Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 73: Chương 73




CHƯƠNG 71

Vật thị nhân phi

Lớp vải lụa đỏ lưu chuyển quang hoa màu đỏ, phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, Lam Âm chầm chậm kéo nó ra. Lớp vải càng ngày càng được mỏ ra nhiều hơn, thì ánh sáng đỏ quỷ dị càng chiếu ra rực rỡ, ngón tay trắng nõn của Lam Âm cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Khi kéo lớp vải kia ra, lớp vải đỏ như có ma lực mà bám chặt lấy ngón tay của Lam Âm, không thể thoát khỏi. Ý cười của Lam Âm càng ngày càng đậm, ngón tay kéo vải đỏ cũng tăng thêm lực, nhanh chóng xốc tấm vải kia lên hoàn toàn.

Một luồng ánh sáng đỏ rực như một tia điện đột ngột xuất hiện, bắn thẳng về phía Lam Âm. Vì hắn đứng quá gần cái ***g bên trong, cho nên cho dù đã có chuẩn bị trước, nhanh chóng lùi về phía sau né tránh, nhưng luồng sáng đỏ kia vẫn đuổi sát hắn không tha, chỉ cách hắn chưa đầy nửa thước.

Luồng sáng đỏ kia nhìn kỹ có thể nhận ra một thân hình bên trong, nhẹ nhàng bay giống như một làn gió, luồng sáng đỏ trong không khí giống như một ngọn lửa thiêu đốt, phát ra nhiệt độ nóng rực, những chỗ mà nó lướt qua đều bị nhiệt độ thiêu đốt, tan chảy hoàn toàn.

Có không ít người đi từ trong điện ra, nhìn thấy luồng sáng màu đỏ kia đều sợ hãi mà lùi bước, Phất Lai Tác Phỉ Đặc gặp tình cảnh như vậy, ánh mắt trầm xuống, hơi khó hiểu nhìn thoáng qua Quân Dạ Hàn. Lúc này Quân Dạ Hàn vẫn chưa có chút phản ứng nào, chỉ cười ôn nhu nhìn mọi chuyện xảy ra.

Quân Dạ Hàn nhìn thẳng vào thân ảnh chói mắt của Lam Âm, đôi mắt quả thực ôn nhu sâu như biển, không thể thấy đáy, mái tóc đen dài của y nhẹ bay lên trong gió.

Tuy thế, luồng sáng đỏ rực kia vẫn không thể chạm vào dù chỉ là một góc áo của Lam Âm. Chỉ một lúc sau, hào quang phát ra càng ngày càng mạnh mẽ, ánh sáng đỏ chói mắt đến mức muốn đâm xuyên qua tròng mắt mỏng manh của con người, nhiệt độ cực cao làm cho người ta cảm giác như ở cạnh miệng núi nửa, đốt cháy đến một ngọn cỏ cũng không còn.

Sóng nhiệt ầm ầm đánh úp về phía Lam Âm, nhiệt độ cực cao kia như muốn làm cho hắn tan chảy, mà đôi mắt của Lam Âm lúc này cũng giống như sắp bốc cháy, đỏ rực cực kỳ chói mắt.

Lam Âm có thể cảm nhận được rõ ràng ngọn lửa chỉ cách mình chưa đến nửa thước kia, đôi môi cong khẽ nhếch, nở một nụ cười ấm áp như Gió xuân, sự vui vẻ ngập tràn hai mắt.

Hắn hơi động tay phải một chút, hào quang màu đỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay, biến thành một cái quạt lớn màu đỏ. Khi hắn mở quạt ra, bên trên nở rộ một đoá sen đỏ rực lửa, phát ra hào quang chói mắt.

Lam Âm mở rộng chiếc quạt ra, đứng vững lại lấy đà. Luồng sáng đỏ không ngờ hắn sẽ dừng lại đột ngột như vậy, cho nên cũng không kịp ngừng lại, đánh thẳng vào mặt quạt của hắn. Nhưng điều kì lạ là không có tiếng vang nào, cũng không có chút va chạm nào.

