CHƯƠNG 103
Bóng đêm lùi ngược lại, máu thịt loang lổ trên mặt đất cũng thu nhỏ dần rồi biến mất. Mặt trời nhô lên từ phía tây, ánh sáng hoàng hôn chiếu sáng mặt đất, phủ thêm cho mặt đường sạch sẽ một lớp hào quang. Gió mát mẻ thổi qua, xóa đi mọi ngột ngạt trong không khí. Mái tóc dài khẽ bay lên, màu bạc rút dần đi, thay vào đó là màu đen bóng. Dung nhan hoàn mỹ như thần cũng biến hóa, cuối cùng lại trở lại là khuôn mặt của một vị thư sinh nho nhã. Hai bên đường, những công tử tiểu thư quý tộc kết bạn với nhau, cười nói vui vẻ. Không ít người đi ngang qua Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn đều liếc nhìn hai người một cái, có chút tò mò, nhưng cũng không hề lưu ý nhiều mà lướt qua luôn.
Quân Mặc Li nhìn cảnh tượng phố xá tấp nập trước mắt, có chút hoảng hốt. Nhưng sau đó, linh lực vốn đã mất đi lại đột ngột tràn ngập trong cơ thể, làm cho hắn nhanh chóng thanh tỉnh.
Cảm nhận được bàn tay vòng quanh ôm chặt eo của mình của Quân Dạ Hàn, hắn liền quay sang, nhìn vào đôi mắt ôn nhu của y.
“Ta không muốn trở thành khỉ để mọi người nhìn ngắm giữa đường đâu…”
Quân Dạ Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Quân Mặc Li, cũng dịu dàng cười khẽ một tiếng, buông tha cho vòng eo của hắn. Quân Mặc Li lui ra sau một chút, nghiêng đầu nhìn về phía nhà nghỉ trước mắt, liền hiểu ra mọi chuyện.
“Là ‘Nghịch chuyển không gian thời gian’ sao?” quân mặc li khẽ thì thào, lời nói mang theo chút thưởng thức, sau đó hắn lay động quạt giấy trong tay, đi về hướng cửa của nhà nghỉ. Quân Dạ Hàn cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn.
Quân Mặc Li mới chuẩn bị bước vào trong nhà nghỉ, thì từ bên trong, một bóng người mặc y phục đỏ bỗng vọt ra, lao thẳng về phía hắn. Chớp mắt, chiếc quạt trong tay quân Mặc Li đã sáng rực lên, bắn ra một luồng hào quang, bao phủ lấy thân hình của người kia, làm cho y trở nên bất động. Liếc nhìn người này một cái, hắn liền giơ quạt gõ mạnh vào gáy y, làm cho y ngã lăn ra đất, không thể nhúc nhích.
Mà ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên cũng từ bên trong lao ra, nhìn thấy nam tử mặc y phục đỏ nằm lăn trên mặt đất, lập tức mặt mũi tái nhợt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng thống khổ, ngã ngồi xuống đất.
“Con ơi, trả con cho ta, quân giết người.”
Quân Mặc Li thấy người phụ nữ kia bắt đầu kêu khóc, liền cười lạnh một tiếng.
“Lão nhân gia ngài nói chuyện chẳng phân biệt được phải trái trắng đen. Ta giết hắn khi nào a?”
Nói xong, Quân Mặc Li giơ chân đạp mạnh vào người người thanh niên áo đỏ đang nằm trên mặt đất. Tên kia đau quá mà rên hừ hừ hai tiếng, cả người run rẩy không ngừng.
“Lần sau đi đường phải nhìn trước nhìn sau mà đi nghe chưa? Đừng có nhắm mắt mà lao thẳng như vậy nữa, kẻo lại đổ tội oan cho người tốt.”
Nói xong, Quân Mặc Li kiêu ngạo đi qua hai người trên mặt đất, đi vào trong nhà nghỉ. Quân Dạ Hàn liếc cũng chưa liếc nhìn hai người kia lấy một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh của Quân Mặc Li, cũng bước vào trong nhà nghỉ theo hắn.
Bên trong không hề ồn ào, mà ngược lại lại cực kì yên tĩnh. Khách bên trong nhìn qua hầu hết đều là quý tộc, ăn mặc cao sang, ngồi dùng cơm cũng rất tao nhã. Thỉnh thoảng cũng có tiếng nói chuyện truyền đến, nhưng đều là những tiếng thì thầm nhỏ, không hề gây khó chịu.
Khi Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn đi vào bên trong, mọi người vẫn tiếp tục ăn uống, không ai chú ý quá nhiều đến hai người, thỉnh thoáng cũng có ánh mắt liếc qua, nhưng đều rất hòa nhã. Bồi bàn ăn mặc rất chỉnh tề sạch sẽ, nhìn thấy hai người liền tiến đến, lễ phép hỏi.
“Hai vị khách quan, xin hỏi hai vị cần gì?”
“Cho chúng ta mấy món ăn đơn giản, thêm một bình rượu nhẹ nữa.”
