CHƯƠNG 15
Sơ xuất băng thất
Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, bàn tay thon dài cũng từ từ nắm lấy bàn tay của hắn, giống như vội vàng muốn trói buộc cái gì.
Quân Mặc Li cong lên khóe miệng, đôi mắt đen như ngọc, ấm áp như xuân.
“Quân phụ…….“ Thanh âm mờ ảo, nhẹ vang lên giống như một tiếng thở dài, lại có chút cảm thán, phiêu tán trong không gian.
Hào quang màu lam băng giá từ chỗ giao nhau giữa hai bàn tay phát ra, Quân Mặc Li chọn lúc Quân Dạ Hàn hơi buông lỏng bàn tay liền rút tay của mình lại, bàn chân tạo lực lên mặt nước đẩy người bay về phía sau, trong bàn tay phải là một cây kim bằng băng vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng xanh lam.
“Chẳng lẽ Cửu nhi định phế cánh tay này của quân phụ sao?“ ánh mắt Quân Dạ Hàn vẫn ôn nhu nhìn Quân Mặc Li, tay phải y hiện lên ánh sáng trắng, cánh tay trái bị đóng băng ngay lập tức liền trở lại bình thường.
“A a, Mặc Li chỉ định đáp lễ lại món quà gặp mặt của quân phụ thôi mà, hơn nữa Mặc Li làm sao nỡ để cho quân phụ bị tổn thương được?“ Quân Mặc Li nâng tay, cười khẽ.
“Cửu nhi lại không tin tưởng quân phụ, thật sự làm trẫm cảm thấy thương tâm. Cửu nhi nếu không ngoan, vậy hãy để quân phụ dạy cho ngươi biết thế nào là ngoan ngoãn.“ Quân Dạ Hàn cũng bước lên mặt nước, bước chân chầm chậm tiến về phía Quân Mặc Li, nhẹ phất tóc một chút, sợi tóc đen cũng phát ra ánh sáng màu đen…
Quân Mặc Li cười nhẹ, vẫn đứng im tại chỗ nhìn Quân Dạ Hàn đi đến, nhưng mặt nước từ chỗ chân hắn từ từ ngưng kết thành băng, dần lan tràn ra khắp cả căn phòng.
“Quân phụ chắc chắn phải hiểu rõ Quân Mặc Li hơn bất kì một người nào khác, cho nên……“ Quân Mặc Li chưa nói hết, khoảnh khắc đã biến mất tại chỗ, mà băng sương trên mặt đất cũng biến thành những mũi tên bắn về phía Quân Dạ Hàn.
“A a, chẳng lẽ Cửu nhi cho rằng chỉ như vậy là có thể làm khó trẫm sao? Thật sự là……“
“Mặc Li chưa bao giờ dám nghĩ như vậy. Cho nên đây mới chỉ là sự bắt đầu mà thôi.“
Một dòng ánh sáng màu lam nhanh chóng bò lên tay Quân Dạ Hàn. Quân Dạ Hàn không hề phản ứng, để mặc cho sợi dây xanh lam kia quấn chặt tay phải của mình, còn cười khẽ, nhìn Quân Mặc Li đang đứng đối diện y.
“Xem ra trong ba năm vừa rồi, Cửu nhi cũng đã tiến bộ rất nhiều, nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ nha.“ Quân Dạ Hàn nhẹ vung bàn tay, chiếc dây xanh lam đang quấn lấy tay y chỉ trong phút chốc đã hóa thành bụi băng bay trong không khí.
Quân Mặc Li nhìn chiếc dây mỏng tan biến trong không khí, trên mặt nụ cười vẫn chưa tắt, ngón tay nhẹ nhàng chỉ về hướng Quân Dạ Hàn, kí hiệu ngọn lửa màu lam trên trán hắn trở lên sống động, giống như thoát ra khỏi làn da, cháy bùng lên.
Quân Dạ Hàn có thể cảm nhận được sự đau đớn truyền từ cánh tay vừa bị buộc. Cơn đau nhức dần dần lan ra toàn thân, thân thể giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong.
“Là băng hỏa? Cửu nhi thực sự cho quân phụ một bất ngờ lớn a.“ Trong mắt Quân Dạ Hàn hiện lên sự tán thưởng, những sợi tóc màu đen không biết từ lúc nào đã quấn lấy thân thể của Quân Mặc Li. Sắc mặt Quân Mặc Li tái nhợt, hắn từ từ ngã ra đằng sau, được một người nhẹ nhàng đỡ lấy.
“Rất quật cường, thân thể Cửu nhi đã như vậy rồi mà vẫn còn cố gắng chống cự sao?“ Quân Dạ Hàn ôm lấy thân thể đã mềm nhũn của Quân Mặc Li, ngón tay còn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Quân Mặc Li mệt mỏi nhắm mắt lại. Hai người kém nhau quá xa. Vừa rồi hắn quả thực nghĩ rằng sẽ tạo thương tổn lớn cho Quân Dạ Hàn, không ngờ cho dù hắn đã sử dụng cả lửa linh hồn rồi mà vẫn không có tác dụng gì lớn. Lần đầu tiên sử dụng lửa linh hồn, chính bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng, nội lực mất hết. Thật sự là thất sách.
“Cửu nhi ngươi quả thực quá lỗ mãng. Thân thể và linh hồn ngươi mới được cải tạo, chưa hoàn toàn ổn định, mà lại dám dùng lửa linh hồn, chẳng lẽ Cửu nhi gặp lại trẫm lại vui mừng đến mức vậy sao?“ khuôn mặt tái nhợt của Quân Mặc Li làm cho người ta thương sót. Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li, có vẻ bất đắc dĩ, bước từng bước vững vàng ra khỏi căn phòng.
