Được nghe. “ Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng“.
Lại đọc được: Khi có sự thay đổi, cách tốt nhất là phải thích nghi!
Mới biết: Hoàng tử lạnh lùng, đẹp trai bước ra từ bao quyển truyện tranh mà tôi đọc đến từ nước Nhật, và tên là Yul.
Vậy nên…
…….Tôi chính thức tìm hiểu về nước Nhật…!!!
Lạch cạch gõ bàn phím, mắt dán vào màn hình máy tính, cả buổi chiều ở nhà còng lưng trên bàn học tập tôi cũng không mấy phí phậm khi biết được một vài thông tin.
Thiên thần trên vai phải tôi bao giờ cũng có những suy nghĩ tiêu cực. Lần này, nó hiện ra với hai má ửng hồng như màu trái đào, môi tô đỏ chót đánh hình trái tim, tóc chải ngược búi cao và mặc bộ Kimono truyền thống đậm chất Nhật, rón rén bưng trà.
Tôi phì cười.
Nhưng rồi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nghĩ tới hình ảnh ấy! Thiệt tình!
Bên này, vai trái xuất hiện hình ảnh Ác quỷ trong bộ trang phục siêu nhân Gao. Gào rú:
“ Gao ồ . tục mi cặp cha lề
Gao ồ . xự phịch lai xư chề
Gao ồ . sừ chi mền
Gao ồ . tà ô sừ
Gao ồ gao ồ gáo áo áo …”
Tôi cươi ngây ngất, cười híp cả mắt, cười đến độ suýt cắm răng vào bàn. Nhớ lúc nhỏ ở nhà một mình là y như rằng mở siêu nhân Gao lên xem, hồi đó tôi còn bắt bằng được bố mua cho chiếc điện thoại Gao. Tập tành học biến hình, rồi đội cái thùng giấy nhỏ lên đầu giả tảng siêu nhân.
Sau rồi cũng ngẩn người, chẳng hiểu sao tìm hiểu về nước Nhật bỗng nhiên lại ôn lại một thời tuổi thơ dữ dội.
Ngẫm vậy, tôi mang vài quyển Toán ra làm bài. Liếc qua thấy bài kiểm tra sáng nay, thở dài sườn sượt.
- Đan, có trong phòng không con ?
Bao suy nghĩ trong đầu tôi gián đoạn khi nghe thấy tiếng của bố ở ngoài cửa phòng. Tôi giấu vội bài kiểm tra vào cặp, lật đật ra mở cửa.
- Bố ạ. Giờ bố mới đi làm về à?
- Ừ. Mà nghe đâu hôm nay mẹ con có việc ở tòa soạn nên sẽ về muộn đấy.
Tôi vặn vặn khóa cửa phòng, đắn đo hỏi bố.
- Vậy khoảng mấy giờ mẹ về ạ.
- Chắc hơi muộn đấy. À, Đan. Có muốn ra ngoài ăn tối với bố không?
Mắt tôi sáng rực lên. Nhưng vẫn thì thào hỏi lại bố.
- Thật hả bố?
Bố tôi cười.
- Ừ.
***
Cũng khá lâu rồi tôi và bố chưa ra ngoài ăn tối như thế này. Bố bận rộn với công việc ở tòa soạn, thỉnh thoảng có đi công tác xa nhà để viết bài, nên những bữa ăn đầy đủ cả gia đình luôn là điều mà tôi chờ đợi nhất.
Thành phố đã bắt đầu lên đèn, trên chiếc cầu cao lộng gió, tiếng vòng quay xe đạp theo nhịp chân của bố lách cách nghe thân quen và dễ chịu đến lạ thường. Từ nhà đến quán ăn khá xa, nhưng như thói quen từ trước đến nay của bố, bố luôn chở tôi bằng xe đạp. Bố nói, chiếc xe đạp này ngày xưa ông nội thường chở bố đi chơi, nó như là một vật báu với gia đình vậy. Thi thoảng bố mới mang nó ra đi.
