Ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả, hàng cây xây bao quanh bức
tường của ngôi nhà rít lên khe khẽ, bóng cây như in trên mặt Vũ Nhi, cô
nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi mà Đồng Niên vẫn chưa về nhà. Cô ngồi
một mình trên chiếc ghế sa lông ở tầng một chờ Đồng Niên trở về, cô đã
ngồi đây chờ anh hơn hai tiếng đồng hồ. Thức ăn tối bày trên bàn đã
nguội lạnh từ lâu, cô đứng lên, để thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Vũ Nhi không muốn ăn gì cả, vì cơn đói đã qua từ lâu, có điều, cô vẫn
gắng gượng ngồi ăn một mình. Cô chỉ ăn nửa chừng thì bỏ dở, sau khi dọn
dẹp xong, cô lại ngồi trên ghế sa lông, không biết mình còn phải chờ bao lâu nữa.
Lần đầu tiên cô quen Đồng Niên là mấy năm trước, hồi đó cô vẫn là
một nữ sinh của trường học viện mỹ thuật, cô thường mang theo giá kẹp vẽ đến trước một nhà thờ của đạo Tin lành để vẽ vật thực. Ở đó, cô đã nhìn thấy Đồng Niên với chiếc máy ảnh trên tay, lần đầu tiên thấy Đồng Niên, cô cảm thấy ánh mắt của anh rất kỳ lạ, anh nhìn cô chăm chú giống như
đang ngắm một tác phẩm. Ánh mắt đó của Đồng Niên khiến cho cô không thể
không chú ý, cô càng cố lẫn tránh ánh mắt của anh, ánh mắt đó lại càng
dồn về phía cô.
Sau này, mỗi lần Vũ Nhi đến để vẽ, đều gặp Đồng Niên với chiếc máy
ảnh trên tay, cô không muốn nhìn anh, nên chỉ có cách nhìn chăm chú vào
đỉnh tháp tròn giống như ở các cung đình của nhà thờ trên nền trời xanh
thẳm. Còn ống kính của Đồng Niên, lúc đầu chỉ tập trung vào đỉnh tháp
của nhà thờ, nhưng đến cuối cùng, anh lại đưa ống kính quay về phía Vũ
Nhi.
Thế nên, Vũ Nhi cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cô đã phải hét lên tiếng: “Tại sao anh lại cứ chĩa ống kính về phía tôi?”
Đồng Niên vội đáp lại: “Vì em còn hấp dẫn hơn cả đỉnh tháp tròn giống như trong cung điện kia.”
Hồi đó Vũ Nhi mới bước vào tuổi 20, giọng nói của Đồng Niên dường
như có một sức lôi cuốn kỳ lạ, cô không thể không công nhận rằng, giọng
nói của anh chàng đang chĩa ống kính máy ảnh trước mặt cô đây càng có
sức hấp dẫn. Từ đó, Vũ Nhi đã đồng ý kết bạn với Đồng Niên, cô đã phát
hiện được rất nhiều ưu điểm của anh, mà đặc điểm lớn nhất của anh đó
chính là sự quan tâm, chăm sóc người khác. Chính sự ân cần, và hòa quyện những ưu điểm nho nhỏ đó đã khiến cho cô bị mê hoặc. Chỉ có điều, mãi
mà Vũ Nhi vẫn không thể lý giải nổi ánh mắt mà lần đầu Đồng Niên nhìn
thấy cô, ánh mắt đó khiến cô có cảm giác như trước đây hai người đã quen biết nhau, giống như một tấm phim đã được cất giữ rất lâu, và bây giờ
được mang ra để rửa.
Trong lúc Vũ Nhi đang hồi tưởng lại những ký ức cũ, tiếng chuông
cửa bỗng vang lên, cô lập tức chạy ra ngoài sân, cũng không thèm để ý
trời đang mưa, vội vàng mở cánh cổng sát nặng nề: “Đồng Niên, anh đi đâu thế?”
