CHƯƠNG 19
Yến hội cung đình (II)
Từ trên không, thánh thú dần dần hạ xuống, chân vừa chạm xuống mặt đất, nó liền khụy thân mình xuống, để cho người ngồi trên thân nó có thể bước xuống. Người kia nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, dung mạo xinh đẹp khuynh thế dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Người ấy có một mái tóc đen mượt, dài chạm đến mặt đất, còn ẩn hiện loang loáng nhiều điểm lam quang, một lọn tóc dài được túm lại bằng một chiếc vòng ngọc có khắc hoa văn phức tạp, mi cong vút như trăng non lưỡi liềm, đôi mắt có màu xanh lam và long lanh, như một viên ngọc lưu li trong suốt, đôi môi hơi cong cong nhếch lên, màu hồng mềm mại lại không mất đi vẻ kinh diễm. Người đó mặc một bộ đồ vô cùng cao quý, áo khoác ngoài là lụa mỏng màu xanh lam, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, chiếc đai lưng buộc chặt vòng quanh phần eo thon nhỏ, hai tay áo dài che khuất bàn tay.
Người thanh niên áo lam kia nhẹ nhàng cất bước, tư thái tao nhã thánh khiết cùng với đôi mắt ấm áp, làm cho mọi người ở xung quanh không thể tự chủ được, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Quân thượng……..” Người thanh niên đứng cách Quân Dạ Hàn không xa, thân mình hơi cúi một chút, đôi mắt xanh lam màu nước hàm chứa mỉm cười, nhìn thái độ hơi kích động của Quân Dạ Hàn.
“Âm…..” Quân Dạ Hàn khẽ lên tiếng gọi tên người thanh niên, một lát sau giống như chợt nhớ ra điều gì đó, trong nháy mắt liền khôi phục lại sự bình tĩnh. “Không biết Lam Âm lần này đến buổi tiệc mừng sinh nhật trẫm là có chuyện gì?”
“Lam Âm đến để thực hiện lời hứa của ta đối với quân thượng.” Lam Âm cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quân Dạ Hàn.
Quân Dạ Hàn có chút kích động. “Hứa hẹn? A a…… Lam Âm còn nhớ rõ hứa hẹn giữa chúng ta? Hôm nay sao…… Trẫm cũng rất muốn nhìn xem Lam Âm sẽ thực hiện lời hứa của mình như thế nào.”
Ánh mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn hiện lên một tia sáng lạ, chói mắt, con ngươi tối đen, như một cái vực sâu không đáy, lại phản chiếu hình bóng kiều diễm của Lam Âm.
“Lam Âm …..” Lam Âm ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt lạnh nhạt dần dần hiện lên một tia kiên định “… nguyện lấy thân phận của mình, dâng lên cho quân thượng một điệu múa…”
“Cái gi?!” những người xung quanh đột nhiên lấy lại tinh thần, không ngừng thầm thì cũng với người bên cạnh, Lam tộc, cư nhiên là người Lam tộc, truyền thuyết nói rằng, những điệu múa của Lam tộc kỳ diệu giống như những điệu múa trời, những người có thể nhìn thấy điệu múa này ít vô cùng, nhưng điều huyền diệu nhất cũng không chỉ là vậy, mà Lam tộc nhân nếu múa, cả đời cũng sẽ chỉ múa vì một người , từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ múa vì bất kỳ một người nào nữa, cho nên nếu Lam tộc nhân mà múa vì một người nào đó, thì đó chỉ có thể là đại biểu cho tình yêu.
Tu Thụy Nhĩ – Tác Phỉ Đặc nhìn người thanh niên mà từ khi xuất hiện đã thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người kia, sau đó nhìn Quân Dạ Hàn, biểu hiên không giống như bình thường của quan dạ hàn làm cho hắn cảm thấy đau đớn. Tuy rằng đã từng nhìn thấy bức tranh của Lam Âm trong tẩm điện của Quân Dạ Hàn, cũng từng nhìn thấy ánh mắt chuyên chú ôn nhu của Quân Dạ Hàn dành cho người trong tranh. Nhưng mà khi hắn chưa nhìn thấy người thật thì còn ôm một chút hy vọng, chờ đợi đến lượt mình. Hắn thực sự không ngờ, người này thực sự sẽ xuất hiện. Như vậy, sự hy sinh của hắn tính cái gì? Hoàng tử của một đế quốc lại gả cho một người đàn ông, cho dù người đó có là vua của một nước, nhưng dù sao hắn cũng lấy thân phận là một nam tử để gả đi, cứ nghĩ rằng sẽ nhận được tình cảm chân thật của đối phương. Vậy mà bây giờ… Phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tay? Không… như thế nào lại có thể từ bỏ được?