Tôi cũng biết, bố cưng tôi lắm!
Cái bụng của tôi bắt đầu kêu òng ọc, nhưng không phải vì đói, bởi tôi mới ăn hết 2 suất KFC lận. Chắc có lẽ tại đi xe đạp nên hơi xóc. Bố có quay lại hỏi tôi.
- Sao vậy Đan, bụng con khó chịu à?
Tôi vẫn bám chặt vào hai bên áo bố, cười tươi.
- Không ạ. Chắc tại con ăn quá no thôi.
- Ừ. Mà việc học ở trường Ping Yi thế nào con?
Trường Ping Yi? Giờ tôi mới để ý cái tên trường mình đang học. Sao tôi không để ý một chút là ngay cả cái tên trường nghe cũng rất Nhật này cơ chứ!
Tôi ngồi sau yên xe, đá đưa chân. Cũng có chút cảm thấy “ngại” khi hôm nay chỉ đạt được điểm 7 so với các bạn trong khi đó tối vẫn hồn nhiên ăn 2 suất KFC lận.
Tôi ỉu xìu.
- Hôm nay lớp con có bài kiểm tra.
- Con làm được không?
Tôi tiu nghỉu, mắt dán xuống vạch kẻ đường màu trắng bên dưới đang chạy lùi.
- Con làm được.
- Làm được mà giọng con vậy hả?
Tôi vọt miệng:
- Nhưng con được có 7. Trong khi đó các bạn toàn 8.9.10. Con đã cố gắng rồi đấychứ, Nhưng chẳng hiểu làm sao các bạn giỏi thế. Với lại cũng tại hai tên người Nhật!
- Con đã cố gắng đúng không?
- Vâng! - Tôi một mực khẳng định.
- Nếu con đã cố gắng thì đó là một chiến thắng rồi. - Giọng bố vui đến lạ - Chúc mừng con!
Hình như có hạt bụi nào đó chợt lạc vào mắt tôi thì phải, những ánh đèn hai bên đường bỗng trở lên nhòe nhoẹt. Nghe những gì bố nói, tôi thấy lòng dạ vững vàng lắm.
Tôi siết chặt tay hơn vào áo bố, nói nhỏ.
- Dù thế giới này có sụp đổ, thì sau lưng bố, con vẫn thấy an toàn!
Rồi tôi hồn nhiên kể cho bố về chuyện khai tên của Yul và Ju. Nói về hai người bạn Nhật Bản lạ thường, về nhỏ lớp trưởng Hạnh Nhi nhiệt tình và tốt bụng, về cậu bạn Tùng Béo ham ăn nhưng cũng thân thiện, về ngôi trường Ping Yi mà tôi mới nhập học, rồi cả câu lạc bộ ghi-ta tôi mới tham gia nữa.
Bố nói với tôi rằng, mỗi người đều có một nỗi lòng riêng, vì vậy khi họ làm một điều gì mà bản thân con cảm thấy khó hiểu, thì con hãy cố đứng vào vị trí của người đó mà nhìn nhận vấn đề, khi đó, phần nào con hiểu được họ.
Tôi đáp: Vâng!
***
Ngày mới của tôi khởi đầu bằng tiếng… Pốp…Scret…Pốp….Scret….Pốp….
Đó là tiếng đồng hồ báo thức mới của tôi!
Tối qua, tôi và bố có ghé qua tiệm đồ lưu niệm, và để kỉ niệm ngày bố con tôi ra ngoài ăn lần đầu tiên từ khi chuyển sang nhà mới này, bố có hỏi tôi muốn mua gì, tôi lúc ấy với tinh thần quyết tâm theo chủ nghĩa Học - Học - Học, nên đã chọn ngay chiếc đồng hồ báo thức này.
