CHƯƠNG 17
Rời khỏi hoàng cung
Quân Mặc Li vừa bước vào trong điện Nhật Quang liền nhìn thấy Thu Lâm đang đứng ở chính giữa.
“Điện hạ, quân thượng ở nội điện.” giọng nói lạnh lùng của Thu Lâm truyền vào trong tai Quân Mặc Li.
Nhìn thấy Thu Lâm đứng đợi ở trong điện, Quân Mặc Li cũng không ngạc nhiên, gật đầu một cái rồi đi ra sau điện.
Vừa tiến vào nội điện, Quân Mặc Li nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang đứng trước chiếc bàn đá huyền ngọc, trên tay cầm một chiếc bút lông sói làm bằng bạch ngọc, rất nghiêm túc vẽ từng nét từng nét lên trên tờ giấy lớn phủ gần kín hết mặt bàn. Trong đôi mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn bây giờ tràn đầy sự tập trung, chuyên tâm. Đôi môi gợi cảm hơi mím lại, tóc buông xuống hai bên má, do sự chuyển động của cơ thể mà khẽ lay động, làm cho bộ trang phục đen thêu chỉ vàng tăng thêm một phần thần bí, mông lung.
Nhìn Quân Dạ Hàn đang bày ra một vẻ ngoài khác với ngày thường trước mặt mình, trong mắt của Quân Mặc Li tràn đầy sự hân thưởng, không thể không cảm thán, vẻ nghiêm túc tập trung của Quân Dạ Hàn so với bình thường càng thêm hấp dẫn trí mạng, hắn giống như chỉ là một kẻ qua đường thần bí ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối được vẽ lại trong bức tranh xưa cũ, lại tạo thành một thế giới riêng, ở gần như vậy nhưng lại giống như có một bức tường ngăn cách, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
Quân Dạ Hàn vẫn đứng trước bàn nghiêm túc vẽ tranh, giống như không hề phát hiện ra Quân Mặc Li đã đến. Quân Mặc Li không nói một câu, cười nhẹ một cái rồi tùy tiện đi đến giá sách lớn làm bằng bạch ngọc ở bên cạnh, rút một cuốn sách có bìa hơi cổ màu đen từ tầng cao nhất của giá sách ra, đứng tựa vào bên cạnh từ từ xem. Căn phòng rất im lặng, chỉ có tiếng giở sách ‘soạt soạt’ thỉnh thoảng vang lên, thời gian cứ trôi qua như vậy.
Cuối cùng, Quân Dạ Hàn đặt chiếc bút xuống, nhìn tác phẩm vừa hoàn thành của mình, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu, qua một lúc sau, Quân Dạ Hàn mới ngẩng đầu, nhìn thấy Quân Mặc Li đang đứng ở bên cạnh, trong mắt xuất hiện ý cười.
“Cửu nhân.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, làm cho Quân Mặc Li bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang mỉm cười nhìn mình, liền thuận tay để quyển sách về vị trí cũ.
“Quân phụ………” Quân Mặc Li cười nhẹ, ánh mắt nhìn Quân Dạ Hàn có chút tìm tòi nghiên cứu, giống như đang đưa ra một câu hỏi ẩn.
“Vì sao Cửu nhân lại cứu tên người hầu kia? Theo trí nhớ của trẫm thì Cửu nhân là một người rất ghét phiền toái cơ mà.” Quân Dạ Hàn cười khẽ, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vang vào lòng người.
“Nguyên nhân vì sao, Mặc Li nghĩ quân phụ phải là người rõ ràng hơn bất kì ai khác.” Thanh âm của Quân Mặc Li nhè nhẹ vang lên, giống như một tiếng thở dài.
“A a, nói như vậy thì lần này Cửu nhân đến gặp trẫm muốn hỏi vấn đề gì?”
“Chất tử, Hiệp ước hòa bình trăm năm.” Quân Mặc Li nhìn thẳng vào Quân Dạ Hàn, đôi mắt ấm áp cũng dần lộ ra sự lạnh lùng, xa cách.
“Cửu nhân chỉ muốn biết về mấy vấn đề này? Chất tử sao………” Quân Da Hàn cười khẽ, liếc nhìn Quân Mặc Li một cái, lời nói hơi ngừng một chút, sau đó cúi đầu nhìn bức tranh trên mặt bàn, đôi mắt tràn đầy ôn nhu. “Cửu nhân, đến ngắm bức tranh của trẫm trước đã.”