Lam Âm không hề để ý đến ánh mắt và những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt thanh đạm vẫn hướng về phía Quân Dạ Hàn.
“Được…..” ở tận sâu trong mắt Quân Dạ Hàn ẩn chứa một chút xao động, còn kèm theo sự sủng nịnh nhìn về phía Lam Âm, giống như đối với người mà mình yêu thương, chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận, vì không nỡ phản bác ý kiến của người kia.
“Tu Thụy Nhĩ nguyện vì Lam Âm tấu khúc……” Tu Thụy Nhĩ vốn đang im lặng bỗng lên tiếng, đứng lên, đôi mắt màu xanh có một chút u ám, hắn hơi cúi người nói với Quân Dạ Hàn.
“Được…..” Lam Âm không đợi Quân Dạ Hàn mở miệng đã đồng ý.
Quân Dạ Hàn cũng không nói gì nữa, mà gật đầu đồng ý lời thỉnh cầu của Tu Thụy Nhĩ.
Cầm nghệ của Tu Thụy Nhĩ ở Tây đại lục không người sánh bằng, kèm theo dung nhan tuyệt thế, vì vậy nhận được sự yêu mến ủng hộ của tất cả mọi người ở Tây đại lục. Nhưng từ khi đến Đồ Lan, không biết vì sao hắn lại không đánh đàn nữa. Lúc này hắn đồng ý đánh đàn, làm cho rất nhiều nguời đều nghĩ rằng được tham gia yến hội này quả thật là một điều may mắn.
Tu Thụy Nhĩ cùng Lam Âm đi đến giữa sân, Lam Âm liếc mắt nhìn Quân Dạ Hàn một cái, sau đó quay mặt đi.
Tiếng đàn thanh linh, du dương vang lên, Lam Âm vẫn đứng im lắng nghe, chỉ có vạt áo của hắn nhẹ nhàng bay lên theo tiếng đàn.
Sợi tóc thật dài bay lên, hơi hỗn độn. Lam Âm không hề để ý đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người xung quanh, hắn vẫn một mực chú ý vào người thanh niên tuyệt sắc đang đánh đàn kia. Sát khí a, không thể tưởng tượng được tiếng đàn du dương mềm mại lại cất dấu sát khí nồng đậm như vậy, chẳng lẽ sát khí đó là nhằm vào ta?
Khóe miệng Lam Âm hơi cong lên, trong mắt dường như có tia sáng lưu động, thân thể vẫn không hề cử động của hắn bỗng nhẹ bay lên, mũi chân điểm nhẹ, động tác uyển chuyển theo âm nhạc, áo dài tung bay, mái tóc đen bóng cũng nhẹ nhàng phiêu động, giống như ngọn gió, không thể bị trói buộc, tự do tự tại, dáng người mờ ảo theo bước nhảy càng ngày càng nhanh, trở nên càng không hề chân thật.
Giồng như trong thiên địa này chỉ còn một người duy nhất, người đó sáng rực rỡ át cả ánh trăng, lại mờ ảo giống như thần tiên, từng bước nhảy nhẹ nhàng, dung mạo khuynh thế, làm cho tất cả mọi người chìm đắm không thể nào thoát ra được, lại giống như một giấc mộng đẹp, một giấc mộng đẹp không thể nào chạm vào được.
Người đó nhẹ xoay người nhìn lại, đôi mắt trong trẻo sáng rõ đối thẳng với tầm nhìn đầy nhi tình của Quân Dạ Hàn, giống như vượt qua muôn ngàn không gian, chờ đợi muôn vạn năm, chỉ vì một cái chạm mắt này, chỉ vì đời này có thể gặp nhau một lần……
Khóe miệng hơi cong, đôi mắt cười nhẹ, vũ đạo mềm mại mộng ảo, thân ảnh luôn luôn di chuyển, giống như gió, không thể chạm vào được….
Ta, nhất định sẽ làm cho ngươi dừng chân lại vì ta……
Quân Dạ Hàn nhìn bước chân của Lam Âm dần dần chậm lại, trong mắt hoàn toàn là ôn nhu cùng tình ý.
Khi Lam Âm ngừng mùa, ánh mắt của hắn cũng lẳng lặng nhìn về phía Quân Dạ Hàn.
