Vũ Nhi và Đồng Niên ngồi taxi về nhà, xem ra Đồng Niên đã
hoàn toàn hồi phục, anh không cần Vũ Nhi phải dìu nữa, anh tự đi vào
nhà. Khi lên đến phòng ngủ, trên ga trải giường vẫn còn những vết máu
như hình những bông hoa, có điều đã khô từ lâu. Nhìn thấy những vết máu
này, Vũ Nhi có cảm giác buồn nôn, cô vội lột ga giường, thay toàn bộ
chăn và vỏ gối.
“Anh hơi mệt.” Đồng Niên nói với cô.
“Anh nên nghỉ ngơi một lát, chờ anh khỏe lại, thì anh sẽ nhớ ra mọi chuyện.” Vũ Nhi gật đầu nói.
Đồng Niên không nói gì thêm nữa, anh lên giường, quay lưng về phía cô, nhắm mắt lại.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, nghe thấy âm thanh này khiến
Vũ Nhi hoảng sợ, điện thoại kêu một lúc lâu sau cô mới nhắc máy, đầu dây bên kia là giọng nói của Hứa Văn Minh: “Vũ Nhi, sao cô không đi làm?”
Qua điện thoại, cô cũng có thể nhận ra Hứa Văn Minh đang rất bực
mình, cô không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ có thể dùng giọng run
run nói khẽ: “Tôi rất xin lỗi, giám đốc Hứa, sáng hôm nay gia đình tôi
có một số việc gấp, nên tôi chưa kịp gọi điện thoại cho anh.”
“Từ sáng tới giờ tôi gọi cho cô liên tục, cô đi đâu thế?”
“Xin lỗi, tôi ở bệnh viện.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó Hứa Văn Minh nói: “Được
rồi, lần trước, cái lần đầu tiên đi làm, cô đã đến muộn, lần này, tôi
cũng tin cô. Có điều, tôi không mong là sẽ có lần thứ ba nữa, nếu không, cô sẽ bị buộc thôi việc. Cô cứ suy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó đừng trách
tôi không nể mặt cô.”
“Tôi nhớ rồi, tôi sẽ không để xảy ra sự việc như thế này nữa.” Cô dè dặt trả lời.
Đầu dây bên kia đã dập máy.
Vũ Nhi ngồi thừ một lúc, trong lòng cô rối bời, cô thực sự không
muốn mất đi công việc này. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Đồng Niên, hình như
anh đã ngủ say, cô không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cô mệt mỏi thở dài, ra khỏi phòng ngủ.
Cô lại lên tầng ba một lần nữa, lần này, cô bước đi rất chậm, cô
cẩn thận nhìn cầu thang và sàn hành lang, còn cả những mảng tường đã
bong tróc ra thành từng mảng, giống như một thám tử đang điều tra đầu
mối. Cô từ từ mở cánh cửa phòng trên phòng ngủ của cô, không khí của căn phòng khiến cô có cảm giác khó thở, cô dè dặt bước đến bên cửa sổ, mở
cánh cửa đang đóng chặt, ngó ra ngoài hít một hơi thật sâu, như vậy mới
khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Cô quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên cô phát hiện trên sàn có vết máu,
vết máu đỏ chính là vết ở đúng vị trí giường của cô ở tầng dưới. Rõ ràng là, những giọt máu rỏ vào mặt cô qua khe hở của trần nhà sáng nay xuất
phát từ đây. Vũ Nhi run lên, cẩn thận bước đến vị trí có vết máu. Vết
máu đã khô, nên có màu đỏ thẫm, gần giống với màu đen.
Vũ Nhi bỗng nhớ ra khi vẽ cô thường rất thích sử dụng tông màu này, nghĩ đến đây, cô thoảng chút sợ hãi. Đồng Niên không bị thương, nên vết máu này chắc chắn không phải do Đồng Niên để lại, thế thì nó là của ai? Chẳng lẽ, đó là của con mèo? Trong đầu cô bỗng hình dung lại đôi mắt
mèo trong suốt tối qua cô bất giác sờ lên mặt mình, con mèo đó đã liếm
lên mặt cô. Đồng Niên đã giết chết con mèo?
Trong đầu Vũ Nhi nghĩ ra ngay khả năng này, đột nhiên, cô nghe có
tiếng mèo kêu rất nhỏ. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy con mèo đang đứng trên xà nhà ngay vị trí trên đầu cô. Cô giật cả mình, cả người run rẩy, cô
vội lùi lại phía sau vài bước. Nhưng ngay sau đó, cô thấy con mèo trước
mặt không có biểu hiện gì bị thương, nhìn nó rất khỏe mạnh, cả người nó
không có một vết thương nào, vẫn giống như khi nó ở trong lòng cô tối
hôm qua.
Nó bước nhẹ nhàng, trên bộ lông trắng như tuyết của nó không có một vết gì, chiếc đuôi với vài đốm đỏ nhỏ đang chuyển động. Đôi mắt long
lanh của nó đang nhìn cô, dường như nhìn cô với ánh mắt biết ơn. Tiếp
đó, nó nhảy một bước dài từ trên xuống, chạy nhanh ra khỏi phòng, thoắt
cái đã không thấy bóng dáng nó đâu.
