặp cô yêu cô, năm đó anh cũng không đến nỗi sẽ có nhiều phụ nữ như thế
“Vậy là anh hi vọng en để ý hay không để ý đây?” Cô rất bình tĩnh, đã thay xong váy cưới cho nghi thức chính thức, giờ đang ngồi trên ghế sofa nhìn sắc mặt khẩn trương của người nào đó.
Lời nói của Tranh chặn anh lại, nếu cô để ý đương nhiên có nghĩa là cô thương anh, nhưng anh không hy vọng cô tức giận. Nếu cô không thèm để ý, ít nhất cô không tức giận, nhưng lại có nghĩa cô không yêu anh.
Nhìn sắc mặt Triệu Hành Uy thay đổi xoành xoạch, trong bụng Tranh Phù cười thầm. Người này trước mặt người ngoài thì ra vẻ lạnh lùng như băng, nhưng mỗi lần bọn họ ở chung thì lại biến thành cậu trại ngây thơ si tình.
“Ha ha ha, Hành Uy, em nói giỡn với anh thôi. Không phải anh nói anh yêu em rất nhiều sao, anh cũng nói những chuyện đó đều là quá khứ. Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh khẩn trương như vậy làm gì.” Bàn tay nhỏ bé của cô cùng vỗ lên mặt anh, “Chuyện này coi như trừng phạt những gì trong quá khứ của anh.”
Mặt bị đánh đau nhưng không khiến anh tức giận, ngược lại anh còn cao hứng cầm tay cô dán lên mặt mình.
“Tranh Phù, em đúng là bảo bối của anh.”
Chỉ cần mấy câu nói là có thể xóa bỏ toàn lo lắng và cảm giác không an toàn của anh.
Một lát sau, phù rể và phù dâu cũng bắt đầu tiến vào, bởi vì nghi thức sắp bắt đầu. Tranh Phù nhìn Triệu Hành Uy bận bịu ở bên kia, ngoắc ngoắc ngón út bảo Lý Sách lại đây.
“Chúng ta chơi một trò đi.” Tranh Phù nói thầm bên tai em họ.
Chỉ thấy khuôn mặt nghiêm trang của Lý Sách bắt đầu cười như hồ ly giống Tranh Phù, dáng vẻ xoa tay nóng lòng muốn thử.
“Ha ha ha, chị yên tâm, chút chuyện nhỏ cứ để em.” Lại có kịch hay để xem rồi.
Thi Lạc Vân cùng cô em họ nhỏ của Hạ gia sớm đã quen với mấy trò đùa dai của Tranh Phù, còn gương mặt Triệu Minh Võ tràn đầy kinh ngạc. Anh ta bắt đầu hoài nghi, anh trai mình có biết bản thân cưới phải một hỗn thế đại ma vương hay không.
Chị dâu của anh ta lại tập hợp toàn bộ những người phụ nữ trước đây của anh trai vào một bàn, còn tặng cho mỗi người một hộp bánh kẹo cưới đóng gói tinh mĩ độc nhất vô nhị, cô chuẩn bị xem một cuộc hỗn chiến thế kỉ ư?
Mấy hộp bánh kẹo cưới kia vốn Tranh Phù chuẩn bị cho vài người bạn tốt, hiện tại lấy ra dùng trước, sau này mua cái khác thôi.
“Xảy ra chuyện gì, chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?” Triệu Hành Uy phân phó xong chuyện kế tiếp, mới đi đến bên người Tranh Phù. Liền bắt gặp mấy đứa trẻ của Hạ gia đều đang cười tít mắt, còn biểu hiện trên mặt em trai anh thì thật quỷ dị.
“Anh, em cam đoan cả đời này em tuyệt đối không dám đắc tội với chị dâu. Chị ấy là nữ vương, tuyệt đối là nữ vương.” Là loại nữ vương dùng dáng vẻ của tiểu bạch thỏ giẫm lên đầu lão hổ quyền khuynh thiên hạ!
Triệu Hành Uy nhíu mày, hiển nhiên đang cảm thấy khó hiểu.
“Hành Uy, em trai anh điên rồi, đừng để ý đến anh ấy.” Tranh Phù từ trên ghế sofa đứng lên, ôm lấy cánh tay chồng.
Cũng không chờ Triệu Hành Uy hỏi nhiều, bên ngoài liền truyền đến tiếng thúc giục của Soạt Hà, phù dâu phù rể đi sau hai người, tiến vào hội trường, nghi thức kết hôn cũng chính thức bắt đầu.
