Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Lạc thuỷ hoạch tội

Vừa mới sáng sớm, Quân Mặc Li bị đánh thức bởi một trận thanh âm huyên náo. Hắn mở đôi mắt mông lung ra, chầm chậm mặc quần áo, mái tóc túm lại một chút, đeo mặt nạ rồi đi ra phòng khách. Vừa mới tiến vào phòng khách, hắn liền nhận thấy tất cả những đồ đạc dụng cụ trong căn phòng đều được đổi mới, cả một căn phòng tinh lệ màu tím đã bị thay thế bằng những sắc màu nhàn nhạt cơ bản. Nhìn căn phòng càng trở nên thanh nhã, tự nhiên hơn trước rất nhiều.

Quân Mặc Li nhìn mọi thứ một cách lãnh đạm, tay phải đưa lên, khẽ vuốt cái bình phong thanh lịch, ngón tay một chút một chút điểm nhẹ lên những phong cảnh, nhân vật tinh trí được trang trí ở trên…..

“Điện hạ, những vật này đều do quân thượng sai người đưa tới, quân thượng nói điện hạ nhất định sẽ thích những thứ này. Đồ đạc bên trong phòng ngủ của điện hạ cũng sẽ được đổi ngay bây giờ đây ạ.” Bích Ngọc nhìn thấy Quân Mặc Li liền nhẹ giọng giải thích tình huống.

“Được rồi.” Quân Mặc Li gật đầu, phất tay ý bảo mọi người lui ra, ánh mắt lạnh như băng lại tràn đầy trào phúng nhìn những vật phẩm mới kia.

Là quân phụ sao? A, nếu như không phải ta biết rõ cách làm người của ngươi, thì chắc ta sẽ cảm thấy ngươi là một người cha tốt, biết quan tâm đến con mình. Nhưng rất tiếc, ta lại biết được rằng ngươi sẽ không bao giờ là người như vậy. Vậy thì hành động hôm nay của ngươi là để chứng minh điều gì? Chẳng lẽ, ngươi tặng cho ta những thứ nhàm chán như thế này, là để thu hút những kẻ ăn giấm chua đến gia tăng điểm thú vị sao? Hay là ngươi thực sự muốn thể hiện cái gì……….

Quân Mặc Li đi bộ dọc theo con đường đá, không khí xung quanh tươi mát, gió thổi bay vài chiếc lá xanh, vạt áo dài màu lửa đỏ của hắn cũng tung bay. Xung quanh hắn có rất nhiều người hầu đi ngang qua, ai cũng len lén nhìn trộm hắn, ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu. Quân Mặc Li không hề để ý, tiếp tục đi về hướng Thư hiên các. Hắn cảm thán, trong cung tin tức lan truyền thật sự quá nhanh, quân phụ vừa mới giúp hắn bố trí lại tẩm điện, vậy mà chớp mắt tin tức này đã lan truyền khắp hoàng cung, vì thế nên bọn người kia mới dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn. Có lẽ là muốn nhìn thử một chút, xem vị Cửu hoàng tử lại một lần nữa được sủng ái, là một kẻ như thế nào… A a, con người, quả thật là buồn cười…….

Từ cung Minh Lộ đến Thư hiên các phải đi ngang qua hồ Tuyền Ngọc. Hồ Tuyền Ngọc có cảnh sắc đẹp vô cùng, cho nên thường xuyên có cung phi, hoàng tử đến cạnh hồ ngắm cảnh, nghỉ ngơi. Quân Mặc Li đi đến bờ hồ, nhìn thấy mặt nước xanh biếc trong suốt, thỉnh thoảng còn có mấy con cá nhỏ bơi qua. Một cơn gió mát lạnh thoải mái thổi qua, bao trùm lấy thân thể hắn, mang đi mọi buồn phiền trong đầu, thở nhẹ một hơi, Quân Mặc Li đi đến bãi cỏ cạnh hồ nước ngồi xuống, thả lỏng cả thân thể và tinh thần. Mấy ngày gần đây, hắn luôn cảm thấy rất căng thẳng, giờ phút này thực sự thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Do thực lực của hắn còn rất kém, mọi người xung quanh hắn lại không thể tin tưởng được ai, hơn nữa bọn họ còn có vị quân phụ kia ở phía sau dung túng, hoàn cảnh của hắn quả thật có thể coi là “tiền lang hậu hổ”, từng bước chân đều không thể phóng tùng. Áp lực như vậy, cho dù là một người mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, huống chi Quân Mặc Li hắn còn là một kẻ có thân thể và sức khoẻ quá kém như vậy. Cái này gọi là “tuyết càng thêm sương”.