Cổng vừa mở, Vũ Nhi đã vội vàng hỏi, nhưng ngay lập tức, cô phát
hiện ra mình đã nhầm, người đứng ngoài cổng không phải Đồng Niên của cô, mà là một người phụ nữ lạ mặt.
“Chị tìm ai?” Vẻ mặt của Vũ Nhi tỏ ra rất khó chịu, cô dùng một giọng nói sắc lạnh để hỏi.
Người phụ nữ lạ mặt tay cầm chiếc ô, ngó vào trong nhà, sau đó mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi Đồng Niên có ở nhà không?”
“Anh ấy không có ở nhà.” Vũ Nhi cảm thấy rất lạ, tại sao cô ta lại quen với Đồng Niên?
“Xin lỗi, tôi có thể vào trong ngồi một lát được không?”
Vũ Nhi nhìn trời mưa, cho người ta vào trong nhà ngồi trú mưa một
lát cũng là chuyện thường tình, cô miễn cưỡng cười rồi nói: “Mời vào.”
Họ cùng bước vào nhà, người phụ nữ lạ mặt bỏ ô xuống, phủi phủi
những hạt mưa dính trên bộ váy màu hồng nhạt cô đang mặc trên người,
trên tóc cô vẫn còn dính những hạt nước mưa lóng lánh, cả người cô như
tỏa ra mùi thơm của hương sen. Vũ Nhi ngắm cô một lúc, bỗng nhiên nhớ
ra, ngày đầu tiên chuyển đến ngôi nhà đen, cô và Đồng Niên đã ăn cơm ở
một tiệm cơm nhỏ đầu phố, qua kính của tiệm ăn, cô phát hiện có một cô
gái trẻ xinh đẹp nhìn Đồng Niên chăm chú. Bây giờ, cô gái đó đang đứng
trước mặt cô.
“Hình như tôi đã gặp chị ở đâu đó thì phải?” Vũ Nhi hỏi trước.
“Có lẽ là như thế, tôi tên là La Tư, cảm ơn cô cho tôi vào ngồi trú mưa, rất vui được làm quen với cô.” La Tư cười cười, trả lời rất tự
nhiên.
“Còn tôi là Vũ Nhi. Mời ngồi.”
La Tư ngồi xuống rất thoải mái, cô vừa đưa mắt nhìn qua một vòng
phòng khách rộng rãi, vừa hỏi: “Cách bài trí của căn phòng bây giờ với
hồi tôi còn nhỏ không giống nhau một chút nào.”
“Khi chị còn nhỏ?”
“Đúng vậy, khi tôi còn nhỏ, tôi sống ở phía bên kia đường, nên
thường xuyên sang đây chơi. Tôi vẫn còn nhớ hồi đó, Đồng Niên là một cậu con trai với vẻ mặt buồn thảm, nhát gan, hầu như không bao giờ ra khỏi
nhà, thỉnh thoảng ra khỏi nhà thì đều bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, lần
nào cũng là tôi đứng ra bảo vệ cho cậu ấy, nếu không cậu ấy đã bị nhừ
đòn rồi.” La Tư nói một cánh hãnh diện, rồi cô lại trùng giọng xuống:
“Nói cho cô một bí mật – Cứ mỗi lần mà gặp trời mưa là Đồng Niên lại
khóc.”
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng sét nặng nề, khiến cho Vũ Nhi giật mình, tim đập nhanh.
“Đừng sợ, dự báo thời tiết nói tối và đêm nay sẽ có mưa và sấm.”
Vũ Nhi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đen kịt, mưa mỗi lúc một to.
Đột nhiên cô hỏi La Tư: “La Tư, nếu nói như vậy thì chị và anh Đồng Niên là bạn thanh mai trúc mã sao?”
