Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Lần đầu gặp gỡ mẫu phi

Trong căn phòng ấm áp tràn ngập hương thơm của Cận Phượng các, một người phụ nữ khí chất ung dung hoa quý, mặc một bộ váy dài bằng tơ lụa màu xanh nhạt, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, bàn tay phải mượt mà bê một ly trà hương thơm ngát, thỉnh thoảng lại nhẹ nháng nhấp một ngụm.

“Nương nương, Thập nhất điện hạ đến.” Một người thị nữ từ ngoài vào bẩm báo, vừa mới dứt lời, thì có một tiếng trẻ em thanh thuý từ bên ngoài vọng vào.

“Mẫu phi, Du nhi đến thăm người đây!” Một đứa bé mặc hoa phục màu trắng chạy từ ngoài cửa vào, lao thẳng vào lòng của Cận quý phi.

Cận quý phi một tay đặt vội chén trà xuống, một tay đỡ lấy Quân Kì Du: “Du nhi, sao lại chạy nhanh như vậy, nếu bị ngã thì làm sao bây giờ?” Tuy thanh âm phát ra là có chút oán giận, nhưng từ trong đôi mắt của Cận quý phi, sự quan tâm yêu thương lại không thể che giấu được.

“Con sẽ không ngã đâu, Du nhi biết mẫu phi nhất định sẽ đón được con mà. Có mẫu phi, Du nhi sẽ không sợ!” Quân Kì Du le lưỡi, khuôn mặt thuần tịnh đáng yêu làm cho người ta không thể không thích.

“Đúng là một con quỷ tinh nghịch, Du nhi, hôm nay như thế nào lại đến chỗ mẫu phi chơi vậy?” Cận quý phi cười khẽ, ngón tay điểm nhẹ vào cái trán trắng bóng của Quân Kì Du.

“Du nhi vài ngày rồi không nhìn thấy mẫu phi, rất nhớ người nên mới đến. Mẫu phi, chẳng lẽ người không nhớ con sao?”

“Tất nhiên là nhớ, Du nhi đáng yêu như vậy, ai lại không thích cơ chứ?” Cận quý phi từ ái, nhẹ nhàng vuốt mãi tóc đen bóng của Quân Kì Du.

“Hì hì, mẫu phi, vừa rồi lúc con chạy đến sao không thấy Tiêm Tiêm ạ? Tiêm Tiêm đi đâu rồi?” Quân Kì Du nghi hoặc nhìn Cận quý phi.

“Mẫu phi vừa sai Tiêm Tiêm đi mời hoàng huynh của con đến cùng dùng cơm trưa.” Ánh mắt hoà nhã của Cận quý phi, khi nhắc đến Quân Mặc Li bỗng dưng lại trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có chút chán ghét.

“Cửu hoàng huynh sao? A từ lần trước đến giờ, Du nhi vẫn chưa nhìn thấy hoàng huynh lần nào a, không biết huynh ấy dạo này thế nào rồi?” Quân Kì Du giống như không hề nhận ra sự biến hoá trên khuôn mặt Cận quý phi, vẫn ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ.

————

Quân Mặc Li nhìn người tì nữ đang dẫn đường ở phía trước, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo, dọc đường đi, người thị nữ từ Cận Phượng các này chưa nói một câu, thái độ cũng rất cung cẩn, nhưng Quân Mặc Li vẫn cảm nhận được người này không thích, thậm chí chán ghét mình. Không thích thì bình thường, nhưng còn chán ghét, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đấy. Tuy rất tò mò, nhưng Quân Mặc Li cũng không gấp gáp lắm. Vì chỉ cần đến Cận Phượng các, hắn sẽ hiểu được lý do ngay. Khẽ nhếch miệng, Quân Mặc Li dần bước nhanh hơn.

Vừa bước vào Cận Phượng các, hắn đã nhìn thấy một rừng cây hoa cánh bướm. Những bông hoa trắng muốt, cánh hoa bay toán loạn trong gió, càng làm nổi lên những lầu các tinh trí, thanh lịch ở phía sau, tạo nên khung cảnh như mộng như ảo. Cảnh tượng này quả thật rất đẹp, nhưng lại quá yếu ớt, không chịu được nổi một chút gió mưa. Cho dù có là thứ vô cùng xinh đẹp đi chăng nữa, mà lại quá yếu ớt, thì cuối cùng cũng sẽ tan biến đi như mây khói, không còn lại một chút dấu vết. Vì hiểu được đạo lý này, Quân Mặc Li khi nhìn thấy cảnh đẹp trước cũng chỉ khẽ tán dương một câu, sau đó sẽ không để ý đến nữa.