Sau khi nghi thức kết thúc là thời gian nghỉ ngơi, toàn bộ tân khách tiến vào đại sảnh của bữa tiệc nghỉ ngơi. Ở nơi tố chức tiệc có rất nhiều phòng, có thể cho tân khách lựa chọn nghỉ ngơi hoặc là đến phòng giải trí, phòng trà tụ hội vui đùa. Trên tầng hai cũng chuẩn bị phòng, cung cấp tân khách làm những chuyện ong bướm. Đương nhiên, cũng có tân khách rời đi trước, đợi yến hội buổi tối bắt đầu lại đến.
Lúc này, Tranh Phù đổi một bộ váy ngắn màu hồng nhạt, ngồi cùng Triệu Hành Uy trong phòng nghỉ chuyên dụng, khách khứa, thân thích cũng có thể vào nói chuyện phiếm cùng bọn họ. Có đôi khi Tranh Phù cũng vào đại sảnh của bữa tiệc, hoặc là đến mấy phòng nhỏ, chào hỏi cô dì chú bác, rất ra dang chủ nhân của Hạ gia.
“Hi hi hi, chị không thấy bộ dạng của mấy người phụ nữ kia khi nhận được hộp quà đâu, tất cả đều tưởng anh rể cố ý đưa, cả đám đều cao hứng. Ha ha ha, thật chờ mong yến tiệc buổi tối bắt đầu, sẽ đến thời khắc công bố chân tướng.” Bất cứ lúc nào Lý Sách cũng vào báo cáo tình hình chiến đấu cho Tranh Phù, hai chị em cười đến tà ác.
“Hai người rõ là…” Thi Lạc Vân cảm giác mình sắp bị họ làm hỏng rồi, cũng bắt đầu mong đợi, “Khí phách của hai người đúng là rơi rớt mất hết rồi!”
Có ai từng thấy cô dâu đối đãi với tình nhân trước của chú rể thế này đâu, tập hợp toàn bộ lại để họ tự giết lẫn nhau, cuối cùng tuyên thệ chủ quyền! Tuyệt đối giết người không thấy máu, tiếu lí tàng đao!
“Khách khí khách khí.” Tranh Phù giả vờ chắp tay thở dài.
“Đâu có đâu có.” Lý Sách giả vờ lấy giấy làm quạt.
Sau đó, cô dâu, phù dâu rồi phù rể, tất cả đều cười vang.
Bảo vệ đứng trong góc báo cáo tình hình hiện trường với Triệu Hành Uy, nên anh đại khái cũng biết vợ mình lại bắt đầu trò đùa dai, nhưng phản ứng duy nhất của anh chỉ là cười.
Không cần phải nói, tối hôm đó rất phấn khích. Tranh Phù đến mời rượu từng bàn, thu hồng bao đến mỏi tay, còn ánh mắt luôn liếc đến một bàn toàn phụ nữ gần như sắp đánh nhau. Đến nỗi Lý Sách còn lấy máy quay, ghi cảnh này lại.
“Tiểu nha đầu, có phải anh đã cưng chiều em đên vô pháp vô thiên không?” Trong lúc chuẩn bị đến bàn khác mời rượu, Triệu Hành Uy dán lên tai Tranh Phù cắn nhẹ một cái lên vành tai cô.
“Có sao, có sao? Không có nga ~” cô dứt khoát giả vờ, cứ để mặc anh ôm eo cô.
Tân khách trong đại sảnh thấy hai người thân mật tự nhiên, trong lòng đều than nhẹ cô con gái này của Hạ gia lợi hại, có thể tóm chặt Triệu Hành Uy trong lòng bàn tay.
Lúc Tranh Phù đến mời rượu bàn kia, trong lòng đã cười ngất.
“Các dì đều là trưởng bối của Tranh Phù, vì đáp tạ các dì đã ưu ái Tranh Phù, cháu cố ý chuẩn bị một lễ vật nhỏ. Vừa rồi chắc em trai cháu đã đưa cho các dì? Hi vọng các dì sẽ thích.”
Lời này của Tranh Phù vừa nói ra, toàn bộ sắc mặt của mấy người phụ nữ đều phấn khích. Hóa ra các cô giằng co thế nào, nam chính hoàn toàn không biết.
Đặc biệt nghe Tranh Phù ám chỉ như vậy, hình như đang nói Triệu Hành Uy hiện tại đã thành người của cô, mấy lão bà như họ thì tránh sang một bên mà hóng mát, chẳng ai trong mấy người có bản lĩnh như Hạ Tranh Phù đâu.
