Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 119: Chương 119




CHƯƠNG 116

Xuyên qua cửa sổ chạm đất của căn phòng rộng lớn, có thể nhìn thấy được đại dương mênh mông bên ngoài, cũng với những cơn sóng lớn không ngừng tiến vào. Cảnh vật sống động, làm cho cả căn phòng như đang chìm trong biển sóng. Cảm giác cực kì chân thật, xung quanh đều là biển rộng, nhưng trên thực tế, tất cả chỉ là hình ảnh 3D do lớp kính thông minh của cửa sổ tạo ra.

“Thượng tướng, có vẻ ngài rất thích biển?” Quân Mặc Li ngồi trên chiếc ghế sofa đơn đặt cạnh cửa sổ lớn, một nhàn nhã lật từng trang sách giới thiệu về các hình ảnh 3D, vừa nhẹ nhàng lại có chút hờ hững hỏi.

“Ta nghe nói, trong biển sâu, có một tinh linh cực kì xinh đẹp đang ngủ say. Tinh linh có sắc đẹp khuynh đảo chúng sinh, đang chờ đợi một vương tử xuất hiện, dâng lên nụ hôn thần thánh giúp nàng tỉnh dậy.” Tề Càng Hành mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, chân dài gác lên chiếc bàn trà trước mặt, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Quân Mặc Li cười phụt một tiếng, khép quyển sách trên tay lại, quay sang nhìn y.

“Không ngờ thượng tướng ngài, đến bây giờ vẫn còn tin tưởng vào những câu truyện tình yêu cổ tích như vậy.”

“Không. Từ trước đền giờ, ta chưa bao giờ tin tưởng những thứ viễn vông, thậm chí cả những thứ tận mắt nhìn thấy cũng vẫn chưa phải hoàn toàn đáng để ta tin tưởng.”

“Vậy sao? Thứ tận mắt nhìn thấy vẫn không tin sao? Ta thực sự tò mò, không biết là thứ gì mới có thể làm cho thượng tướng ngài tin tưởng?” Quân Mặc Li đặt sách xuống mặt bàn, tay chống cằm, ánh mắt có chút tò mò nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Càng Hành.

“Ngươi nghĩ ta bao nhiêu tuổi?” Tề Càng Hành ngả lưng tựa vào sofa, ý cười ôn hòa.

“Nếu dựa theo tuổi thọ trung bình tầm ba trăm năm của tinh vực, kết hợp với địa vị cùng với những mưu mô thủ đoạn mà ngài có, ta đoán tuổi của ngài ở tầm trên dưới bốn mươi tuổi.” Quân Mặc Li hơi nhếch mi, cười cười nói.

Tề Càng Hành nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, khóe môi giữ nguyên độ cong, ánh mắt lại có chút âm trầm.

“A a, vậy ngươi cũng nên biết, một kẻ không hề có ô dù chống lưng, lại có thể đạp lên trên một đám lão già tâm ngoan thủ lạt, bước lên ngai vàng quyền lực cao nhất, đạt được ích lợi lớn nhất, đã phải trả giá đắt như thế nào.”

“Đạp lên thi thể của kẻ khác để bước đến đỉnh vinh quang, sự độc ác cùng với thủ đoạn đều phải cao minh hơn kẻ khác. Đương nhiên, đây mới chỉ là một trong số những yêu cầu cần thiết. Riêng cá nhân ta thì cho rằng, đã là một kẻ mạnh, thì không được để người khác biết được nhược điểm của mình, cũng không được phép để nhược điểm của mình rơi vào tay người khác.”

Quân Mặc Li nhẹ nhàng lên tiếng, ngón tay gõ vào sofa, dáng vẻ nhàn nhã. Tề Càng Hành liếc nhìn hắn một cái, sau đó tao nhã đứng lên, đi đến trước mặt hắn. Y hơi cúi người, mặt đối mặt với Quân Mặc Li, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của hắn.

“Thuần Thuần không hổ là đệ đệ của ta. Thông minh, giỏi quan sát. Người làm anh như ta cảm thấy rất tự hào.” Tề Càng Hành cười cực kì thân thiết.