“Không thử thì làm sao biết được thực lực của Mặc Li và quân phụ cách xa nhau như thế nào?“ Quân Mặc Li chưa từng nghĩ mình có thể giấu giếm Quân Dạ Hàn điều gì, hơn nữa chính hắn cũng không có gì để giấu giếm.
“A a, Cửu nhi muốn thắng trẫm sao? Như vậy ngươi phải mạnh hơn nữa mới được, trẫm cũng rất thắc mắc, không biết ngọn lửa bị che giấu dưới lớp băng khi bùng nổ sẽ sáng rọi như thế nào đây?” Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li bước ra khỏi cầu thang dài.
Bên trong điện Nhật Quang, Quân Mặc Li đã hồi phục sức lực, Quân Dạ Hàn buông hắn ra, giống như ba năm trước đây, nhìn theo thân ảnh đơn độc kia cho đến khi nó biến mất sau cánh cửa.
Quân Mặc Li đi ra khỏi cửa điện, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lại lạnh lùng của mình lên, nhìn cung điện hùng vĩ sau lưng, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin, một ngày nào đó ta sẽ tự mình bước từng bước thoát khỏi nơi này, thoát khỏi sự trói buộc của ngươi, quân phụ của ta……
Hai tay ôm lấy khuôn mặt, ánh sáng màu lam dần tụ lại chính giữ bàn tay, cho đến khi hắn buông hai tay ra, khuôn mặt khuynh thế kia đã bị một chiếc mặt nạ màu lam trong trẻo che mất, giống như bên trong màu lam kia còn có một ngọn lửa sống động di chuyển.
———-
Trên đường trở về điện Minh Lộ, có rất nhiều người hầu đi qua, vụng trộm nhìn Quân Mặc Li. Khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn, đều bối rối mà quay mặt đi.
Đôi mắt ấm áp của Quân Mặc Li đảo qua mọi người. Thật sự nhiều người, chẳng lẽ nhanh như vậy mà mọi người đã biết hắn từ trong băng lao đi ra? Rõ ràng biết việc này chắc chắn không nhiều người, Quân Dạ Hàn cũng không làm chuyện vô nghĩa như vậy. Vậy thì ai là người làm nhiệm vụ “quảng bá” này nhỉ? Không ngờ hắn còn được người ta “quan tâm” như vậy…….
Đi vào tiền viện, đập vào mắt hắn là một sân đầy lá rụng tán loạn, cùng những bông hoa đã khô héo. Quá thê lương hoang vắng. Quân Mặc Li nhìn đình viện hoang vu, hai bàn chân dẫm lên lá vụn và cỏ dại, bước vào bên trong.
Tuy cũng đoán trước rằng cung điện của mình cũng sẽ không được ai quan tâm, nhưng nhìn dấu chân của mình xuất hiện trong đại điện, Quân Mặc Li cũng phải cảm thán, lớp tro bụi dày như vậy cũng không phải một hai ngày tích tụ lại. Không ngờ hắn không có mặt, ngay cả chỗ ở cũng bị vất bỏ như vậy, đúng là “hổ lạc bình dương bị khuyển khi”
[ ‘Hổ lạc bình dương bị khuyển khi’ hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt]
Rời khỏi đại điện, đi vào phòng ngủ, Quân Mặc Li nhìn thấy trên đệm có mấy dấu chân, không biết là ai đạp lên, trong tròng mắt đen hiện lên lam quang, bàn tay cũng khẽ vuốt dấu vết kia, chăn đệm chớp mắt liền biến thành tro bụi, tan biến không còn chút dấu vết. Xem ra cũng nên để cho người khác biết mình là ai, nhẫn nhịn nhiều làm cho một vài người càng ngày càng tỏ vẻ huênh hoang.
Khóe miệng Quân Mặc Li dâng lên một nụ cười lạnh.
“Điện hạ.”
Quân Mặc Li quay người, nhìn thấy Bích Ngọc đứng ở đối diện mình, lông mày hơi nhếch lên.
“Bản điện hạ còn không biết chính mình còn có một người hầu trung thành như vậy a, là Bích Ngọc sao?”
“Vâng. Bích Ngọc vẫn luôn luôn ở đây chờ điện hạ trở lại.” Bích Ngọc nâng đầu lên, hai tròng mắt dịu dàng nhìn Quân Mặc Li một cách mong chờ.
“Vậy sao? A a……. Nếu thực sự như vậy, thì ngươi hãy ở lại đây đi.” Quân Mặc Li cười khẽ nhìn biểu tình kinh hỉ của Bích Ngọc. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bích Ngọc bỗng lóe lên một chút.
“Gần đây có chuyện gì lớn xảy ra, mau nói cho ta biết một chút. Bản điện hạ đã rất lâu không biết sự tình trong cung xảy ra như thế nào a.” Quân Dạ Hàn ước hẹn chính mình ba năm, chắc chắn là có việc.
“Vâng, điện hạ, sinh nhật của quân thượng còn năm ngày nữa là đến rồi. Gần đây mọi nguời trong cung đều bận rộn chuẩn bị, điện hạ, ngài cũng nên chuẩn bị lễ vật. Còn có một việc nữa, là ….. là ……”
Bích Ngọc ngập ngừng không nói, biểu tình do dự, làm cho Quân Mặc Li cảm thấy có hứng thú. “Còn có chuyện gì nữa vậy?”