CHƯƠNG 2
Nghiệt hỏa trọng sinh
Năm 2013, trên núi Ngàn Dương ở thành phố Lâm An, ở một khoảnh đất bị vây bởi núi cao, một cái biệt thự rộng lớn, hoa lệ hào hoa đang sáng rực ánh đèn, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào khung cửa sổ chạm đất, chiếu ra những bóng người chớp nhoáng trong căn phòng. Ánh sáng nhấp nháy thay đổi liên tục, những bộ quần áo ung dung hoa quý, cách trang điểm tình trí thanh lịch, đều biểu hiện ra địa vị và tài phú của những người tham dự yến hội.
Trên sàn nhảy, nam nữ trẻ tuổi, theo âm nhạc mà không ngừng nhún nhảy, tiếng cười nói ồn ào. Đây cũng là nơi thiết lập quan hệ của những tinh anh cự ngạc trong thương giới. Những vị thiên kim trẻ tuổi, quần áo hoa lệ cũng thướt tha đi lại, tìm kiếm trong số những thanh niên quý tộc độc thân một người bạn lữ lí tưởng cho mình.
Trong góc khuất của đại sảnh phú lệ đường hoàng, Diệp Thiên vắt chân ngồi, ngón tay thon dài của hắn khẽ lắc ly rượu trong tay, ngọn đèn chiếu vào rượu đỏ, bắn ra thứ ánh sáng mê người. Diệp Thiên khoé miệng gợi lên một chút ý cười yếu ớt đến khó có thể nhận ra, đôi mắt phượng dài nhỏ ngẫu nhiên đảo qua những người trong đại sảnh, lộ ra một chút nhàn nhạt trào phúng. Khi ánh mắt đảo qua người đang đi tới, chút trào phúng biến mất. Một nam tử trong bộ tây trang màu trắng, khuôn mặt ôn hoà đi tới, trong tay bưng một cái khay, trên khay là hai ly rượu màu tím xanh trong suốt. Người nọ chậm rãi đi đến, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên, nhẹ nhàng đặt khay rượt trong tay lên mặt bàn.
“Blue Dream, là ta mới pha chế ra, thử xem.” Tiêu Hà mỉm cười, lấy một chén rượu màu tím xanh đưa cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên tao nhã tiếp nhận chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khoảnh khắc, hắn cảm thấy có một dòng nước ngọt chảy qua yết hầu, chậm dãi trở nên đậm vị, thậm chí còn có chút nóng rực.
“Chà, ruợu của ngươi quả thật làm cho người ta khó có thể quên a, Blue Dream? Đúng là một giấc mộng không thể quên a… Nhưng mà, cho dù là uống rượu cũng phải có mệnh thì mới hưởng thụ được, không phải sao?” Diệp Thiên dịch lưng, điều chỉnh một cái tư thế thoải mái nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cười nói.
“Sự trấn định của ngươi luôn làm cho người ta cảm thấy chán ghét, Diệp Thiên ạ. Ta thích ngươi, nhưng ta lại càng yêu chính mình, vì sinh mệnh của ta, đành phải hy sinh ngươi vậy.” khoảng khắc, ánh mắt ôn nhuận của Tiêu Hà bỗng trở nên tà mị, khóe miệng y gợi lên chút thị huyết cười lạnh, hai tay y ôm lấy khuôn mặt ngày càng trở nên tái nhợt của Diệp Thiên, đối với Diệp Thiên thì thầm nói: “Thiên, ngươi xem, ta đem mọi người ở đây đưa tặng cho ngươi chôn cùng nha, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn ra đi.”
Tiêu Hà ôn nhu hôn trán Diệp Thiên, sau đó không hề quay đầu lại, đi về hướng cửa lớn của đại sảnh. Diệp Thiên cảm giác được, nhiệt độ cơ thể mình dần dần mất đi, cảnh vật trước mắt càng ngày càng ngày càng mơ hồ. Diệp Thiên biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, không khỏi bật cười. Tiêu Hà, ngươi quá tự phụ rồi. Không có ai có thể chấm dứt sinh mệnh của ta , chỉ có ta chính mình mới có thể, cho nên trên sân khấu cuối cùng này, chúng ta hãy cùng nhau chấm dứt sinh mệnh của chúng ta thôi…
Diệp Thiên dùng chút khí lực cuối cùng, ấn miếng bảo thạch ở chân bàn xuống…
“OANH” một tiếng, biệt thự hoa lệ trong khoảnh khắc nổ thành tro bụi, nghiệt hoả hồng liên thiêu đốt thế giới tội nghiệt, chỉ vì kia cuối cùng tân sinh.
—-
Ta có một giấc mơ.
Một giấc mơ có thể mang đến cho ta sinh mệnh mới
Xin cho ta hoá thành bụi tẫn
Tại trong ngọn lửa thiêu đốt, xin cho ta niết bàn
Niết bàn, và giấc mơ của ta sẽ trở thành hiện thực…