Quân Mặc Li mỉm cười trả lời, ý cười tràn ngập nơi đáy mắt.
“Hai vị khách quan xin chờ một chút, đồ ăn sẽ được đưa lên ngay lập tức.”
Đi lên tầng hai, Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn chọn một chỗ sát lan can, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy rõ đại sảnh. Quân Mặc Li tự rót cho mình một chén trà, thảnh thơi mà nhấp một ngụm.
“Nhìn mấy người kia, có vẻ đều là quan lại quý tộc.”
“Không chỉ là quan lại quý tộc không thôi đâu. Li nhi, ngươi nhìn người kia thử xem.” Quân Dạ Hàn mỉm cười chỉ một bàn đối diện bên kia tầng hai, có một người thanh niên trẻ có khuôn mặt cực kì lạnh nhạt đang ngồi đấy.
“Là hắn?” Quân Mặc Li nhìn người thanh niên kia, trong mắt nhiễm chút hưng phấn. “Nếu Dạ không nhắc, ta đã không để ý thấy hắn rồi. Chẳng biết hôm nay, Cổ Nguyệt Lâu đến đây có việc gì?”
“A a, Li nhi, quả thật có một số việc ngươi không biết. Mấy năm nay, Cổ tộc nội loạn không ngừng, Cổ Nguyệt Lâu, có lẽ cũng sắp trở thành tộc trưởng của Cổ tộc rồi.” Quân Dạ Hàn chuyển tầm mắt về phía Cổ Nguyệt Lâu nói.
“Thì sao?”
Quân Mặc Li lại nhấp thêm một ngụm trà, lên tiếng nói tiếp.
“Nghe nói trong Cổ tộc có người có năng lực dịch chuyển không gian thời gian. Mà mọi chuyện chúng ta trải qua ban nãy cũng là dịch chuyển thời gian không gian, làm mọi chuyện biến lại như chưa từng xảy ra. Thực lực của Lam Hinh mạnh mẽ đến vậy sao?”
Quân Dạ Hàn nhìn thấy hàn ý lạnh lẽo trong mắt Quân Mặc Li, đôi mắt cũng hơi chìm xuống, nặng nề.
“Lam Hinh, quả thực rất mạnh, cũng có thể nói là rất hoàn mỹ. Đối với nàng, việc biến đổi xoay chuyển thời gian không gian quả thực chỉ là chút thủ thuật nhỏ.”
Nghe được lời Quân Dạ Hàn nói, bàn tay nắm chén trà của Quân Mặc Li hơi run lên một chút, lãnh ý trong mắt càng dày đặc.
“Thật vậy sao? Lại nhắc đến hoàn mỹ, ban nãy Lam Hinh chê ngươi không hoàn mỹ a. Ngươi cho ta máu, cho ta linh hồn, nàng muốn bắt ép ta trả hết lại cho ngươi. Vì ta chính là một thứ đồ phế thải, còn ngươi, vì ta mà không còn hoàn mỹ a…”
Hắn bị người khác coi như đồ vật, hơn nữa còn là một đồ vật bỏ đi, nghĩ lại đã làm quân Mặc Li cáu giận không thôi, cả khuôn mặt trở nên lạnh lùng, chiếc chén trong tay hắn dần dần có thể nhìn thấy rõ vết nứt. Quân Dạ Hàn cảm nhận được cảm xúc của Quân Mặc Li, biết hắn không thích Lam Hinh, hơn nữa ngày hôm nay hắn cũng đã bị chèn ép nhiều, cảm thấy như vậy cũng rất bình thường.
“Li nhi, trong mắt của Lam Hinh, trên thế gian này chỉ có hai loại sự vật, là hoàn mỹ cùng với không hoàn mỹ. Không hoàn mỹ, chính là phế phẩm, là đồ bỏ. Nhưng Li nhi, ngươi cùng với ta đã là máu cùng linh hồn hợp nhất, cho dù là Lam Hinh cũng không thể chia cắt chúng ta…”
Quân Dạ Hàn nói xong, khóe môi cong lên nở nụ cười, nhưng nghĩ lại những thứ mà Lam Hinh làm, đôi mắt lại trở nên âm u không một tia sáng. Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt trở nên càng thêm lạnh lùng của Quân Dạ Hàn, có chút ngạc nhiên. Hắn cũng từng cảm nhận được nội tâm Quân Dạ Hàn biến đổi, nhưng lúc ấy chỉ có thoáng qua một chút, không hề rõ ràng, còn bây giờ cảm giác lạnh lẽo quyết tuyệt lại trở nên vô cùng rõ ràng.
“Ngươi cùng Lam Hinh…?”
Nhìn Quân Mặc Li khó được chút do dự mở miệng, Quân Dạ Hàn cảm thấy trái tim cũng không hề lạnh lẽo như vậy, hơi nở nụ cười.
