***
Phần 1.
- Định không bắt máy của tôi luôn hả?
Tôi vẫn ngồi bó gối, không ngẩng đầu lên, chỉ lắc đầu.
- Tan giờ học rồi đó, cậu đã trốn 5 tiết học buổi sáng thành công rồi. Định ngồi ở trong góc thư viện này cả ngày à?
Tôi yếu ớt đáp lại.
- Tôi chỉ muốn yên tĩnh.
- Yên tĩnh lâu như vậy mà vẫn không thể biết được tình cảm của mình à? Thực sự là, quá kém.
Tôi nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh mình, Yul vẫn thản nhiên ngồi cạnh tôi đọc cuốn sách nào đó. Im lặng một lúc, tôi ngẩng đầu lên. Yul nhếch môi cười, ngừng đọc sách quay sang phía tôi. La ó.
- Trời. Coi kìa cái mặt.
Yul đưa một cánh tay tới nhưng lại bất thình dừng lại trước không trung. Tôi rút vội vài tờ giấy ăn bên cạnh, gạt nước mắt. Bình tĩnh được một lát mới mở lời.
- Yul à. Có chuyện này tớ muốn nói với cậu.
Yul gập quyển sách phía trước, đứng dậy, chậm rãi cất giọng.
- Đi thôi Đan. Nếu không sẽ muộn chuyến bay đó.
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Yul biết trước là tôi sẽ nói cho cậu ấy điều gì sao?
***
“ Đan biết lí do vì sao ngày ấy lại nhận lời làm bạn gái tôi không? Vì Đan không thích tôi nên Đan mới dễ dàng nhận lời. Vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã không có cơ hội, chỉ là tôi cố tình không tin vào điều đó thôi. Và còn chuyện này nữa, khi Ruby cho người vào nhà để bắt cóc Đan, chính Ju là người đã đi theo đám người đó để kiếm cậu. Tôi chỉ là người đến sau. Ngay từ đầu đã là vậy. Và còn điều này, cậu đã gọi nhầm tên tôi là Ju khi chúng ta đi ngắm hoàng hôn. Thực sự là đau lòng. Và vì sao cậu lại không giận tôi mà chỉ giận Ju khi cậu biết mọi chuyện ngay từ đầu đã là kế hoạch vậy?”
Giờ thì tôi đã hiểu. Thì ra những câu chuyện tình yêu sét đánh đến bản thân nó đã là một điều kì diệu. Nhưng chắc rằng tình cảm thì cần phải có thời gian để vun đắp. Bấy lâu tôi vẫn mải miết theo đuổi một bóng hình xa vời mà không hay rằng ngay cạnh tôi vẫn có một chàng trai quan tâm tôi chân thành. Cho dù bây giờ Ju có nói với tôi rằng ngay từ đầu Ju gặp tôi là bởi lí do…Dù có là lí do gì đi nữa thì tôi cũng không quan tâm. Bởi tôi tin những gì mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Tin vào tình cảm của tôi.
Lần nào tôi lạc đường Ju vẫn luôn là người đầu tiên xuất hiện. Khi tôi lạc đường từ trường về, khi lạc trong khu lễ hội lúc cả lớp cắm trại, đi lạc trong cảm xúc của mình. Ngay cả khi mọi thứ phía trước có tối tăm hay đáng sợ thế nào đi nữa, thì khi tôi quay đầu lại, cậu ấy vẫn ở đó, mỉm cười và nói với tôi rằng : “ Đừng sợ tớ vẫn luôn ở phía sau cậu.” Trước giờ Ju vẫn luôn ở bên tôi, chính vì Ju đã là thói quen nên tôi không biết rằng tôi sẽ yếu đuối thế nào khi cậu ấy rời đi. Nhiều lần cậu ấy đột ngột đi và rồi cậu ấy lại quay lại. Tôi vẫn nghĩ rằng lần này Ju đi và Ju sẽ quay lại. Tôi lúc nào cũng ôm khư khư cái suy nghĩ đó, chính vì thế nên tôi không dám đến trước mặt Ju mà nói với cậu ấy rằng “ Cậu đừng đi.”
Nhưng bây giờ có là muộn không?
Sân bay nhộn nhịp người quay lại. Ju từng nói với tôi rằng “ Dù dòng người có qua lại tấp nập đi nữa thì tớ vẫn có thể tìm thấy cậu.” Ju lúc nào cũng tìm thấy tôi. Và tôi cũng đã từng tìm thấy cậu ấy khi ở sân trượt băng. Còn ở đây, đông quá, ồn ào quá. Tôi biết tìm Ju ở đâu?
Tôi ngồi thụp xuống phía dưới sân băng. Tôi khóc nức nở. Muộn rồi. Thực sự là đã muộn rồi.
- Chưa gì đã muốn nản chí sao?
Ngẩng đầu lên, những hình ảnh nhập nhòe phía trước như nhẩy múa trước mắt. Tôi đưa tay gạt nước mắt, phía trước - là Ju.
Tôi bật dậy chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy, mếu máo nói.
- Cậu không được đi. Không được đi. Tớ không cho cậu đi.
Bàn tay phía sau lưng siết chặt lấy tôi, giọng nói nhẹ nhàng bên tai không giấu nổi sự xúc động.
- Uhm.
Tôi nói qua làn nước mắt.
- Tớ vẫn chưa nói cho cậu rằng tớ thích cậu. Thích rất nhiều luôn đấy.