Khi chuông reo, con chuột bên phải sẽ cầm chiếc búa đập cái “Pốp” một cái sang con mèo bên trái, theo đó, con mèo béo ú sẽ gào lên “Scret”, và con chuột lại đập, con mèo lại gào…cho đến khi tôi mở mắt và bấm vào nút tắt báo thức!
Bây giờ là 5 giờ 30 phút sáng!
Chẳng là 2 ngày nữa, chúng tôi có bài kiểm tra Hóa 15 phút, và tối qua, tôi cũng hứa với bố là mình sẽ cố gắng ở bài kiểm tra rồi!
…
Việc sáng nay dậy sớm so hơn so với mọi khi khiến bây giờ tôi nhìn mọi thứ xung quanh bằng…nửa con mắt!
Mi mắt cứ như muốn dính chặt vào nhau, ngồi đợi xe Bus mà tôi ngáp ngắn ngáp dài.
- Đêm qua mất ngủ à?
- Không. Sáng nay mất ngủ thì đúng hơn.
Trả lời khi được hỏi cứ như là bản năng ấn định trước của tôi thì phải. Khi ngẩng mặt lên soi xét xem người vừa hỏi tôi là ai thì tôi tỉnh ngủ hẳn!
Là Kiệt Luân, ầy, không phải, là người Nhật. Chính xác là Ju!
Rôi tôi cũng móc hai ngón tay làm hình con thỏ, múm mím nói câu chào buổi sáng.
Ju ngồi xuống cùng tôi, nói.
- Hôm nay Đan ra sớm hơn so với mấy hôm trước.
Tôi cười hì hì, thật thà khai.
- Tớ đang rèn luyện tinh thần học tập.
- Dậy sớm thế chắc Đan uống thuốc chống say tàu xe rồi hả?
Tôi cười ngu.
Đung đưa chân trên chiếc ghế đợi xe Bus, tôi khẳng định.
- Yên tâm. Sẽ không có lần sau đâu. Chẳng qua lần trước tớ quên không uống thuốc thôi, với lại lần này tớ không ăn bánh mì đâu.
Ju quay sang nhìn tôi, nhướn mày, như kiểu cậu ta nói ngầm với tôi ba chữ “ Thế cơ á“. Tôi cũng chẳng thấy khó hiểu, vì cũng cảm thấy khá quen với kiểu nhướn mày của cậu ta.
Tôi hỏi bâng quơ.
- Cậu vẫn đi Bus tới trường như trước hả?
Ju nhún vai.
- Cũng không hẳn. Mà bây giờ trông tôi khác trước à?
Tôi gục gặc.
- Cũng không khác. Nhưng cứ thấy kiểu gì ấy. Kì kì.
- Xe Bus tới rồi. Nhanh lên Đan!
Khác thì có khác trước. Nhưng kiểu kéo tôi và lôi xềnh xệch lên xe Bus của cậu ta thì chẳng khác tẹo nào!
---
Đến trường….
Quái lạ. Trường Ping Yi hôm nay có thanh tra à?
Từ lúc đặt chân xuống cổng, tôi có để ý thấy không khí lạ thường so với mọi ngày. BÌnh thường thì giờ này hầu như học sinh đều ở trong lớp chuẩn bị truy bài, hoặc đại loại là mỗi người một công việc riêng. Hôm nay thì không như vậy, vài nhóm tập trung trên tầng, vài nhốm tập trung dưới sân, một vài ở căn-tin, một vài ở sân thượng, và: Tất cả đều dõi mắt ra cồng trường.
Cổng trường mới dát bằng vàng à?
Tôi ngó nghiêng ở cổng trường, cũng cố hướng tầm mắt của mình bắt trúng tầm mắt của họ. Có gì mới đâu?
Tôi ngó lơ sang cậu bạn đi bên cạnh. Cậu ta cũng đâu có gì mới. Vẫn cao lêu nghêu hơn hẳn tôi cái đầu, vẫn mái tóc nâu, vẫn làn da nâu, hàm răng vẫn “bon chen ánh sáng“. Có gì đâu?