Cách đó không xa, trên bàn gia chủ, Triệu Vân và Soạt Hà cùng nhìn về phía Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến, đúng là càng ngày càng vừa lòng với Tranh Phù.
“Thông gia, Hạ gia quả nhiên bồi dưỡng được con gái tốt.” Triệu Vân bưng ly rượu lên mời.
“Nào có, Triệu gia cũng có đứa con tốt.” Hạ Chí Kỳ bưng ly rượu lên.
Một bàn trưởng bối cười vui tươi hớn hở, hoàn toàn không biết chuyện mấy tân khách tưởng đây chỉ là đám hỏi chính trị.
Tìm kiếm với từ khoá:
Báo cáo về bài này Được thanks
Xem thông tin cá nhân
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn Pink2205 về bài viết trên: Candy2110, chichbonh93, mybo199, nbichhhh0417
Diễn đàn Lê Quý Đôn Confession! Confession!!!
Có bài mới Hôm qua, 19:52
Hình đại diện của thành viên
Pink2205
Thủ quỹ
Thủ quỹ
Ngày tham gia: 08.06.2017, 12:56
Bài viết: 87
Được thanks: 993 lần
Điểm: 11.17
Trả lời với trích dẫn
Có bài mới Re: [Hiện đại] Mật máu cố yêu - Thủy Nguyệt Huyên - Điểm: 12
Chương 80: Đùa bỡn đàn ông (H)
Sau khi tiệc cưới kết thúc, hai người hiện tại chính thức thành vợ chồng, nên Tranh Phù cũng không thể tiếp tục cùng Triệu Hàng Uy vể Hạ gia. Hai người trực tiếp trở về đại trạch Triệu gia.
Triệu Hành Uy trước hết để cho người hầu giúp Tranh Phù thay váy cưới, còn anh tự giúp cô tắm sạch sẽ, khiến cô một thân nhẹ nhàng khoan khoái làm tổ ở trên giường, nhìn dáng vẻ tham tiền ngồi đếm hồng bao của cô, anh mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tranh Phù đổ hết đống hồng bao ra, suy tư kế hoạch những ngày sau này. Bởi vì đang là tân hôn của cô, hai bé cưng đều ở lại bên ông bà, còn cô có một tháng tân hôn. Một tháng sau, mới nhận chức người chấp chưởng Hạ gia.
Cho đến lúc Triệu Hành Uy bước ra khỏi phòng tắm, nửa người dưới chỉ quấn một tấm khăn tắm. Nhìn anh ngồi ở trên giường, Tranh Phù lập tức gác đôi chân thon dài trắng nõn lên đùi anh.
“Đau, mát xa.” Giờ phút này cô giống hệt như đứa trẻ đòi ăn kẹo.
Cô chẳng còn chút sức nào nằm lì trên giường, đặt hai cái đùi lên người anh. Đôi mắt trong veo trông vừa vô tội vừa đáng thương, tay nhỏ bé nhàm chán giật lấy quả cầu bông trên ngưck áo ngủ chơi đùa.
“Em nghĩ ra đi đâu chơi chưa?”
Bàn tay to của anh đặt lên bắp chân cô nhẹ nhàng xoa bóp, biết cô có một tháng nghỉ ngơi, cô muốn đi đâu anh sẽ theo đó. Trước kia anh chưa bao giờ biết tuần trăng mật là gì, nhưng bây giờ đối tượng là cô, anh đều nghe theo.
“Không biết, hôm nay mệt chết đi được, trước tiên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày lại nói.” Nghĩ đến đi chơi cũng mệt chết đi, cô không muốn đi ra ngoài lắm.
Lòng bàn tay truyền đến càm giác mềm mại của tơ lụa, hơn nữa anh lại nghĩ đến tối nay là đêm tân hôn của bọn họ, hiện tại cô hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh. Bàn tay to xoa bóp mang theo tình dục, từ từ đưa về phía đùi, xoa nắn cái đùi trắng nõn mềm mại, thậm chí còn kéo váy ngủ của cô lên tận eo, lộ ra quần lót nhỏ màu trắng.
Tranh Phù khép mắt hưởng thụ những cái mát xa của anh, lực đạo xoa bóp vừa vặn, có thể hai chân cứng ngắc cả một ngày của cô thoải mái hơn. Cô cũng không để ý dáng vẻ của mình bây giờ chọc người đến mức nào, dây váy ngủ không thể che hết bộ ngực sữa như ẩn như hiện sắp nhảy ra ngoài, nửa người dưới đã gần như trần trụi. Hơn nữa biểu tình hưởng thụ trên mặt như là đang cố ý dụ dỗ anh mau ăn cô.