“Vậy xem ra, hôm qua vì sợ ta trở thành gánh nặng của Tề gia, cho nên thượng tướng mới không chịu nhận ta làm tứ thiếu gia của Tề gia?” Quân Mặc Li hơi nhếch mày nhìn Tề Càng Hành, người theo bản năng lùi về phía sau, tránh đi thân mình ngày càng gần sát của Tề Càng Hành.

“Đương nhiên. Nếu ngươi quá yếu ớt bạc nhược, ta cũng sẽ không giữ lấy nghĩa vụ bảo vệ ngươi. Ngươi cũng biết điều đấy mà, kẻ yếu chỉ có thể trở thành nhược điểm của kẻ mạnh. Nhưng mà không sao, may mắn Thuần Thuần thông minh nhanh nhẹn, nếu không thì…” Tề Càng Hành không bỏ qua cho Quân Mặc Li, hai tay chống lấy lưng ghế, từ xa nhìn lại giống như y đang ôm Quân Mặc Li vào trong ngực, động tác cực kì ái muội.

“Hóa ra là như thế. Nhưng ta vẫn cảm thấy khá tò mò. Vì sao ngài lại nghĩ đến việc dùng Vua Sáng Thế đến thử ta? Ta nghĩ ta đâu có để lộ ra việc, ta có liên quan tới Vua Sáng Thế.”

“Nếu ta nói, tất cả đều là trùng hợp, ngươi có tin không?” Tề Càng Hành nghiêng người ngối xuống bên cạnh Quân Mặc Li, làm cho sofa đơn vốn đã nhỏ lại càng thêm chật.

“Tin, nhưng chỉ tin được ba phần.” Quân Mặc Li cũng trả lời thành thật.

“Tính cách của ta chính là, mở rộng hóa tất cả những điểm khả nghi, khẳng định hóa tất cả những nghi hoặc của bản thân. Chủ yếu chính là, ta cho rằng trên thế giới này, không có gì là ngẫu nhiên, mà chỉ có tất nhiên.”

“Không mệt mỏi sao?”

Quân Mặc Li đột nhiên hỏi.

“Nếu đều là những chuyện rất thú vị, vậy thì sao lại nói đến việc mệt mỏi?”

Căn phòng nhanh chóng bị yên lặng bao phủ, hai người giữ nguyên động tác của mình, hai ánh mắt va chạm trong không khí.

Thật lâu sau, Quân Mặc Li cười khẽ, bình thản đứng lên.

“Nếu vậy thì, đại ca tốt của ta, rất vinh hạnh được hợp tác với ngươi.”

“Ta cũng vậy, tứ thiếu gia của Tề gia, Tề Thuần Thuần.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau, nụ cười quả nhiên là cực kì hài hòa.



Quân Mặc Li đi về phía cánh cửa thủy tinh. Hai cánh cửa màu xanh lam nhạt tự động mở ra, làm cho không khí tươi mới tràn đến. Đặt ngay giữa khu vườn rộng lớn trước mắt là một hồ nước, hoa sen trắng nở rộ, cá chép đỏ nhàn nhã bơi qua lại trong nước, cảm giác rất thành bình.

Quân Mặc Li bước xuống bậc thang, đi theo con đường lát đá đến bờ hồ, sau đó hắn cúi người, khẽ vuốt ve hoa sen trắng, động tác mềm nhẹ, dịu dàng. Nước hồ trong suốt phản chiếu lại khuôn mặt của hắn. Đó là một khuôn mặt cực kì bình thường, không có gì đặc biệt, nếu có cũng chỉ có thế khen là thanh tú. Nhưng không khí xung quanh hắn lúc nào cũng đặc biệt bình yên, dễ chịu, làm cho người khác không thế tự chủ, muốn lại gần. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng khuấy một chút, làm cho nước ao trong vắt gợn sóng, khuôn mặt phản chiếu trở nên mờ ảo.

Từ sau khi tỉnh dậy, Quân Mặc Li đã nhận ra tình trạng khá xấu của cơ thể mình. Những vết thương thể xác đã được chữa khỏi hẳn, nhưng linh lực của hắn khôi phục quá chậm, khuôn mặt của hắn cũng vì thế mà bị phong ấn. Nhưng bị phong ấn cũng tốt. Trước khi khôi phục được sức mạnh, khuôn mặt quá xinh đẹp chỉ có thể mang đến rắc rối cho hắn.