Cả trường cứ như đang chờ một Hoàng tử xuất hiện không bằng!
Brừm….Brừm….Rừmmmm……
Tiếng nổ của động cơ xe máy phân phối lớn khiến tôi chú ý. Chính thức thì bây giờ tôi mới bắt trúng tầm mắt của học sinh trong trường.
…… một con mô tô GSX Suzuki đỗ phịch ngay trước cổng. Theo sau còn có cả hai chiếc ô tô màu đen có logo chữ M to bành.
Tôi choáng!!! …..
Chắc phải là nhân vật tầm cỡ lắm đây.
Người ngồi trên xe mô tô đội mũ bảo hiểm che gần như hết mặt. Hắn mặc một chiếc áo da đen nhẹ, chiếc quần đen và đi đôi giày cũng màu đen nốt. Sáng cóng. Liếc qua cũng thấy đó toàn đồ hàng hiệu. Khá cao, áng chừng cũng 1m8 là ít. Chà!
Rồi khi người ngồi trên chiếc xe mô tô mà tôi chỉ thấy trên tạp chí hay trên tivi ấy mở mũ bảo hiểm. Tôi chính thức chảy nước miếng!
Là Quang Anh. À không. Là Người Nhật. Chính xác là Yul!
Nhưng cách ăn mặc và phong cách của Yul hoàn toàn thay đổi!
Mái tóc đen ban đầu giờ thành màu khói, vuốt keo dựng đứng. Đôi mắt trong veo hôm qua hôm nay sắc lẻm, cái nhìn chứa đầy sự lạnh lẽo, như muốn cứa sâu vào da thịt người đối diện. Khuôn mặt không cảm xúc, như dửng dưng với mọi thứ xung quanh.
Ngay cả trong truyện, tôi cũng chưa gặp một nhân vật nào lạnh lùng như thế.
Tôi vẫn đứng chôn chân một chỗ, nếu như không dùng tới từ ; chân tôi đã hóa đá!
Nhưng chẳng lẽ sự xuất hiện của Yul lại thu hút sự chú ý của toàn trường đến thế này sao?
Cũng phải!
Yul vừa bước xuống xe máy, hai chiếc xe ô tô đằng sau cũng vừa kịp đỗ. Toán người phía sau độ khoảng 5 người mặc áo đen vội vàng mở cửa xe chạy đến bên cạnh, một người cẩn thận mang một chiếc cặp da tới. Ánh mắt Yul chẳng liếc qua, dùng một tay giật chiếc cặp, rồi rảo bước vào cổng.
Bên ngoài, toán người mặc áo đen bắt đầu tản ra hai bên cổng trường. Trong này, mấy túm học sinh cũng dần dãn ra.
Nhưng…..
Có một cô nhóc thắt tóc hai bên với thân hình hơi mũm mĩm vẫn đứng giữa sân trường, cách bước chân Yul độ chục bước nữa…
Tôi hấp tấp quay sang giựt tay áo Ju.
- Sao lại đứng thế kia hả Ju?
Người bên cạnh khẽ trút một hơi thở dài, sau rồi mới lên tiếng.
- Đan không nghe thấy mấy đám con gái xì xào với nhau à? Không thấy không khí trường học hôm nay khác à?
Tôi gật đầu.
- Có. Có thấy.
- Vậy mà không đoán ra?
Tôi lại gật đầu.
- Không?
- Cô gái ấy thích Yul!
“Bộp” - Cằm tôi rơi. Không lẽ cả trường tôi nhốn nháo thế này là do tất cả đều biết trước sẽ có màn “tỏ tình” này sao? Nhưng…nhưng còn tôi? Tôi? Tôi….
Đang đứng xuy xét một mình, thì …” Bịch…bịch…bịch….”