“A, Cửu hoàng huynh, huynh cũng ở chỗ này sao?” Một thanh âm trẻ trung ngọt ngào tràn đầy kinh ngạc truyền vào tai Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li không hề quay đầu lại, đôi mắt đạm bạc, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ, giống như không hề nghe thấy gì cả.

“Này, thập nhất điện hạ đang nói chuyện với ngươi đấy, vì sao lại không trả lời? Ngươi cũng quá coi thường người khác rồi. Chẳng qua là một phế vật, quân thượng đáng thương ngươi mới chăm sóc ngươi một chút, mà ngươi đã tự tưởng bở như vậy rồi a?” một thanh âm kiều mị cũng truyền đến ngay sau đó.

Quân Mặc Li nhíu mày, cảm thấy thực sự phiền toái. Không ngờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi mà cũng có người đến quấy rầy, hơn nữa còn là cái loại kịch rẻ tiền vớ vẩn này. Quân Mặc Li đứng dậy, phủi đi mấy lá cỏ dính vào quần áo, rồi lãnh đạm nhìn thấy hai người ở trước mắt mình. Quân Kì Du cùng một vị thiếu niên xinh đẹp, mặc quần áo xanh lục, đang đi về phía hắn. Quân Mặc Li nhíu mắt lại, cố giấu đi sự khó chịu, mất kiên nhẫn của mình. Quân phụ, ngài thực sự đưa cho hoàng nhi phiền toái lớn a, đúng là loại hí kịch rẻ tiền làm cho người ta chán ghét mà.

“Cửu hoàng huynh, vì gặp Kì Du mà huynh cảm thấy khó chịu sao?” Quân Kì Du đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, khuôn mặt đáng yêu tràn đầy uỷ khuất, làm cho tất cả những người hầu xung quanh đều cảm thấy thương tiếc vô cùng, đồng thời nhanh chóng bắn ánh mắt phẫn nộ về phía Quân Mặc Li.

Thật sự làm người ta cảm thấy phiền toái, Quân Mặc Li không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mấy toà cung điện màu trắng ở nơi xa xa.

“Ngươi, chẳng qua chỉ là một tên phế vật, đến một cánh cửa điện còn không mở được, vậy mà Thập nhất điện hạ nói chuyện với ngươi, sao ngươi lại vô lễ như vậy?” vị thiếu niên mặc lục y cũng thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn Quân Mặc Li.

“A a, phế vật? Bản điện hạ cho dù là phế vật cũng là một hoàng tử, loại nam sủng chỉ biết uốn éo cầu hoan dưới thân đàn ông như ngươi, thì có tư cách gì chỉ trích ta? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất thân phận của ngươi? Là sủng vật thì nên có hình dáng của một sủng vật.” đôi mắt của Quân Mặc Li lạnh như băng, còn mang theo chút trào phúng, kẻ đứng trước mặt hắn nghe nói là tên nam sủng hiện nay đang được sủng ái nhất. Trong mắt hắn còn có thêm một chút coi thường, một con thú cưng mà không ý thức được địa vị của mình, thì kết quả cuối cùng mà nó nhận được chắc chắn là sự huỷ diệt. Mà kẻ trước mắt, chính là một kẻ không thức thời như vậy, cho nên mới bị người ta lợi dụng, trở thành hòn đá kê chân.