Không gian trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh, luồng hào quang màu đỏ biến mất hoàn toàn, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ, xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, không khí có chút áp lực, mọi người đều không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Lam Âm, khoé miệng cong lên một độ cong cực kỳ vui vẻ, Phất Lai Tác Phỉ Đặc hơi nhíu mày, nhanh chóng di chuyển ra khỏi phạm vi nguy hiểm. Quốc quân của các nước ở xung quanh cũng nhanh chóng lùi về phía sau, trong cả khoảng sân rộng, chỉ còn lại Quân Dạ Hàn không cử động, cùng với Lam Âm giống như đã bị đóng băng tại chỗ.

Lâm âm đột nhiên gập quạt lại, thân mình hơi lắc một chút, biến mất tại chỗ. Nhưng khi tàn ảnh của hắn còn chưa kịp tiêu tán, thì một tiếng rống to vang lên ngay tại chỗ hắn vừa đứng.

Thanh âm rống kêu kia cực kỳ vang dội, giống như muốn xé rách cả thiên địa, mặt đất, nhà cửa lung lay, thanh âm rung động làm cho người ta đâu muốn nứt cả đầu. Tất cả mọi người đồng loạt che lỗ tai mình lại, từng vàng sáng bạc nhanh chóng vụt ra từ trong thân thể mỗi người, bảo vệ họ ở bên trong.

Trong không gian trống trải, chỉ có mỗi Quân Dạ Hàn vẫn yên lặng đứng tại chỗ, khuôn mặt không có chút biến đổi nào.

Đột ngột, một thân ảnh đỏ rực xuất hiện ở bên cạnh Quân Dạ Hàn, một hơi thở cực kỳ băng hàn lạnh lẽo cũng xuất hiện, hướng thẳng về phía trái tim của y. Quân Dạ Hàn mỉm cười, thân mình không hề động, tuỳ ý hơi thở kia đánh thẳng vào người mình.

Lam Âm nhìn về phía Quân Dạ Hàn, môi cũng hơi cong lên.

“Quân Dạ Hàn, ngươi vẫn luôn luôn tự tin như vậy.”

Hơi thở lạnh lẽo kia ngay tại giây phút đâm vào trái tim của Quân Dạ Hàn liền biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

“Ngươi cuối cùng cũng chịu gọi tên của ta.” Thanh âm của y cực kỳ dịu dàng ấm áp, giống như đang nói chuyện với người mà y yêu nhất, giống như lời nỉ non giữa tình nhân với nhau, Quân Dạ Hàn nhìn Lam Âm đầy yêu thương.

Lam Âm mở rộng quạt che khuất khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt trong suốt không thể lưu lại bất cứ bóng hình nào.

“Dạ, đôi mắt của ngươi quả nhiên ôn nhu dịu dàng đến mức có thể làm cho người ta ngạt thở, nhưng mà Lam Âm lại đã không còn phúc phận để nhận nó, thật sự là đáng tiếc.”

Nhìn thái độ lạnh nhạt, thản nhiên không chút độ ấm không chút tình cảm nào của Lam Âm, đôi mắt dịu dàng của Quân Dạ Hàn hơi trầm xuống.

Tâm thần ngưng trệ trong nháy mắt, cũng đủ để xảy ra sự biến đổi cực kỳ lớn.

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ phô thiên cái địa đổ về phía Quân Dạ Hàn đang đứng, một kỳ thú với thân hình to lớn từ trên không hạ xuống, lao về phía y. Nó có một bộ lông đỏ rực, giống như lửa đỏ đang thiêu đốt, nhiệt độ cao hừng hực, cực kỳ đáng sợ.

Quân Dạ Hàn không có chút nao núng nào, nhìn kỳ thú kia lao về phía mình, y chỉ cong khoé miệng, nỏ một nụ cười hoàn mỹ, đôi mắt đen càng trở nên đen tối hơn, sâu như một đáy vực.

Ngón tay thon dài của y hơi cong lên, một sợi tơ màu đen cực nhỏ xuất hiện, bay về hướng thân hình của kỳ thú kia. Giây lát sợi tơ đen chạm đến kỳ thú, nó như bị đông cứng lại trong giây lát, sau đấy thân hình của nó đột ngột chia thành hai, máu nóng đỏ tươi phun ra từ trong cơ thể, từng giọt từng giọt bắn đầy ra không trung, rơi xuống dưới.