Lòng bàn tay nóng rực áp lên bụng cô vuốt ve, rồi từ từ trượt vào trong quần lót áp lên đồi cỏ, lòng bàn tay qua lại vuốt ve đài hoa.
“Ừ…” Được anh mát xa đến buồn ngủ Tranh Phù run run một cái, cảm thấy thật thoải mái. Bất tri bất giác cô lại phát hiện hình như không phải anh đang mát xa, lúc này cô mới mở mắt ra.
Kết quả là thấy cô đã bị anh lột sạch, khăn tắm trên eo anh cũng biến mất, tay anh đang trêu chọc giữa hai chân cô.
“Ừ a… Hành Uy, người ta mệt mỏi quá.” Không phải buổi chiều mới thỏa mãn anh sao, thân thể của người đàn ông này rốt cuộc làm bằng cái gì vậy, chắc không phải là người máy đi!
Triệu Hành Uy dứt khoát áp lên người cô, ngậm lấy hai cánh môi đỏ mọng. Đầu nưỡi nóng ấm miêu tả cánh môi mềm mại, nhấm nháp sự tươi ngọt từ đôi môi ấy, rồi cường hãn thăm dò vào trong miệng, lật chuyển quấn quýt lấy lưỡi cô, cuối hút lấy nước bọt mĩ vị.
Tranh Phù dứt khoát vươn hai tay ôm lấy cổ anh, tính dục của người này quá mạnh, hiển nhiên cô có muốn trốn cũng không thoát. Thỏa mãn chồng mình không có gì đáng xấu hổ, chẳng phải cô có thể hưởng thụ trước sao.
“Bảo bối càng ngày càng chủ động.” Buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, anh tiến tới thì thầm bên tai cô.
Hô hấp nóng rực phả lên vành tai mẫn cảm của cô, hơi ngứa khiến cô phải rụt cổ lại, cả khuôn mặt áp lên lồng ngực nóng rực của ah.
“Ai bảo chồng em là tên đại sắc lang.” Cô nói dõng dạc, ánh mắt liếc đến hạt đậu đỏ trên ngực anh, “Ông xã, người ta chưa từng chạm qua thân thể của đàn ông nha, anh nằm xuống cho em thăm dò một chút, có được không?”
Một tiếng ông xã của Tranh Phù thấm đầy mười hai vạn phần mật ngọt cùng mười hai vạn phần mềm mại yêu kiều, Triệu Hành Uy nghe xong thì mềm nhũn, cho dù cô muốn sao trên trời cũng có thể lập tức hái xuống cho cô.
“Bảo bối thích là được.” Anh lại cắn nhẹ một cái lên đôi môi đỏ mọng hương diễm của cô, ôm eo cô chuyển người lại, để cô nằm trên người anh, “Vi phu đã trần trụi, nương tử thích chơi thế nào cũng được.”
Tuy dục vọng của anh sắp phá tan lý trí, nhưng anh không cam lòng làm cô vợ nhỏ của mình thất vọng, chỉ có thể cống hiến thân thể mình để cô nghiên cứu một chút.
Ghé vào lồng ngực trần trụi màu đồng cổ của anh, Tranh Phù tò mò dùng ngón tay chọc chọc bộ ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt. Học dáng vẻ lúc bình thường của anh, cô dùng lòng bàn tay nhấn lên hai hạt đậu đỏ. Phát hiện nó vốn nhũn như con chi chi lập tức cứng rắn, Tranh Phù cảm thấy rất vui, dùng ngón trỏ vân vê qua lại.
“Nga… Bảo bối, nhẹ chút…”
Cô hoàn toàn không biết nặng nhẹ, dùng sức hơi lớn, nhưng đau đớn này lại mang đến cho anh khoái cảm kích thích khác. Bàn tay to phủ lên tấm lưng tuyết trắng của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Hừ hừ, mỗi lần anh đều nói em mẫn cảm, rõ ràng anh mới là người mẫm cảm.”
Cô cười chọc chọc hai hạt đậu đỏ, đôi mắt to sóng sánh nước lóe lên vẻ bướng bỉnh, cô cúi đầu vươn cái lưỡi hồng khẽ liếm lên một hạt đậu đỏ. Nghĩ tới bình thường anh luôn thích làm thế với cô, nên cô dứt khoát ngậm nó vào trong miệng, bú lung tung.