“Ngươi …. Ngươi ……..” Vị thiếu niên mặc lục y kia khuôn mặt nhăn nhó, ngón tay thon nhỏ phẫn nộ chỉ vào mặt Quân Mặc Li, tức giận đến không nói nên lời.

“Lục Cũng, ngươi đừng tức giận, Cửu hoàng huynh không cố ý nói vậy đâu…” Quân Kì Du vội vàng quay lại, túm lấy quần áo của Lục Cũng, nhẹ giọng an ủi hắn.

“Hắn không cố ý?? Ngài thử nhìn ánh mắt hắn mà xem, ta là nam sủng thì sao chứ? Ít nhất ta còn có thể ra ngoài gặp người, còn hơn ngươi, cả khuôn mặt bịt kín, một tên quái vật xấu xí không thể để người khác nhìn thấy, cả linh mạch hoàng gia đều đã không còn, ngươi có tư cách gì mà nói ta?” Lục cũng phẫn nộ, không còn biết đúng sai hét lên.

Xung quanh bỗng chốc im bặt, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Quân Mặc Li. Tuy rất nhiều người biết Cửu hoàng tử bị thương rất nặng, nhưng đều nghĩ rằng hắn chỉ bị gãy hai tay, ai ngờ ngay cả linh mạch của hoàng gia đều bị phá huỷ, hơn thế nữa, dung mạo cũng bị huỷ hoàn toàn. Như vậy, Cửu hoàng tử này quả thật chính là phế vật rồi. Ngay cả dấu hiệu riêng biệt là linh mạch cũng không còn, đây chính là sự sỉ nhục của hoàng gia!

Quân Mặc Li nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, có coi thường, có đồng tình, hoài nghi, châm chọc, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào hắn. Hai bàn tay băng bó dưới tay áo khẽ run run… Ta thực sự không nghĩ ra, Quân Kì Du, nhanh như vậy mà ngươi đã không nhịn được rồi sao? Lợi dụng Lục Cũng thay ngươi ra mặt sao? Lục Cũng dù sao cũng chỉ là một nam sủng, cho dù có được sủng ái như thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng không thể biết được những chuyện bí mật hoàng gia như vậy. Chính ngươi, ngươi đã sớm dàn xếp, cố tình gây ra mâu thuẫn giữa ta và hắn, mà ngươi cuối cùng lại là người không có quan hệ gì cả. Quân Kì Du, ta quả thật đã xem nhẹ ngươi, ngươi quả thật tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Nguyên nhân là vì quân phụ sao? Nhớ lại ánh mắt của Quân Kì Du dành cho Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li phát ra một tiếng cười lạnh.

“Ngươi còn cười được? Còn không bằng một kẻ bình dân, ngươi căn bản không xứng đáng làm hoàng tử.” Lục Cũng đắc ý nhìn Quân Mặc Li, bờ môi mỏng hơi mím, khuôn mặt hiện lên vẻ khoái trá.

“Hoàng tử sao? Cho dù ta không xứng là một hoàng tử, thì cũng chỉ có quân phụ mới có quyền nói như vậy. Còn ngươi, chỉ là một tên nam sủng thì có tư cách gì để nói ra khỏi miệng? Thật sự buồn cười. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi có quyền này? Ngươi, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, không hơn không kém.” Quân Mặc Li cười khẽ, phất tay áo rời đi, không hề để ý ánh mắt của những người xung quanh. Người khác nghĩ như thế nào cũng không phải là việc của ta, điều quan trọng là ta biết ta phải làm gì, muốn đạt được cái gì, và phải làm như thế nào để đạt được thứ đó.

Lục Cũng ghét nhất người khác gọi hắn là đồ chơi, chỉ cần tưởng tượng mình chỉ là một món đồ chơi nhỏ của quân thượng thôi cũng đủ để hắn cảm thấy tuyệt vọng và phẫn hận rồi, mà bây giờ Quân Mặc Li đã đâm thẳng vào chỗ đau của hắn, hơn nữa tên kia cũng chỉ là một tên phế vật mà hắn coi thường. Cho dù là hoàng tử thì sao chứ, không hề có chút thực lực nào, thì sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một tên hoàng tử bị vứt bỏ. Vậy mà hôm nay hắn cư nhiên dám nhục nhã mình, chính mình, từ khi được sủng ái đến bây giờ, đi đến đâu mà chẳng có cả đám người bu lại nịnh bợ, lấy lòng. Vậy mà….. Cứ nghĩ lại những lời nói của Quân Mặc Li, hắn lại càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, hắn chạy nhanh đến, hai tay đẩy Quân Mặc Li mạnh một cái.