“Cũng không hẳn như vây, vì hồi đó Đồng Niên rất nhát gan, cậu ấy
không phải túyp con trai có sức lôi cuốn. Hơn nữa, đó là những việc của
mười mấy năm về trước rồi, hồi đó chúng tôi đều là trẻ con. Vừa xong,
tôi tình cờ đi qua đây, nghe nói Đồng Niên đã chuyển về nhà, hơn nữa
trời lại mưa to, nên cũng muốn ghé vào thăm, tôi không làm phiền cô
chứ?” Ánh mắt của La Tư nhìn về phía Vũ Nhi, lại vẫn là ánh mắt như cô
đã gặp ở đâu đó, rất giống với ánh mắt mà lần đầu tiên Đồng Niên nhìn
thấy cô.
Vũ Nhi ái ngại: “Không, chị đến chơi thế này tôi rất vui. La Tư, tôi có một việc muốn hỏi chị.”
“Cô hỏi đi.”
Cuối cùng Vũ Nhi cũng đã lấy đủ dũng khí để hỏi một vấn đề khiến
cho cô thắc mắc bấy lâu: “Tại sao hai người lại đều nhìn tôi với một ánh mắt kỳ lạ như vậy?”
La Tư ngớ ra một hồi lâu, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Vấn đề này thì sớm muộn gì cô cũng biết.”
Vũ Nhi không nói gì, hai người cùng im lặng một lúc, không khí
trong căn phòng có chút ngột ngạt, một lúc lâu sau, lại là La Tư lên
tiếng trước: “Vũ Nhi, Đồng Niên đi đâu rồi? Tôi và cậu ấy đã mười mấy
năm không gặp nhau, không hiểu bây giờ cậu ấy còn nhát gan như hồi bé
không?”
“Đồng Niên? À – Anh ấy ra ngoài chụp ảnh rồi.” Vũ Nhi không muốn để người khác biết đến việc Đồng Niên mất tích, nên đành phải bịa ra một
chuyện để nói.
“Chụp ảnh? Cậu ấy thích chụp ảnh?”
“Thực ra, anh ấy là một thợ chụp ảnh. Có điều, hiện nay anh ấy vẫn
chưa tìm được việc. Có lẽ do trời mưa to quá, nên anh ấy đã trú mưa ở
một nơi nào đó.”
“Hóa ra là như vậy.” La Tư gật gật đầu, lấy từ trong túi ra tấm
danh thiếp đưa cho Vũ Nhi: “Vũ Nhi, nhờ cô chuyển giúp tấm danh thiếp
của tôi cho Đồng Niên, bảo cậu ấy gọi điện thoại cho tôi được không?”
Vũ Nhi cầm lấy danh thiếp và nói: “Được, tôi sẽ nhắc lại với anh
ấy. La Tư, chị có thể nói cho tôi biết về căn nhà này trước đây được
không?”
“Trước đây?” La Tư có chút do dự, nhưng cô vẫn nói: “Trước đây căn
nhà này rất âm u, đồ đạc trong nhà toàn đồ cũ, khi đi trên sàn nhà phát
ra tiếng kêu rất kỳ lạ. Nói tóm lại, hồi đó không khí trong căn nhà này
rất ngột ngạt, hầu như rất ít người đến đây chơi, trừ tôi ra, vì mẹ Đồng Niên rất quý tôi.”
“Mẹ Đồng Niên? Có thể nói một chút về bác ấy không?”
“Bác ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp, có điều, đã nhiều năm
rồi, hơn nữa hồi đó tôi vẫn còn nhỏ, nên hình dáng cụ thể thế nào tôi
cũng không rõ lắm. Tôi chỉ còn nhớ là bác ấy rất yêu quý Đồng Niên, rất
hay thơm cậu ấy, có lúc, thấy bác ấy thơm Đồng Niên khiến cho tôi cảm
thấy đố kỵ, thế nên, bác ấy cũng thơm tôi một cái. Hồi đó được bác ấy
thơm như thế, là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi.” Nhìn cử chỉ và cảm
xúc của La Tư khi cô nói giống như cô đang được trở về với những năm
tháng đã qua.