Hơn nữa, hắn phát hiện ra ở tinh vực này, rất ít người có được linh lực, nếu có thì cũng rất yếu. Những kẻ được coi là kẻ mạnh, linh lực trong cơ thể còn không bằng nổi một phần một trăm của hắn. Nếu Quân Dạ Hàn mà có mặt ở tinh vực này, thực lực của y có khi còn hơn cả thần thánh.

Quân Mặc Li khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, khóe miệng lại không tự giác cong lên.

Lần này hắn đưa ra đề nghị hợp tác với Tề Càng Hành, không phải là lợi dụng y, mà là cả hai cùng có lợi.



Bầu trời dần dần bị màn đêm bao phủ.

Căn phòng rộng lớn hào hoa lúc này lại tràn ngập im lặng.

Một lúc lâu sau, Quân Mặc Li mới tùy ý ném tập tài liệu trong tay xuống mặt bàn, ngồi ngả lưng ra sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

“Những tư liệu này chẳng có tác dụng gì lớn. Ta không nghĩ rằng với khả năng của ngài, lại chỉ có thể thu thập được chút tin tức như vậy.”

“Đây chỉ là một bộ phận. Ngươi muốn biết nhiều hơn, thì phải đưa ra một cái giá cao hơn.” Tề Càng Hành mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

“Ta muốn có được tất cả thông tin liên quan đến Vua Sáng Thế. Không biết với yêu cầu như vậy, ta phải trả giá như thế nào?”

“Tuy hiện nay tồn tại rất nhiều tư liệu về Vua Sáng Thế, nhưng đều là những câu chuyện bịa đặt chưa được xác nhận. Những tài liệu mật chính xác chỉ có trong kho tư liệu cấp 4S của quân bộ. Muốn tìm được chúng, phải mất không ít công sức.” Tề Càng Hành nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Quân Mặc Li, khóe môi vẫn giữ nguyên mỉm cười.

“Ra giá đi.”

“Ta muốn, Tề gia trở thành một trong tứ đại gia tộc của tinh vực.”

Giây phút nghe được yêu cầu của Tề Càng Hành, Quân Mặc Li nở nụ cười.

“Ta nhớ không nhầm thì tinh vực này đã có tứ đại gia tộc. Thượng tướng ngài, tuy chức cao quyền trọng, lại đáng tiếc thời gian tại vị nắm quyền quá ngắn, quyền lợi không được tập trung. Cho nên Tề gia ngài, dù rất cố gắng cũng chỉ được xếp thứ năm.”

“Chính vì vậy, ta mới muốn biến nó trở thành một trong tứ đại gia tộc.” đôi mắt Tề Càng Hành có chút âm u, nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li. “Tối nay, ta được La Tư Đặc gia tộc mời đến tham gia yến hội, mà Thuần Thuần là đệ đệ đáng yêu mà ta mới nhận, đương nhiên phải cùng ca ca xuất hiện.”

“La Tư Đặc, một trong tứ đại gia tộc. Ngươi, muốn ta làm gì?” Quân Mặc Li nhếch mi nhìn Tề Càng Hành.

“Tộc trưởng của La Tư Đặc là một kẻ cực kì để ý đến thể diện. Mà yến tiệc tối nay lại có nhiều người tham dự như vậy, biết đâu lại xảy ra chuyện gì đó làm cho ông ta mất hết mặt mũi, bệnh tim tái phát mà qua đời? Ông ta có tiền sử bệnh tim, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết a.”

“Tộc trưởng của La Tư Đặc đêm nay vì đau tim mà chết, quả thực là một kết quả hoàn hảo.” Quân Mặc Li cười nhạt, thân mình gần sát Tề Càng Hành. “Nhưng mà, tuy cái chết của ông ta có thể tạo cơ hội cho gia tộc của thượng tướng ngài thượng vị, song có vẻ như ta là người phải chịu thiệt hại lớn hơn a? Vừa phải chấp nhận nguy hiểm, nghĩ cách giải quyết một nhân vật lớn ở một nơi đông người, lại vừa phải tự mình đi lấy những tư liệu mà ta cần. Có vẻ như lần giao dịch này không được công bằng cho lắm…”

“Đương nhiên, còn có thêm một điều kiện nữa. Ta nghe nói mật thất của gia tộc La Tư Đặc có cất giấu một món đồ trang sức thuộc về Vua Sáng Thế. Hình như là một chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp, lại cực kì thần bí, có khắc hoa sen màu đen. Không biết nó có tác dụng gì với ngươi không?” nói ra những lời nói có chút dò hỏi, Tề Càng Hành để ý thấy thái độ có chút dao động của Quân Mặc Li, miệng tự tin mà cong lên.