Thân thể Quân Mặc Li hôm nay cũng không khoẻ, hơn nữa hắn cũng không ngờ Lục Cũng sẽ động thủ, không hề phòng bị, bị Lục Cũng đẩy mạnh một cái, thân thể đổ về một phía, mà phía đó đúng là phía hồ nước lạnh như băng.

Quân Kì Du hoảng sợ hét lên, rất nhanh chạy đến giữ được hai tay Quân Mặc Li, nhưng mà Quân Mặc Li, cho dù có rơi vào trong nước cũng không muốn Quân Kì Du động đến mình, vì vậy hắn định hất tay của Quân Kì Du ra, nhưng Quân Kì Du lại gắt gao túm lấy tay hắn, nhất quyết không buông. Quân Mặc Li thấy vậy, cũng không giãy ra nữa, nếu đã bị giữ chặt rồi thì hắn cũng chẳng muốn uốn éo, dài dòng phản ứng làm gì. Cho dù hắn không thích, nhưng cũng không đến nỗi dị ứng không chịu được. Nhưng khi Quân Mặc Li đứng vững hơn một chút, lại đột ngột cảm nhận được một trận đâu đớn bén nhọn từ hai tay truyền đến, chạy thẳng lên đại não. Đau đớn một cách vô cùng đột ngột, cũng đau đến mức không thể chịu đựng được, làm cho Quân Mặc Li theo bản năng vội vàng rút tay lại, lúc này hắn mới nhận ra kia chính là bàn tay bị Quân Kì Du nắm. Quân Mặc Li lạnh lùng nhìn về phía Quân Kì Du, mà Quân Kì Du cũng hướng về phía Quân Mặc Li cười quỷ dị. Thân thể Quân Kì Du theo đà rụt tay của Quân Mặc Li, dần dần ngã xuống.

“Ùm!” Tiếng nước lớn phát ra, làm cho tất cả những người còn đang giật mình hoàn hồn lại.

“Điện hạ, Thập nhất điện hạ!! Người đâu, nhanh đến đây, Thập nhất điện hạ rơi xuống nước!! Mau cứu người!” Lục Cũng là người đầu tiên phản ứng chạy đến, nhìn thấy Quân Kì Du lặn ngụp trong nước, liền hét lớn.

Người hầu xung quanh nghe thấy, đều nhanh chóng chạy đến, một lát, không ít người đã nhảy vào trong nước cứu người, những người ở trên bờ cũng lo lắng vô cùng, vài người đã chạy đi chuẩn bị chăn dầy, cũng canh ấm đến……

Quân Mặc Li đứng ở một bên, đôi mắt lạnh như băng của hắn tràn đầy sắc thái hắc ám vô tình. Quân Kì Du, ngươi thực sự đã chọc giân ta rồi. Không có bất kì một ai hết lần này đến lần khác đặt bẫy ta mà còn có dũng khí để sống sót, vì vậy từ bây giờ, ngươi đã trở thành đối tượng đầu tiên mà ta tự tay muốn giải quyết ở thế giới này.

Quân Mặc Li nhắm mắt lại, hắn biết những người kia, sau khi cứu Quân Kì Du lên, sẽ giành cho hắn ánh mắt cũng sự chỉ trích như thế nào. Chính là như vậy a, bản thân ta vì chuyện xấu của bản thân bị mọi người biết, nên mới xấu hổ thành giận, ghen tị với hoàng đệ của chính mình, cho nên mới thừa dịp hoàng đệ cứu mình thì vong ân phụ nghĩa, đi đẩy hoàng đệ vào trong nước. Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy nhìn thấy, cho dù có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không thể thoát được, không biết chờ đợi ta sẽ là hình phạt như thế nào nhỉ?