“Đúng vậy, đúng là rất hạnh phúc.” Vũ Nhi gật gật đầu.
“Còn nữa, mẹ của Đồng Niên còn có một sợi dây chuyền rất đẹp, mặt
dây chuyền là một viên ngọc khảm nạm hình mắt mèo, khi bác ấy đeo trên
cổ, nhìn bác ấy trông càng đẹp và quyến rũ hơn. Đáng tiếc là về sau bác
ấy đã mất tích, không ai biết được bác ấy đi đâu? Không biết là bây giờ
sợi dây chuyền đó có còn không?”
“Có phải là sợi dây chuyền này không?” Vũ Nhi đã quên mất những lời dặn dò của Diệp Tiêu, cô liền lôi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ở sau lớp áo ra.
“Trời ạ!” La Tư không cầm lòng được than lên một tiếng. “Đúng,
chính là sợi dây chuyền có mặt ngọc mắt mèo này, tôi nhớ rất rõ”. Cô
chăm chú ngắm nhìn mặt đá của sợi dây chuyền, ánh mắt cô toát lên vẻ
ngưỡng mộ.
Vũ Nhi cẩn thận cất sợi dây chuyền vào trong áo.
“Làm sao mà cô có được sợi dây chuyền này? Đồng Niên tặng cô à?”
Vũ Nhi không biết phải trả lời thế nào, nên đành vội vàng gật đầu.
La Tư khen ngợi: “Cô thật là hạnh phúc.”
Vũ Nhi cúi đầu, không nói gì.
Bỗng nhiên, La Tư nhìn Vũ Nhi với một ánh mắt rất kỳ quái và nói:
“Vũ Nhi, có việc này tôi muốn hỏi cô, sau khi đeo sợi dây chuyền này, cô có cảm giác đặc biệt nào không?”
“Có, có một cảm giác khá là đặc biệt.” Đột nhiên, Vũ Nhi có chút
cảnh giác, cô không nói thêm gì nữa. Bây giờ, cô muốn chuyển đề tài cuộc nói chuyện, nên liền nói với La Tư: “Chị còn có ấn tượng gì về bố của
Đồng Niên không?”
La Tư lắc lắc đầu: “Ấn tượng của tôi về ông ấy rất mờ nhạt, hầu như là quên hết rồi, xin lỗi.”
“La Tư, khi chị còn nhỏ, thì tầng trên của căn nhà này như thế nào?”
“Tầng trên? Từ trước tới giờ tôi chưa lên tầng trên bao giờ, vì mỗi khi tôi bước lên cầu thang, thì có một âm thanh đinh tai nhức óc, hồi
đó tôi rất sợ cầu thang này bị sập xuống, thế nên không bao giờ dám lên
tầng trên.”
“Chưa lên một lần nào?”
“Ừ, chưa lên một lần nào.” La Tư như nhớ lại điều gì: “Tôi vẫn nhớ, hồi đó nhà Đồng Niên có nuôi một con mèo, một con mèo trắng, đuôi nó có mấy đốm màu đỏ, con mèo đó rất đẹp, đẹp vô cùng. Tôi rất thích nó, đã
từng xin mẹ Đồng Niên con mèo này, những bác ấy không đồng ý, bác nói
bác cũng rất yêu quý con mèo, bác ấy không nỡ rời xa nó.”
Vũ Nhi lập tức nghĩ đến ngay con mèo trắng từ đâu ra ở trên lầu, cô vội hỏi: “Con mèo thực sự đáng yêu đến thế sao?”
“Đương nhiên, nó rất hiền, mỗi lần tôi đến đây, nó đều trèo lên
vai, rồi còn thè lưỡi liếm vào mặt tôi, chính vì thích nó, nên tôi mới
thường xuyên đến đây, nếu không thì, chẳng con nhà ai dám đến ngôi nhà
đen.”