Tiếng bước chân lại gần, ngẩng đầu lên, tôi thấy Hạnh Nhi và Tùng béo đang chạy tới. Tiếng Tùng béo bô bô.
- Tớ thấy hai cậu đứng dưới nên chạy tới đây. Hôm nay cứ như ngày hội ý nhỉ?
Hạnh Nhi cũng hùa theo.
- Lâu rồi chỉ có coi trên phim. Giờ mới được tận mắt chứng kiến nghen! Nhóc đó nghe chừng học lớp 10, dũng cảm thiệt đó. Trời, nhìn kìa….
Cả bọn chúng tôi cùng nhìn theo hướng cánh tay chỉ của Hạnh Nhi…
Phía trước, cách chúng tôi độ hai chục bước chân, cô nhóc lớp 10 trên tay có cầm một chiếc hộp nhỏ, vẫn bình tĩnh đứng giữa sân trường, và thẳng ngay bước chân Yul.
Xung quanh, học sinh trong trường túm tụm lại, nhưng không ai dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn, trên lan can trường, sân thượng, học sinh các lớp đứng chật kín hành lang.
Yul vẫn sải chân bước, hai tai vẫn đeo headphone và nhìn nét mặt thì chẳng có gì là biểu hiện chú ý tới cô gái phía trước. Cho tới khi chỉ còn một bước chân nữa…
- Em đã biết anh là Yul từ khi anh mới chuyển tới trường rồi ạ. Em thích
anh. Yul!
Cô nhóc lớp 10 nói một hơi, cách đó không xa, tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô gái ấy. Yul vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt người vừa nói ra những lời lẽ mà tôi nghĩ không phải ai cũng đủ can đảm. Viền môi Yul khẽ nhếch lên, đôi mắt như mặt hồ buổi sớm, trong veo nhưng ẩn chứa đầy sự bí ẩn khó biết trước, Yul liếc qua người đối diện rồi dừng lại ở chiếc hộp nhỏ trên tay cô gái.
Cô nhóc biết ý, mỉm cười.
- Đây là bánh mà em đã học làm. Em biết anh thích ăn bánh này. Anh ăn thử nghen!
Nói đoạn, cô nhóc nhanh nhẹn mở hộp, để lộ ra một chiếc bánh xốp dâu trông khá ngon lành, rồi một cách cẩn thận, đưa ra trước mặt Yul.
Yul tháo một bên tai nghe, lạnh lùng hỏi.
- Có muốn ăn bánh này cùng tôi không?
Đám đông xung quang khẽ “ồ” lên, cô gái gật đầu, hồn nhiên đáp.
- Có anh ạ.
Yul nhếch môi cười, chẳng nói chẳng rằng, một tay cầm lấy chiếc hộp, rồi…
…” Pộp”!...
Yul thẳng tay hất nguyên một chiếc bánh kem dâu vào mặt người đối diện, cười mỉa.
- Ăn đi.
Tôi sững người, cả đám đông sững người, toàn trường sững người.
Có một giọng ai đó - không sững người - vang bên tai tôi.
- Shitsukoi!
Rồi một bóng đen vụt lên phía trước, tôi có nghe thấy tiếng Tùng và Hạnh Nhi gọi với.
- Ju! Ju!
Cả bọn nhốn nháo chạy theo Ju! Cho đến khi tôi đến bên cạnh Hạnh Nhi, đã thấy Ju đứng cạnh cô gái kia.
Lúc này, nhìn Ju lạ lắm. Những tia nắng chiếu xiên qua mái tóc nâu bồng bềnh của Ju lung linh đến lạ thường. Ju bĩnh tĩnh hỏi người đối diện.
- Có cần làm quá lên như thế với một cô gái không?
Yul đưa đôi mắt sắc lạnh lùng nhìn Ju. Hỏi lại.
- Quan tâm tới chuyện của tôi à?
- Nếu tôi nói có thì sao?
Yul đút hai tay vào túi quần, bước gần tới trước mặt Ju, rất gần.