Vũ Nhi lắc lắc đầu, xem ra, vết máu trên sàn kia tuyệt đối không
phải của con mèo. Cô không nghĩ tiếp được nữa, có lẽ phải đi tìm Diệp
Tiêu, nhưng cô không biết giải thích tại sao ở đây lại có vết máu, có
thể Đồng Niên cũng không biết giải thích thế nào. Rốt cuộc là ở căn
phòng này đã xảy ra chuyện đáng sợ gì mà lại có máu?
Vũ Nhi phát điên lên, cô không thể kể chuyện này cho ai biết được,
cô nghĩ, có thể vết máu không rõ từ đâu này sẽ khiến cho cảnh sát nghi
ngờ cô và Đồng Niên đã làm một việc gì phạm pháp. Trong mắt của những
người cảnh sát đó, ở căn nhà cũ này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cuối
cùng, Vũ Nhi chọn giải pháp xóa sạch vết máu này.
Cô chạy nhanh xuống tầng dưới, rồi mang lên một chậu đựng đầy nước, và giẻ, và cả nước cọ sàn. Cô quỳ trên sàn nhà, dùng giẻ đã thấm nước
và nước cọ sàn cố cọ sạch vết máu. Tuy là mở cửa sổ, nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh tanh của máu, cô quay mặt đi nơi khác, nhìn ra hướng cửa sổ, tay cô không ngừng chà đi chà lại. Vết máu đó rất khó chà,
dường như nó đã ngấm sâu vào sàn nhà, cô phải mất rất nhiều thời gian
mới có thể cọ sạch được nó.
Cho đến khi Vũ Nhi mệt đến nỗi cả người đầm đìa mồ hôi, dường như
sắp kiệt sức, mới hoàn thành xong công việc đáng sợ đó. Vũ Nhi đã dùng
nốt chút sức lực cuối cùng, thực ra, sáng sớm này khi khiêng Đồng Niêng
xuống lầu cô đã mệt lử không còn sức nữa rồi, cơ thể vừa được hồi phục
một chút thì vừa xong lại dùng hết. Cô ngồi trên sàn, chậm rãi đưa mắt
nhìn khắp gian phòng, hình như trước đây căn phòng này cũng là phòng
ngủ. Nhưng chiếc giường thì không có vẻ như là chiếc giường cũ đã để từ
lâu, vì trên giường vẫn trải một tấm ga khá sạch sẽ, giống như là có
người sống ở đây, chẳng lẽ tối hôm qua Đồng Niên đã nằm ngủ ở đây?
Cô lại đưa mắt nhìn về chiếc bàn, trên bàn còn sót lại vết của một
cây nến đã đốt hết. Cô lắc đầu, cô không dám động đến bất cứ đồ đạc gì
trong phòng nữa, khi cô vừa định bước ra khỏi phòng, thì tự nhiên cô chú ý đến bức tường ở bên cạnh nó. Đây là một bức tường màu trắng, nhưng
lại không giống với ba bức tường còn lại của căn phòng, màu trắng của
bức tường này khác với ba bức còn lại, chỉ khi cô vẽ xương người chết cô mới dùng đến tông màu này.
“Vũ…Nhi….”
Bỗng nhiên, cô cảm giác như ai đó đang gọi tên cô, khiến cô giật
mình, quay đầu lại, phát hiện đằng sau chẳng có gì, cô ngó ra ngoài gọi
to: “Ai đấy? Ai gọi tôi đấy?”
Nhưng không có ai trả lời. Cả tầng ba, bất kể là ở hành lang hay ở
trong phòng, đều đang chìm đắm trong không gian tĩnh lặng, trừ đôi mắt
hoảng sợ của cô. Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào bức tường màu trắng đó.
Chẳng lẽ âm thanh phát ra từ đây?
Người cô run lên. Ánh mắt cô đang từ bức tường chuyển vội sang phía chiếc bàn, vết nến đốt còn sót lại trên bàn thật rõ. Sau đó, ánh mắt cô lại chuyển hướng về phía vết máu đã được cọ sạch trên sàn nhà. Đột
nhiên, có mấy con ruồi bay vào, đậu trên vết máu đỏ, ruồi là loài rất
nhạy với mùi máu., chúng sẽ biết máu được cất ở đâu. Đây là lần đầu tiên Vũ Nhi nhìn thấy ruồi ở ngôi nhà đen, cô không muốn nhìn loại côn trùng xấu xí đang bay lượn kia, nên ánh mắt cô lại hướng về phía bức tường.
Trong vài giây ngắn ngủi, mắt cô không ngừng nhìn hết chỗ này đến chỗ
khác, từ tường đến bàn, từ bàn đến sàn nhà, lại từ sàn nhà đến tường,
căn phòng này dường như đang thôn tính linh hồn cô, khiến cô hồn bay
phách lạc. Cuối cùng, những con ruồi đang đậu trên vết máu mà cô đã dọn
sạch trên sàn nhà lại bay về phía cô, làm cô sợ hãi vội vàng lao ra khỏi cửa, mang theo chậu nước và giẻ lau như bay ra khỏi căn phòng. Không
bao giờ cô dám lên tầng ba nữa.