“Chị nói gì cơ?” Câu nói cuối cùng của La Tư khiến cho Vũ Nhi thoáng sợ hãi.
“Không, không gì cả.” Cô cười, sau đó đứng dậy nhìn ra ngoài cửa
sổ, mưa đã nhỏ, cô quay đầu lại nói với Vũ Nhi: “Cũng muộn rồi, tôi phải về đây, làm phiền cô thế này, tôi ngại quá.”
“Nhưng chị còn chưa uống ngụm trà nào cả!”
“Thôi, không cần, Vũ Nhi, tôi về đây, cho tôi gửi lời hỏi thăm Đồng Niên.” Nói xong, La Tư cầm ô bước ra cửa, trước khi đi, cô còn ngoái
đầu lại nhìn lên tầng trên của ngôi nhà đen, đột nhiên ánh mắt cô có
chút sợ hãi.
Vũ Nhi cũng nhận ra điều nay, cô cũng vội vàng ngước lên nhìn, nhưng không thấy gì hết. Cô nghi ngờ hỏi: “Chị nhìn gì thế?”
“Không, không có gì.” La Tư lắc lắc đầu, mặt trắng bệch, một lúc
sau bình tĩnh lại, cô mới nở được nụ cười: “Vũ Nhi, tôi về đây!”
Vũ Nhi giúp cô mở cánh cổng sắt nặng nề. La Tư vẫy vẫy tay, cười
nói: “Không cần tiễn đâu, Đồng Niên được sống cùng cô là niềm hạnh phúc
lớn nhất của cậu ấy. Thế nhé, tôi về đây, cô đi ngủ sớm đi.”
“Tạm biệt.”
La Tư mở ô, một lúc sau thì bóng cô khuất dần sau làn mưa mịt mù.
Vũ Nhi vào nhà, trong đầu cô lại hiện lên ánh mắt mà La Tư nhìn cô, đầu
cô rối tung, vừa muốn nghĩ đến việc này, trong lòng lại sợ hãi. Từ trong không trung truyền đến tiếng sét nặng nề, có lẽ còn có chớp, nhưng cô
không dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng khách rất rộng, cả căn phòng rộng
như thế chỉ có một mình cô, một mình trong không gian rộng lớn càng dễ
khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, bây giờ Vũ Nhi đang ở trong hoàn
cảnh đó. Cô cuộn tròn người, nằm gọn trên chiếc ghế sofa. Tiếng mưa ngày càng khiến cho cô trở nên tê dại, Vũ Nhi cảm thấy mỗi lúc một mệt mỏi,
gần như ngủ thiếp đi.
Cô nhìn đồng hồ, đã mười một rưỡi đêm rồi, cô thở dài và bước lên
cầu thang. Đánh răng rửa mặt xong, Vũ Nhi nằm ngủ một mình trên giường.
Mưa không ngừng táp vào kính cửa sổ, tạo ra một thứ âm thanh nhịp nhàng, như có tác dụng ru ngủ. Thế rồi, trong căn phòng tối om, trong lòng Vũ
Nhi lại như bị bao phủ bởi một vật gì đó rất đặc biêt, cô tưởng tượng
rằng vào nửa đêm Đồng Niên sẽ nhẹ nhàng trở về bên cạnh cô, sáng ngày
hôm sau, khi cô thức dậy, cô lại được nhìn thấy Đồng Niên với khuôn mặt
và nụ cười rạng ngời đang nằm cạnh cô giống như chưa từng có chuyện gì
xảy ra. Thế nhưng, anh sẽ trở về chứ?
Đột nhiên, Vũ Nhi lại nghĩ đến mẹ của Đồng Niên, Đồng Niên cũng nói năm đó mẹ anh mất tích một cách bí ẩn, không bao giờ xuất hiện nữa, tim Vũ Nhi đập loạn xạ, cô không dám nghĩ tiếp nữa. Một lát sau, cô cảm
thấy sợi dây chuyền mắt mèo ở trước ngực cô ngày càng lạnh, dần dần đưa
cô vào trong những ký ức.