Triệu Hành Uy như bị điện giựt, khoái cảm như sắp phá tan yết hầu, hầu kết anh không ngừng trượt lên xuống. Tiếng rên rỉ trầm thấp tràn ra từ trong cổ, bàn tay to đặt lên hai cánh mông yêu kiều của Tranh Phù xoa bóp.
Phát hiện anh có biến hóa vì những hành động của mình, Tranh Phù cảm thấy thật thú vị, dứt khoát giạng chân ngồi lên háng anh, để nam căn nóng rực kia trực tiếp dán lên mông cô, cả người ghé vào ngực anh chơi đùa hai hạt đậu đỏ đang nổi lên.
Bụng anh căng lên, một mặt là áp chế dục vọng, một mặt là hưởng thụ khoái cảm, trên bụng lập tức hiện lên sáu múi. Đột nhiên một đôi tay trắng nõn mò lên cơ bắp cứng rắn, đầu tiên là ngón tay ngọc thon thon chọc chọc, rồi mới dùng lòng bàn tay vuốt ve từng sợi gân xanh nổi lên.
“Tiểu nha đầu… Em đúng là biết cách tra tấn đàn ông.” Cô hoàn toàn chơi đùa, nhưng lại có thể khiêu khích đốt lửa trong thân thể anh.
Triệu Hành Uy nỗ lực khắc chế xúc động hận không thể lập tức áp cô ở dưới thân, hai bàn tay anh nắm lấy eo cô, ổn định cái mông thích vặn vẹo loạn lên, không để cô trượt xuống.
“Bộ dạng này là rất thoải mái sao?” Tranh Phù tò mò lại liếm hạt đậu đỏ một chút, khiến anh rên lên.
“Ừ…”
Đôi mắt to lưu chuyển một vòng, khóe môi lấp lánh ý cười đáng yêu. Cô hoạt động mông, khiến mông mình hoàn toàn dán lên dục long nóng bỏng của anh, từ từ hoạt động vòng eo, như có như không ma sát cây gậy cứng rắn kia.
“Tranh Phù!”
Triệu Hành Uy phút chốc mở mắt ra, phân thân truyền đến cảm giác tê dại, sắp làm anh mất hết lý trí. Còn nha đầu này lại chơi thành nghiện, quay tới quay lui ở trên người anh.
“Mặc kệ, anh đã nói làm cho em chơi, em còn chơi chưa đã.” Thấy anh sắp biến thành dã thú, cô lập tức làm nũng không thuận theo, càng vặn vẹo thân hình như rắn nước thêm vài cái, để cái mông hoàn toàn áp lên phân thân của anh.
“Nga hu… Nha đầu kia… Em muốn đêm tân hôn đã mưu sát chồng sao… Nga…”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng Triệu Hành Uy lại một lần nữa đè lại dục hỏa trong người, cho cô tiếp tục đùa bỡn.
Tranh Phù từ từ trượt ngồi trên bắp đùi anh, nhìn dục vọng trước mặt sắp biến thành màu tím đen đáng sợ. Tay nhỏ bé đưa tới chọc một chút, chỉ thấy nó run run, còn người đàn ông đang nằm phía dưới phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
“Ông xã, rất khó chịu sao?” Thanh âm ngọt ngào từ miệng cô phát ra, ngược lại thật sự tra tấn anh.
“Tiểu nha đầu… Em chơi đã chưa?” Trán anh đã rịn mồ hôi, cảm giác dục vọng sắp nổ tung.
“Em sẽ làm anh thoải mái một chút.”
Nhìn anh có vẻ như thật sự rất thống khổ, Tranh Phù mềm lòng. Hai tay nắm lấy cây gậy sắt, khuấy động cao thấp.
Cảm giác căng trướng biến mất, bàn tay nhỏ mềm mại cầm phân thân của anh, không ngừng truyền đến dòng điện tê dại làm người ta ý loạn tình mê.
“Đúng… Cứ như vậy… Bảo bối, em thật tốt.” Hơi híp mắt lại, Triệu Hành Uy hưởng thụ cao trào mà bàn tay mềm mại của cô mang lại.
Khuấy động trong chốc lát, Tranh Phù đã cảm thấy tay hơi mỏi nên buông ra.
Nhưng không chịu bỏ cuộc như vậy, mà càng thêm tò mò việc bình thường Triệu Hành Uy hay làm với cô.