- Nên nhớ, đây không phải là nước Nhật!
Ju cười. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười khác thường như vậy của Ju.
- Vậy ra khỏi nước Nhật, cậu không còn là người Nhật?
Mặt Yul có phần biến sắc. Khuôn mặt tựa như thiên thần nhưng sắc lạnh ấy trong tích tắc thoáng ngập ngừng. Yul cài lại chiếc headphone, liếc nhìn đám đông xung quanh khiến mọi người lùi lại. Trong giây lát, tôi có cảm giác như đôi mắt ấy dừng lại ở phía mình. Cả sống lưng bỗng dưng lạnh toát, tôi siết chặt tay áo Hạnh Nhi. Rất chặt.
Nhưng cũng may ánh mắt sắc lẹm ấy cũng chỉ sượt qua, Yul thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi đi vào lớp học.
Sân trường lúc này cũng vắng hơn lúc đầu, cả bọn chúng tôi chạy đến bên Ju. Hạnh Nhi thận trọng ngó nghiêng Ju. Hỏi dồn.
- Ju. Cậu có sao không?
Tùng béo hùa theo.
- Cậu vẫn ổn chứ.
- Tưởng người cần nghe những câu hỏi đó là cô gái kia chứ? - Tôi móc ngón tay sang cô gái bên cạnh, nhắc nhở.
Ju mỉm cười với chúng tôi, rồi lặng lẽ bước tới cạnh cô gái kia.
- Hey! Bánh kem của em chắc là rất ngon.
Cô gái mặt vẫn còn đầy kem dâu, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Ju, rồi lại liếc sang nhìn ba người bọn tôi, sau mới ngập ngừng.
- Em cũng không biết.
Ju cười, rồi lôi trong túi ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau những lớp kem dâu trên mặt cô gái trước mặt. Đùa.
- Một cô gái kem dâu dễ thương.
Chính thức thì tôi còn cảm thấy cảm động hơn cả cô gái kia. Hành động của Ju thật khiến người khác phải …rớt tim. Tôi cũng thấy mừng vì có một người bạn như vậy.
Nhưng rồi nghĩ đến Yul, tôi thấy mọi thứ trở nên mơ hồ kì lạ. Đúng là một Hoàng tử như bao truyện mà tôi tìm, nhưng hôm nay, những chiếc mặt nạ gần như được gỡ bỏ. Yul không những lạnh lùng, mà còn hết sức lạnh lùng. Có chút gì đó tàn nhẫn. Cảm giác như mọi thứ trong mắt Yul chỉ là những gì tầm thường. Tôi tự hỏi Yul của ngày hôm nay vì sao lại khác ngày hôm qua?
- Hôm nay hiệu trưởng không có ở đây Yul bắt đầu nổi loạn rồi!
Câu nói của Hạnh Nhi ngẫu nhiên trở thành câu trả lời đang mắc tóc trong những suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi vẫn hoài nghi hỏi lại.
- Vậy có hiệu trưởng là Yul không làm loạn hở?
Hạnh Nhi chép miệng.
- Cũng chưa chắc. Nhưng nghe mấy học sinh lớp trên đồn, Yul và hiệu trưởng ít khi nói chuyện và gặp mặt nhau lắm. Cứ như là xung khắc ấy. Mà tớ cũng không biết nhiều, nhưng Yul thì bí ẩn và tàn ác.
- Hai người kia. Không mau lên lớp đi. Trống vào rồi đấy.
Tiếng gọi với lại của Tùng chấm dứt cuộc trò chuyện giữa tôi và Hạnh Nhi. Ngẩng đầu lên thấy sân trường lúc này đã vắng te. Cô gái ban nãy cũng đã biến mất, Ju cũng vậy, chỉ còn nét mặt gần như khó chịu của Tùng phía trước.
Cả tôi và Hạnh Nhi chẳng ai bảo ai, nhún vai, lê thân vào lớp.