Từ sau khi cô và Đồng Niên chung sống với nhau, Vũ Nhi không phải
ngủ một mình nữa. Cô nằm nghiêng người, quay mặt về hướng mà Đồng Niên
vẫn hay nằm, cô đưa ngón tay vẽ nhè nhẹ lên gối, đầu ngón tay có cảm
giác ngưa ngứa, buồn buồn. Cô nghĩ lại trước đây, khi Tuyết Nhi, chị gái cô vẫn còn sống, nếu khi nào chị ở nhà, thì thể nào hai chị em cũng ngủ cùng nhau. Chị Tuyết Nhi thường cười Vũ Nhi mãi mà không lớn, vẫn giống một đứa trẻ con, Vũ Nhi liền bảo đó là do cô sợ ngủ một mình. Hồi đó,
cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được ngủ cùng chị gái, thậm chí hơi thở
của chị phả vào mặt cô thì cô cũng cảm thấy nó nhẹ nhàng thơm mát giống
như mùi của hoa lan mới nở. Chỉ cần có chị nằm bên cạnh, thì cô không
còn mơ thấy ác mộng nữa, và cũng không nhớ lại những việc làm cô đau
buồn khi cô còn bé, những việc đó cứ bám theo cô, có khi theo cô đến
suốt cuộc đời. Sau đó, chị Tuyết Nhi mất, không bao giờ cô được ngủ cùng chị nữa. Những ngày tháng đó, Vũ Nhi đã khóc rất nhiều, đặc biệt là vào buổi tối, hầu như đêm nào cô cũng mất ngủ, cô nhớ chị, hơn nữa trong
lòng cô đầy nỗi sợ hãi. Cho đến khi cô quen với Đồng Niên, cảm giác này
mới dần biến mất.
Bây giờ chỉ có tiếng sấm sét và tiếng mưa đang văng vẳng bên tai,
khó khăn lắm cô mới chìm được vào giấc ngủ. Cũng không biết bao lâu sau, các ý thức từ trong sâu thẳm, lại dần dần hiện ra. Trong ý thức hỗn độn đó, cô cảm giác như có một đốm sáng đặc biệt đang vẫy gọi cô, không,
không phải một mà hai đốm sáng, hai đốm với ánh sáng rất u uất, đó chính là một đôi mắt. Có một đôi mắt đang nhìn cô. Vũ Nhi khẳng định như vậy. Cô nhất định phải xem, nhất định. Thế là, cô vội mở mắt, ánh sáng trong màn mưa đêm tối tăm đã xuyên qua tấm kính của cửa sổ chiếu vào đồng tử
của cô. Vũ Nhi vội nhìn ra bên ngoài, cô phát hiện ra, sát với tấm kính
cửa sổ, có một con mèo đang nhìn cô chằm chằm. Chắc chắn, có một con mèo trắng đang ngồi bên ngoài bậu cửa sổ, mở to mắt nhìn Vũ Nhi. Vũ Nhi
biết rõ rằng không phải cô đang nằm mơ, nhưng cô không hiểu nổi tại sao
con mèo lại trèo ra bên ngoài cửa sổ làm gì? Do có một khoảng cách, nên
Vũ Nhi không nhìn rõ được mọi chi tiết, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ mắt
con mèo, ánh sáng thăm thẳm của mắt mèo le lói trong đêm tối.