Đi xuyên qua rừng cây hoa cánh bướm, từ những lầu các gần đó truyền ra tiếng cười, Quân Mặc Li đi dọc theo con đường đá vào sân trước, đập vào mắt là vài vị thị nữ mặc áo trắng, đang vây quanh một đứa bé có diện mạo cực kì đáng yêu. Những người thị nữ bưng những chiếc khay điểm tâm ngọt ngào, tinh mỹ, trên mặt lộ ra nụ cười thoả mãn vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười khe khẽ. Mà người tì nữ dẫn đường cho Quân Mặc Li khi vừa nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp kia, sự khó chịu trên khuôn mặt đã nhanh chóng bị thay thế bằng nụ cười hoà nhã.

“Tiêm Tiêm, ngươi đã về rồi, Kì Du rất nhớ ngươi!” Quân Kì Du gặp Tiêm Tiêm liền vui vẻ chạy về phía nàng.

“Điện hạ, ngài chạy chậm một chút…….” Tiêm Tiêm nhìn Quân Kì Du, đôi mắt tràn đầy ôn nhu.

Quân Mặc Li đứng dựa vào một gốc cây hoa cánh bướm, ánh mắt đạm bạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn đến nụ cười thuần tịnh của Quân Kì Du, nhìn đến sự yêu thích, bảo vệ của những người thị nữ dành cho Quân Kì Du, hắn có chút mỏi mệt, nhắm mắt lại.

Chính bản thân hắn, kiếp trước hoạt động ngầm ở khắp các thế lực trên thế giới, các loại vai diễn, hắn cứ diễn đi diễn lại, không ngừng nghỉ. Đóng kịch nhiều lắm, đến mức hắn đã quên hẳn chính bản thân hắn là một người như thế nào rồi. Đóng kịch nhiều năm như vậy, hắn thậm chí cũng đã quên đi mục đích sống ban đầu của bản thân. Có lẽ hắn thực sự phải cảm ơn Quân Dạ Hàn, ít ra hiện tại hắn vẫn chưa bị quên lãng, cho dù đối với Quân Dạ Hàn, hắn chỉ là một quân cờ hứng thú nhất thời, nhưng thế cũng đủ để chứng minh rằng hắn đã từng tồn tại. Tay phải Quân Mặc Li nhẹ nhàng vuốt ve cái mặt nạ, nhẹ giọng bật cười, đôi mắt đạm mặc của hắn lúc này bỗng tràn ngập tự tin, toả ra thứ hào quang chói mắt, quần áo đỏ tóc đen, cánh hoa tung bay toán loạn, đoạt nhân tâm…

Thứ mà Quân Mặc Li muốn, thực ra chỉ là một người thực sự yêu hắn, là yêu chính Quân Mặc Li, chứ không phải bất kì một vai diễn nào. Không phải là Quân Mặc Li với chiếc mặt nạ, mà chính là đầy đủ bản thân hắn ở dưới tấm mặt nạ kia. Chỉ yêu mỗi Quân Mặc Li, Quân Mặc Li chân chính.

Quân Mặc Li, nếu như bây giờ ngươi đã biết được bản thân muốn thứ gì, thì còn có lí do gì để vuột mất, còn có lí do gì để không đi đoạt lấy thứ mà mình mong muốn?

Vì vậy, Quân Dạ Hàn, trò chơi này, ta nhất quyết không thua, cũng nhất định sẽ không để bản thân mình bị bức thua.

“Cửu hoàng huynh….?” Quân Kì Du gọi Quân Mặc Li, trong giọng nói có chút nghi vấn. Quân Mặc Li bây giờ có một chút khác lạ, khác với trước kia, bây giờ bản thân Quân Mặc Li giống như toả ra một thứ hào quang, chói mắt, mê hoặc con người.

Quân Mặc Li nhìn con mắt nghi hoặc của Quân Kì Du, hai tay nhẹ nhàng phủi đi những cánh hoa rơi trên người mình, đạm mạc xoay người, đi vào trong các.

Quân Kì Du thấy Quân Mặc Li rời đi, vội vàng kéo vạt áo của hắn. “Cửu hoàng huynh, lần trước là do Kì Du không đúng, không nên chạm đến mặt nạ của hoàng huynh, cửu hoàng huynh đừng giận Kì Du nữa có được không?”

Quân Mặc Li nhàn nhạt liếc nhìn đôi mắt chân thành của Quân Kì Du một chút, rồi lại giống như không hề quan tâm, vẫn tiếp tục đi vào bên trong các, phía sau lưng hắn truyền đến mấy tiếng hừ chán ghét, mấy ánh mắt phận nộ. Không cần suy nghĩ cũng biết là ai, lại là mấy người thị nữ với tình yêu thương tràn đầy, lại bắt đầu thương tiếc cho vị tiểu điện hạ của mình.