Quân Mặc Li hơi kinh ngạc một chút, sau đó mới chầm chậm đi đến bên cạnh Quân Dạ Hàn, đến khi hắn nhìn kĩ bức tranh trên mặt bàn thì cho dù có là người bình tĩnh đến như thế nào đi chăng nữa cũng không thể không động dung, đôi mắt bình tĩnh hiện lên sự kinh ngạc, không thể tin được.
“Cửu nhân cũng cảm thấy rất đẹp có phải hay không? Nói là đẹp nhất trên đời cũng không sai.” Ngón tay thon dài của Quân Dạ Hàn khẽ vuốt ve theo đường nét của khuôn mặt hoàn mỹ trong bức tranh, trong đôi mắt ôn nhu là một sự chuyên chú tập trung làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?” Quân Mặc Li khôi phục lại sự bình tĩnh, đôi mắt chuyển về đạm mạc nhìn Quân Dạ Hàn.
“Lam tộc, chắc qua cuốn sách vừa rồi Cửu nhân cũng đọc được không ít thông tin về nó nhỉ?” Quân Dạ Hàn vẫn chăm chú ngắm nhìn bức tranh.
“Chính là bộ tộc được thờ phụng như ánh sáng của thần, có được vẻ đẹp thánh khiết?” Quân Mặc Li cười khẽ nhìn Quân Dạ Hàn.
“A a, Cửu nhân chẳng lẽ không tò mò vì sao một gia tộc luôn lánh đời như vậy lại muốn xuất thế hay sao?” Quân Dạ Hàn nâng đầu lên, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy bức tranh cuốn, treo lên tường.
Trong bức tranh, là một thiếu niên đứng nghiêng người, đôi bàn chân để trần bước nhẹ trên mặt nước, mắt giống như ngọc lưu li, cười nhẹ nhàng như gió xuân, ở giữa hai hàng lông mày có một kí hiệu hình ngọn lửa màu xanh lam. Ngọn lửa sống động, giống như đang thiêu đốt, xung quanh cơ thể của thiếu niên có ánh sáng mờ ảo chuyển động, giống như hoa trong mưa, mờ ảo, thánh khiết, đẹp hơn cả trăng sáng, ngón tay trắng nõn nhẹ đưa về phía trước, giống như đang nắm giữ thứ đẹp nhất trên đời.
Nhìn Quân Dạ Hàn treo bức tranh lên tường, Quân Mặc Li cười nhẹ. “Muốn xuất thế sao? A a, như vậy Mặc Li hy vọng có thể xuất cung, không biết quân phụ có cho phép hay không?”
“Đương nhiên là được, chẳng qua…….”
“Quân phụ, ngài không cần lo lắng, năm ngày sau, Mặc Li nhất định sẽ đưa lên lễ vật hoàn mỹ nhất để chúc mừng sinh nhật của ngài.”
“Nếu như vậy, trẫm rất chờ mong lễ vật của Cửu nhân, trẫm cho ngươi một tháng, một tháng sau nếu Cửu nhân còn không nắm chắc, thì việc Cửu nhân có trở thành chất tử hay không cũng chưa thể nói trước…..” Quân Dạ Hàn mong chờ nhìn Quân Mặc Li.
Sáng sớm, sắc trời vẫn hôn ám, vị nam tử mặc hắc y đứng ở trên tháp cao, nhìn ra xa, ở cửa cung có một thân ảnh ẩn hiện, đi dần ra khỏi cung. Đôi mắt đen tuyền của nam tử tràn đầy sự ôn nhu, vỗ nhẹ con mèo đen trong lòng ngực.
“Đi đi, đi đến bên cạnh thủ hộ hắn, cho đến khi hắn quay trở lại.” Tiếng nói trầm thấp phiêu tán trong màn đêm.
“Meo……” Con mèo đen kêu lên một tiếng, nhảy xuống khỏi tay của vị nam tử kia, biến mất trong không khí.
:”( Sạc laptop bị mất, nên một thời gian tới không biết ta có post truyện thường xuyên được kh nữa.. TT
Các tình yêu thông cảm cho ta nhé