Đôi mắt đó có một sức lôi cuốn kỳ lạ. Vũ Nhi không khống chế được,
cô choàng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, cô dán mắt lên tấm kính
cửa sổ. Con mèo đó không hề động đậy, vẫn với tư thế và ánh mắt lúc nãy
nhìn cô chăm chú. Bây giờ thì Vũ Nhi đã nhìn thấy rõ nó, do bị ngăn cách bởi tấm kính cửa sổ, nên có lẽ mắt cô và mắt con mèo chỉ cách nhau
khoảng 10cm. Mắt của nó giống như hai quả hạch đào càng giống viên ngọc, giống như viên ngọc mắt mèo mà cô đang đeo ở trước ngực.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa to âm thanh nặng nề của tiếng sấm từ xa vọng lại, từ trong không trung đối diện, dội vào tai Vũ Nhi. Cô thấy
con mèo đang co quắp bộ lông trắng đẹp đẽ của nó đã bị mưa làm ướt. Vũ
Nhi có chút thương hại nó, cô không cầm lòng được khi nhìn thấy con vật
nuôi được nhiều người yêu thích đang run lên cầm cập trong tiếng gào rú
của gió bão ở ngay trước mắt mình, cô nghĩ, có thể nó sẽ bị cảm lạnh vì
nước mưa, nó sẽ ốm, thân thể nhỏ nhắn xinh xinh của nó sẽ không chống
lại được với bệnh tật, nói như vậy có nghĩa là, có thể nó sẽ chết.
Không, Vũ Nhi không muốn nhìn thấy một kết cục bi thảm như vậy, thế nên, cô đã xúc động, cô muốn cứu con mèo. Cuối cùng cô quyết định mở
cửa sổ, mưa hất cả vào trong phòng, làm ướt trán cô. Cô không để tâm đến mưa rơi ướt người nên cô đưa tay ra ngoài, đúng lúc tay cô chuẩn bị với được tới đầu của con mèo, nó liền trợn mắt lên, nhìn cô với ánh mắt
hung dữ, Vũ Nhi hơi sợ hãi, nhưng cô cũng không kháng cự lại được bản
thân mình, và cô cũng không kháng cự được vẻ đẹp mê hồn của đôi mắt đó.
Cô ôm con mèo vào lòng, bộ lông bị mưa làm ướt của nó thấm vào tay cô,
khiến cô càng cảm thấy thương con vật đáng yêu này. Cô ôm nó vào phòng,
đóng cửa sổ lại.
Bây giờ, con mèo đang nằm gọn trong tay cô, lúc này đây trông nó
thật hiền, thật ngoan, thật đáng yêu, cô vẫn cảm nhận được sự run rẩy
của nó, chắc là do nước mưa đã làm nó bị cảm lạnh. Vũ Nhi cũng không
muốn bật đèn lên, cô nghĩ rằng chỉ có trong bóng tối thế này mới có thể
làm cho con mèo không hoảng sợ. Trong bóng tối, cô quờ được một chiếc
khăn bông bên cạnh giường, cô dùng chiếc khăn quấn chặt con mèo không
còn kẽ hở, rồi ôm nó vào lòng, cô không còn cảm giác sợ hãi gì nữa, mà
chỉ có cảm giác thương con vật bé nhỏ này. Cô cẩn thận ôm nó, rồi nằm
lên giường, giờ đây, cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, có một sinh
mệnh bé nhỏ đáng yêu đang ở bên cạnh cô.
Cô dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho nó, trong bóng tối, cô
vẫn cảm nhận được đôi mắt của nó đang nhìn cô, từ đôi mắt đó phát ra một ánh hào quang chói lọi trong đêm tối. “Mày đến đây là để chia sẻ cùng
tao đúng không?” Vũ Nhi như thì thầm vào tai con mèo, theo tự nhiên, con mèo sẽ không thể dùng tiếng người để trả lời cô, Vũ Nhi lại nói tiếp
“Đúng vậy, mày đến đây là để chia sẻ cùng tao, cám ơn mày!” Con mèo chớp chớp mắt, rồi đưa chiếc lưỡi xinh xắn liếm nhẹ vào mặt Vũ Nhi. Vũ Nhi
cười cười, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.