“Li nhi, từ trước đến giờ ta vẫn luôn hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ, thoải mái, cài gì cũng không cần biết…. nhưng đến ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện đều đã bị phơi bày, cũng chẳng thế tiếp tục che giấu.”
Hơi ngừng một chút, Quân Dạ Hàn ôn nhu thâm tình nhìn Quân Mặc Li, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười dịu dàng.
“Mẫu phi sinh ra ta, nhưng ta không thương nàng. Từ khi còn rất nhỏ, ta đã có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Khi ấy, ta vốn không biết cách khống chế năng lực của bản thân, cho nên tất cả những điều xấu xa độc ác nơi đế cung, ta đều có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, trước mặt một đứa trẻ như ta lúc ấy, có lẽ bọn họ cũng chẳng buồn mà che giấu chúng đi… cho nên, từ khi còn rất nhỏ, ta đã hiểu được rất nhiều chuyện… loại năng lực này, ta chưa hề nói cho bất cứ ai biết, cho nên mỗi ngày, ta đều có thể cảm nhận được dục vọng, hắc ám trong lòng mỗi người, mà trong số đó, người có tâm linh dơ bẩn nhất, dục vọng mạnh mẽ lại đen tối nhất, chính là mẫu phi Lam Hinh của ta.”
“Nàng lúc nào cũng muốn nuôi dưỡng ta một người hoàn mỹ nhất trên đời này, một vị thần. Mà ta lúc ấy, lại bị nàng nhìn trúng, mà việc đào tạo ra một vị thần hoàn mỹ nhất, liền bắt đầu từ giây phút ta có thể nhìn thấu được tâm linh của người khác…” Quân Dạ Hàn khóe môi cong lên, lời nói nhẹ nhàng lướt qua.
Quân Mặc Li không có phản ứng gì lớn, thực tế, hắn đã bị lời nói của Quân Dạ Hàn làm cho ngây dại. Nhìn sâu vào đôi mắt âm u, lại tràn ngập cô đơn tịch liêu của Quân Dạ Hàn, hắn cảm thấy trái tim mình đau đớn. Hắn như một kẻ xấu xa, bắt Quân Dạ Hàn phải đào móc hết tất cả những bi thương đau đớn y dấu nơi đáy lòng ra, ép y phải một lần nữa đối mặt với những quá khứ tàn khốc ấy.
Một vị thần hoàn mỹ, chính là mơ tưởng của loài người. Trên đời này, người càng hoàn mỹ thì lại càng có một quá khứ đen tối, tàn khốc. Vì chỉ có thứ tàn khốc đau đớn, cùng với hắc ám dơ bẩn, mới có thể rèn luyện ra được một vị thần hoàn mỹ. Sự đời vẫn là thế, muốn có được càng nhiều, thì phải trả giá càng nhiều…
Quân Mặc Li im lặng, đứng dậy, đi đến bên cạnh Quân Dạ Hàn, sau đó vươn tay ôm lấy y.
“Mặc Li không hỏi nữa, Dạ, Mặc Li không thích ngươi như vậy..”
“Vậy thì Li nhi, ngươi đừng rời xa ta.”
Cảm nhận được thân mình trong vòng tay mình hơi run rẩy, Quân Mặc Li mỉm cười gật đầu, khuôn mặt kiên định. Quân Dạ Hàn cũng quay sang nhìn hắn, ôm hắn, cúi đầu ôn nhu khẽ hôn lên trán hắn.
Có một việc mà quân mặc hàn chưa bao giờ nói cho Quân Mặc Li, đấy là từ giây phút linh hồn hai người bị trói buộc lại với nhau, chỉ cần một người đưa ra một lời thề, thì vĩnh viễn cũng không thể làm trái, cho dù là cơ thể, trái tim, hay là linh hồn đều không thể.
Vậy mà chỉ trong ngày hôm nay, Quân Mặc Li lại hai lần đồng ý với y, một lần là đồng ý tin tưởng y, một lần là đồng ý sẽ không rời y, điều này làm cho Quân Dạ Hàn vui vẻ cực kì. Dùng một chút thủ đoạn, muốn có được sự đồng tình từ phía Quân Mặc Li, tuy có chút không quang minh chính đại, nhưng với y chỉ cần đạt được mục đích là đủ rồi.
Hai người ôn tồn không được bao lâu, liền bị tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên làm phiền. Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn đồng thời nhìn xuống tầng dưới. Nhìn rõ rình cảnh bên dưới, Quân Mặc Li hơi nhíu mày.
“An Lưu Quân.”
Nhẹ nhàng gọi tên người mới xuất hiện dưới lầu, trong giọng nói của Quân Mặc Li còn mang theo chút hoài niệm. An Lưu Quân như cảm ứng được cái gì, ánh mắt màu tím mị hoặc bắn về phía tầng trên, nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ cái gì. Vì lúc này, Quân Dạ Hàn đã nhanh chóng ôm eo Quân Mặc Li, biến mất tại chỗ.
Khuôn mặt trước khi biến mất, lạnh lùng cực kì.