Quân Dạ Hàn đứng lên, bước xuống khỏi đế vị, từng bước từng bước đi về phía Lam Âm, khoảng cách ngày càng thu hẹp, hắn liền dang tay, ôm lấy con người đang làm cho tất cả mọi người khiếp sợ kia, trong giây lát biến mất ….
Quân Dạ Hàn ôm Lam Âm xuất hiện tại bên hồ Tuyền Ngọc, hắn nhìn ra mặt hồ sáng óng ánh, rồi cúi đầu xuống bên tai Lam Âm.
“Cửu nhân múa quả thật đẹp vô cùng. Mỗi tội, quá hư ảo, quá mờ ảo…..” thânh âm trầm thấp vang lên, giống như một tiếng thở dài.
“Mặc Li chỉ dùng cảm nhận, dùng trái tim của mình để múa theo điệu nhạc, cho nên sẽ múa ra sao, thành như thế nào, ta cũng chưa từng nghĩ tới.” Quân Mặc Li đẩy nhẹ Quân Dạ Hàn, đôi mắt chuyển dần từ ấm áp sang ánh sáng màu lam lạnh lẽo.
“Dùng trái tim sao? A a….” Quân Dạ Hàn hơi ngẩng đầu, đôi mắt u thâm nhìn về phía mặt hồ. “Hôm nay Cửu nhân giả mạo người của Lam tộc, chẳng lẽ không sợ bị người của Lam tộc tìm đến tính sổ hay sao?” Quân Dạ Hàn thay đổi đề tài, dùng thanh âm mềm nhẹ hỏi.
“Đây không phải là kết quả mà quân phụ muốn hay sao? Lam tộc mà tìm đến không phải là hợp ý của ngài hay sao? Sợ hãi? A a… trên đời này, làm gì tồn tại người nào là Lam Âm, vậy thì sao Mặc Li lại phải lo lắng bọn họ sẽ tim đến làm phiền?” Quân Mặc Li cười nhẹ, nhìn Quân Dạ Hàn nói.
Quân Dạ Hàn không trả lời, im lặng đứng bên hồ cùng Quân Mặc Li, chẳng biết hắn nghĩ đến cái gì, một lúc sau, hắn quay sang nhìn Quân Mặc Li nói “Cửu nhân có biết vì sao đế cung này lại sử dụng rất nhiều màu trắng không?”
Quân Mặc Li hơi kinh ngạc nhìn Quân Dạ Hàn, giống như thắc mắc vì sao hắn lại hỏi điều này.
Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Quân Mặc Li rồi cười khẽ nói: “Đế cung này, thậm chí là cả Đồ Lan, đều được xây dựng chỉ vì một người. Hoàng đế đầu tiên của Đồ Lan đế quốc đã vì người mà ngài yêu, lặp nên quốc gia này, mà người yêu của ngài tên là Đồ Lan, yêu thích màu trắng nhất. Cho nên thực tế, đế quốc này chỉ vì một người mà được tạo thành. Nhưng lại có bao nhiêu người có thể biết được chuyện này đây? Một quốc gia được thành lập, mục đích cũng chỉ vì muốn có được một nụ cười của người mình yêu.”
“Thì sao? Quân phụ vì sao lại phải kể cho Mặc Li biết điều này?” Quân Mặc Li mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có cảm xúc gì lớn, dù sao cũng là chuyện của người khác, chẳng có quan hệ gì với hắn.
Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, ánh mắt ôn nhu hòa nhã. “A a, nếu là người mà trẫm yêu, trẫm nhất định sẽ dâng tặng người đó cả đại lục, dùng tên người đó gắn cho cả đại lục này, làm cho cả đại lục sẽ không thể quên đi sự tồn tại của người đó.”
“Thật là đáng tiếc, vì muốn thực hiện điều đó, thì phải chờ cho đến khi nào quân phụ có thể yêu một người đã, mà điều này, có lẽ vĩnh viễn cũng không có…” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn, nói thẳng ra suy nghĩ của mình, trong mắt còn hiện lên chút đùa cợt.
“A a, thật không? Có lẽ…….” Một cơn gió nhẹ, thổi bay đi những từ ngữ nhẹ nhàng, không ai có thể biết được, cuối câu nói kia là gì…
Nhìn bóng dáng Quân Mặc Li dần dần đi xa, Quân Dạ Hàn tựa vào thân cây lớn cạnh hồ, ánh mắt âm u.
“Có lẽ………….. sẽ có một ngày như vậy, Cửu nhân …….”