—–

Điện Nhật Quang, bên trong không gian rộng lớn trống trải của nó đã đứng không ít người, là người hầu, cung phi, thậm chí còn có vài vị hoàng tử mà Quân Mặc Li chưa bao giờ gặp mặt. Quân Mặc Li đứng ở chính giữa điện, lãnh đạm nhìn đủ mọi sắc thái của những người xung quanh, rồi lại nhìn lên vị trí quân chủ cao nhất trong điện.

“Cửu nhân, ngươi có thừa nhận rằng chính ngươi đã đẩy Du nhi không?” thanh âm ôn nhu của Quân Dạ Hàn lúc này đã chuyển sang giọng chất vấn lạnh như băng.

Quân Mặc Li cười nhạt, một câu cũng không nói, hai tròng mắt của hắn lạnh như băng nhìn thẳng vào Quân Dạ Hàn.

Đại điện yên tĩnh tuyệt đối, không người dám nói một câu, cũng không người dám ngẩng đầu về phía đế vị nhìn biểu tình của quân chủ. Tâm tư của đế vương không thể đo được, ai mà biết được quân chủ có bỗng nhiên nổi giận, liên luỵ đến chính mình hay không.

“Cửu nhân không nói gì là có ý gì? Lúc ấy mọi người hầu có mặt đều nói là ngươi đẩy Thập nhất, ý đồ hại Du nhi, hơn nữa chính Du nhi cũng nói ngươi đẩy hắn xuống hồ, ngươi còn không chịu thừa nhận?” thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo của Quân Dạ Hàn lúc này còn kèm theo chút phẫn nộ, truyền vào trong tai mọi người.

“Mặc Li chấp nhận chịu phạt, nhưng hoàng nhi sẽ không nhận tội, cho dù hình phạt là cái chết.” Quân Mặc Li nói, âm thanh cũng lạnh như băng không hề có chút tình cảm nào, thân thể gầy yếu của hắn thẳng tắp giữa đại điện, đôi mắt hắn ngạo khí, bất khuất, phát ra thứ ánh sáng vô cùng sáng rọi, đâm thẳng vào lòng người.

“Được, được, nếu ngươi đã cố chấp như vậy, thì trẫm liền muốn xem xem ngươi có bao nhiêu năng lực, ngươi rất kiêu ngạo sao? Trẫm rất muốn nhìn xem sự kiêu ngạo của ngươi lớn bằng từng nào. Người tới, đưa Cửu hoàng tử nhốt vào băng lao Uyên Ngục. Cho đến khi nào hắn nhận lỗi mới cho phép đi ra!” Quân Dạ Hàn quá giận dữ mà cười lạnh, mắt phượng tối đen như bóng đêm bắn ra thứ cảm xúc lạnh như băng, không nhìn Quân Mặc Li nữa.

Mà tất cả những người ở dưới, vốn chính là cảm thấy vui khi người gặp hoạ, khi nghe thấy bốn chữ băng lao Uyên Ngục, trên mặt đều có chút e ngại.

Quân Mặc Li vẫn lẳng lặng đứng đấy, trong mắt cũng đã trở lại bình thản, giống như không hề lo lắng cho bản thân mình.

“Quân thượng, xin ngài suy xét lại.” Thu Lâm đứng ở phía sau Quân Dạ Hàn bỗng mở miệng, nhỏ giọng nói một câu, trong giọng nói còn có chút lo lắng.

“Trẫm đều có dự định của mình, chuyện này trẫm sẽ không đổi ý, hơn nữa lần này nếu Cửu nhân không thể vượt qua được thì hắn không có tư cách để đứng ở bên cạnh trẫm, nếu hắn thực sự yếu đuối như vậy thì trẫm không cần.” đôi mắt thâm thuý của Quân Dạ Hàn hiện lên một chút sáng rọi không thể hiểu được. Hắn xoay người rời khỏi đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.