Quả nhiên.

Quân Mặc Li cúi đầu, che giấu gợn sóng trong đôi mắt. Khi ngẩng đầu, khuôn mặt đã trở lại bình thường.

“Được.”

—–

Tại tòa đại sảnh tổ chức yến hội, đèn đuốc sáng trưng, không ít những nam nữ quý tộc đang không ngừng di chuyển, cười cười nói nói. Những quý công tử tao nhã, những tiểu thư xinh đẹp không ngừng đưa ra nụ cười hoàn mỹ, tìm kiếm cho mình một bạn nhảy phù hợp nhất cho đêm yến hội.

Các lại xe bay sang quý đỗ đầy trong sân của tòa nhà, còn có không ít những chiếc xe khác ðang bay vọt ðến, từ trên không trung hạ cánh theo sự hýớng dẫn của ngýời hầu.

Một chiếc xe màu đen cao quý cũng chầm chậm bay đến, hạ cánh ngay sát cửa của tòa nhà. Người hầu nhanh nhẹn chạy lại, cung kính mở cửa xe.

Tề Càng Hành chậm rãi bước xuống xe, đưa tấm thiếp mời màu vàng của mình cho người hầu. Người hầu rất chuyên nghiệp mở tấm thiệp, khi nhìn thấy tên khách mời ghi ở trên, ánh mắt của hắn ngay lập tức tràn ngập cúng bái cùng kính ngưỡng.

“Thượng tướng đại nhân, xin mời đi lối này.”

Tề Càng Hành cũng không để ý đến người hầu kia, đưa một bàn tay để vào cửa xe, như đang chờ đợi cái gì. Tiếp theo, từ bên trong xe, một bàn tay thon dài xuất hiện đặt lên tay Tề Càng Hành, ở phần tay áo trắng có thêu những hoạt tiết phức tạp mà xinh đẹp bằng chỉ bạc, càng làm nổi bật lên màu da trắng nõn.

“Thuần Thuần.” Tề Càng Hành dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn Quân Mặc Li bước ra khỏi xe.

“Ca ca, là nơi này sao?”

Thanh âm của Quân Mặc Li vang lên, trong trẻo lại nhẹ nhàng, giống như một dòng nước suối ấm áp thấm vào lòng người, cực kì sạch sẽ, sáng sủa.

“Đúng, hôm nay Thuần Thuần phải ngoan ngoãn đi theo ca, biết chưa?” Tề Càng Hành dịu dàng nắm tay Quân Mặc Li, sủng nịch cười với hắn.

“Thuần Thuần sẽ nghe lời ca ca.”

Người hầu đứng ở bên cạnh, khi vừa nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Li, trái tim không chịu khống chế mà đập thình thịch, tò mò mà quay sang nhìn hắn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phia này, cảm thấy có chút thất vọng. Giọng nói xinh đẹp như vậy, cứ tưởng phải là một mỹ nhân, ai ngờ…

“Đi.”

Thanh âm lạnh lùng vang lên, đánh gãy suy nghĩ của người hầu kia. Run một chút, người hầu vội vàng cúi đầu, cung kính dẫn đường, không dám liếc mắt nhìn lung tung nữa.

Hành lang đi vào bên trong được trang trí cực kì xa hoa, với những ngọn đèn tường màu tím cực kì mỹ lệ, mờ ảo. Cánh cửa lớn làm bằng vàng hiện ra trước mắt ba người. Người hầu nhanh nhẹn đi tới, cầm thiệp mời trong tay gõ nhẹ lên một bông hoa màu vàng được khắc trên cửa, ngay lập tức, cửa tự động mở ra hai bên.

Tề Càng Hành nắm nhẹ lấy tay Quân Mặc Li, bước dần vào bên trong cửa.

Mà ngay khi hai người bước vào bên trong, cửa liền tự động đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.