Lam Âm đứng ở xa xa nhìn cơn máu đỏ yêu dị kia rơi xuống người Quân Dạ Hàn, cười khẽ lên tiếng.

“Thật có lỗi, Lam Âm đã cô phụ ý tốt của thánh quân.”

“Không sao. Đây là lỗi của trẫm, nhất thời lỡ tay huỷ đi lễ vật này. Lần sau ta nhất định sẽ bù đắp lại.” Quân Dạ Hàn ôn nhu cười nhìn Lam Âm, cũng bước về hướng hắn, quần áo cùng giầy của y tuy rằng bị tắm trong biển mưa máu, nhưng lại không hề có chút dấu vết bị ô uế nào.

Một ít quân chủ các nước trốn ở góc rất xa, lúc này nhìn thấy thân thể cực lớn bị chẻ làm đôi ở trong sân, cảm giác sợ hãi và tôn sùng dành cho Quân Dạ Hàn lại càng tăng thêm một bậc.

Hoả diễm thánh thú, sống ở nơi nóng nhất trên trần gian này, nó có thể phun ra ngọn lửa huỷ thiên diệt địa, mà xung quanh nơi sống của hoả diễm thánh thú cả nghìn dặm đều là hoang mạc, thánh thú này quả thực chỉ tồn tại trong truyền thuyết…

Tuy con hoả diễm thánh thú bị giết kia còn chưa trưởng thành, nhưng thánh thú dù sao cũng là thánh thú, lực lượng của nó vẫn đủ để người ta không thể tưởng tượng nổi.

Vậy mà đế quân của Đồ Lan không những có đủ khả năng bắt nó làm lễ vật tặng người, hơn thế nữa còn thả nó một cách tự do như vậy, nếu như không có ai khác có thể đứng ra hàng phục, hoặc giải quyết nó, vậy thì hậu quả….

Cứ nghĩ đến đây, thân mình của họ lại hơi khẽ run một chút. Quân Dạ Hàn có thể chỉ dùng một ngón tay đã có thể giải quyết một thánh thú như vậy, quả thực là quá cường đại.

Lam Âm bình tĩnh cảm nhận cảm xúc của mọi người xung quanh, ý cười càng thêm sâu đậm.

Quả nhiên, Quân Dạ Hàn sẽ không lùi bước trước mặt nhiều người như vậy, cho dù ban đầu, y rõ ràng muốn dùng thánh thú để thử hắn. Nhưng khi thánh thú quay lại tấn công y, Quân Dạ Hàn nhất định sẽ không cho phép thứ có thể uy hiếp đến y tồn tại, mất đi công dụng ban đầu, y sẽ dùng xích sắt trói chặt lấy vật kia, hoặc là huỷ diệt…

Cũng giống như Quân Mặc Li trước kia, vì không muốn dừng lại, vì muốn hướng tới tự do, hướng tới trời đất rộng lớn, mà kết quả cuối cùng chính là huỷ diệt…

Quân Dạ Hàn lại ôn nhu nhìn Lam Âm, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Li nhi, chúng ta trở lại, bắt đầu một lần nữa có được không?”

Thanh âm của y cực kỳ trấm thấp, mềm mại ấm áp, tràn ngập tình cảm…

Nghe thấy lời nói của Quân Dạ Hàn, Lam Âm cười to ra tiếng, tiếng cười thanh linh giống như âm thanh trong trẻo của nước chảy trong một cốc u linh, rất trong, rất sáng, nhưng cũng là lạnh lùng, tràn đầy trào phúng.

“Quân Dạ Hàn, nhớ lại đi, ta là Lam Âm…”

Quân Dạ Hàn, ta là Lam Âm, chỉ là Lam Âm mà thôi…

Lam Âm chầm chậm đi tới, lướt qua bên người Quân Dạ Hàn, sau đấy, càng ngày càng đi xa…

Trong sân rộng lớn trống trải lại chỉ còn một mình Quân Dạ Hàn đứng ở đó, y nhìn thân ảnh của Lam Âm đi càng ngày càng xa, thật lâu thật lâu cũng không cử động, giống như đã đứng ở nơi đó hàng nghìn hàng vạn năm, tịch mịch tang thương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.