Khoé miệng Quân Mặc Li hơi nhếch, Thập nhất hoàng đệ đáng yêu của ta, đây là kết quả mà ngươi muốn? Ngươi sẽ là viên minh châu thuần khiết nhất của đế quốc này, là hoàng tử thiện lương trung thực nhất, mà ta, chính là một tên hoàng tử vô dụng, tính cách khó chịu, bị hoàng gia vứt bỏ, là phế vật trong mắt mọi người. Chính là thứ kết quả như thế này, đúng không?

Nhưng mà, rốt cuộc thì nguyên nhân là vì cái gì? A a, ta thực sự tò mò vô cùng, hoàng đệ của ta….

Nếu một ngày, mọi người lại bỗng phát hiện ra rằng, viên minh châu này, thực sự không phải là minh châu, mà chỉ là một viên ngọc mà bên trong đã sớm bị hắc ám bóng tối ăn mòn, thuần thực thiện lương chỉ là vẻ bề ngoài, thì lúc ấy, ngươi sẽ ra sao bây giờ, Hoàng đệ?

Hoàng đệ thân yêu, ngươi khiêu chiến ta, ta chấp nhận, ta cũng sẽ hứng chịu hậu quả nhất thời, nhưng mà, hậu quả cuối cùng mà ngươi sẽ phải nhận rất lớn a, không biết ngươi có thể nhận được hay không? A a……

Quân Mặc Li bước vào trong các, đi thẳng vào phòng ấm hương, ngồi ở vị trí chủ vị là một người phụ nữ có tướng mạo thanh lệ, quý phái. Quần áo lụa mỏng màu xanh lá cây nhạt làm cho làn da nàng càng thêm trắng nõn, đai lưng bản to bó sát người, buộc quanh vòng eo thon nhỏ mềm mại của nàng, một đôi mắt nâu to sáng rõ, làm cho khuôn mặt đoan trang thanh lệ của nàng thêm một chút khí chất của thiếu nữ trẻ tuổi. Có thể nói tướng mạo của nàng không phải là cực kì đẹp, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.

“Mặc Li bái kiến mẫu phi.” Quân Mặc Li cúi người chào.

“Uhm, bản cung đã thật lâu không gặp hoàng nhi, cảm thấy nhớ ngươi, cho nên hôm nay mới đặc ý triệu ngươi đến gặp mặt.”

Quân Mặc Li cúi đầu vâng một câu. Bản cung? Thật sự là một từ rất được.

Trên bàn cơm, Quân Mặc Li nhã nhặn ăn những thức ăn mà mình thích, không hề ngẩng đầu nhìn Quân Kì Du cùng với Cận quý phi đến một cái.

“Cửu hoàng huynh, Kì Du nghe nói hôm qua quân phụ triệu kiến huynh, là thật sao?” Quân Kì Du vẻ mặt tò mò, hâm mộ nhìn Quân Mặc Li.

“Đúng vậy.” Quân Mặc Li chỉ ân một tiếng, không nói thêm bất cứ cái gì.

“Vậy, quân phụ nói gì với hoàng vậy? Huynh có thể kể cho Kì Du nghe không?” khuôn mặt Quân Kì Du tràn ngập chờ mong.

“Huh?” Quân Mặc Li bỏ đôi đũa trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt mèo to tròn của Quân Kì Du tràn đầy chờ mong, rồi lại nhìn thấy Cận quý phi ở bên cạnh, mặc dù chưa nói gì, nhưng hiếu kì ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quét về phía mình, lúc này trong lòng Quân Mặc Li không khỏi nổi lên một chút đùa cợt. “Thập nhất hoàng đệ muốn biết?”

Quân Kì Du gật đầu liên tục.

Quân Mặc Li hơi nhếch môi, nhẹ giọng nói: “A a, như vậy a…… đáng tiếc, ta không thể đáp ứng ngươi rồi…”

Quân Kì Du nghe xong, sắc mặt đang biến, thì ngoài cửa bồng truyền đến một tiếng cười ôn như tao nhã: “A a, xem ra trẫm đến thật đúng lúc, Cửu nhi, có chuyện gì mà không thể đáp ứng vậy, nói cho quân phụ nghe có được không?” Tiếng nói vừa dứt, một vị nam tử một thân quần áo đen tao nhã bước vào nội các, tóc dài đen như gỗ được buộc lại bằng một sợi dây màu vàng, càng toát ra vẻ tuỳ ý thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.