- Ừ. Tớ biết.
- Cậu biết mà cậu còn đi à. Hả? Sao cậu có thể độc ác như vậy? hả?
- Ừ. Tớ độc ác. XIn lỗi Đan.
Tôi vừa la ó vừa khóc. Ướt hết vai áo Ju. Chẳng biết đứng như vậy bao lâu nữa, cho đến khi tiếng loa phát thanh ở sân bay vang lên.
- Xin mời hành khác ở vị trí số…khẩn trương vào bên trong. Tên quý khách : Ju. Quý khách vừa đổi chuyến bay sang Nhật tới châu Âu.
Tôi chết điếng, đẩy Ju ra phía trước.
- Sao cậu nói không đi cơ mà. Cậu không đi Nhật và đổi chuyến sang châu Âu đúng không? Cậu là đồ độc ác.
Ju lung túng.
- Không có. Vé của tớ Yul cầm mà.
- Là tôi đổi đó. Tôi sẽ tới châu Âu.
Cả tôi và Ju ngỡ ngàng quay sang nhìn Yul, kế bên người quản gia của Yul đã tới từ khi nào và mang theo hai chiếc vali.
Yul nhìn tôi và Ju, chậm rãi nói.
- Tôi sẽ sang châu Âu giúp cô Huệ Chi và bố xây dựng trường học cho học sinh nghèo bên đó. Tiện thể sẽ thăm mẹ tôi. Có thời gian sẽ theo đuổi ước mơ bác sĩ của mình.
Ju tiến tới vỗ vai Yul.
- Rất có kế hoạch. Đi may mắn nhé.
Yul liếc mắt sang, hồ nghi.
- Này, đừng có nói với tôi với cái giọng đàn anh đó. Nếu tính tháng thì tôi là anh của cậu đó.
Cả hai bật cười. Mắt tôi cũng nhòe đi. Có phải rằng mọi vết thương sẽ lành khi thời gian qua đi không?
Yul tiến tới chỗ tôi, cúi xuống, nắm lấy hai bàn tay của tôi. Đôi mắt trong veo như mặt hồ buổi sớm, trong đôi mắt ấy tôi thấy rõ nụ cười của mình.
Yul nhìn tôi một lúc, sau mới trầm ngâm.
- Tôi thích Đan.
Tôi đảo mắt sang nhìn Ju, lúc ấy Yul bật cười, sau đưa một tay lên gõ vào đầu tôi, lạnh nhạt nói.
- Nhưng mà Đan lại thích Ju. Từ đáy lòng. Mong Đan hạnh phúc.
Tôi sụt sùi.
- Yul sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe. HI vọng ngày nào đó sẽ thấy Yul mặc áo blu trắng.
Yul hé miệng cười. Sau quay sang phía bác quản gia nhận lấy chiếc vali đẩy vào phía trong.
Ju bước lại gần tôi, bàn tay cậu ấy siết chặt lấy tay tôi. Phía trước, khi Yul khuất sau bức tường phân cách, cậu ấy còn nói với lại.
- Ju. Chăm sóc tốt cho Linh Đan nhé. Tôi sẽ bất thình lình về và cướp Đan đó.
Cả tôi và Ju phì cười. Phía trước nụ cười của Yul đẹp lạ thường. Hệt như một thiên thần vậy.
***
Khi rời sân bay, bác quản gia tới gặp tôi.
- Cô bé. Cám ơn cháu vì chiếc hộp hôm đó đã mang tới.
Tôi cúi đầu chào bác quản gia, ngập ngừng nói.
- Đó là chiếc hộp mà hiệu trưởng nhờ cháu chuyển tới cho Yul, cháu chỉ là người mang nó tới thôi ạ.
- Nhưng nếu người mang chiếc hộp đó không phải là cháu, thì cậu chủ sẽ không đọc.
- Là thư của hiệu trưởng viết cho Yul đúng không ạ.
Người quản gia rút chiếc khăn trong túi, đưa lên chấm hai hàng nước mắt lăn tự khi nào. Giọng đầy xúc động.
- Ừ là thư. Hiệu trưởng thực sự rất quan tâm tới Yul. Ông ấy viết thư đều đặn cho Yul mỗi ngày. Chỉ là…cháu biết đấy. Những chuyện quá khứ vẫn luôn ràng buộc ông ấy. Những mỗi việc Yul làm ông ấy đều biết cả.
Tôi hít một hơi thật sâu nhìn chiếc máy bay vừa cất cánh. Chuyến bay này sẽ đưa Yul tới gặp người cha của mình, đó chắc chắn sẽ là một cuộc sống mới chất chứa tình thương.
-oOo-
Phần 2.
- Được lắm. Được lắm. Hai người rất được.
HạnhNhi ngập ngừng khuấy cốc nước cam phía trên bàn, yếu ớt giải thích.
- Thì cũng tại bởi vì tớ tin Tùng mà.
Tôi vuốt mặt, rề rề nói.
- Vì quá tin hả? Đây có thể coi là một lời bao biện kinh dị nhất không?
HanhNhi gân cổ cãi.
- Thì Tùng nói cho tớ trước rồi mà. Hôm chúng mình tới sân trượt băng tìm Ju ấy.
Tùng béo ngồi kế đó gật đầu lien tục như gà mổ thóc. Họ một người nói một người phụ họa, mình tôi đơn phương độc mã thì chống chọi làm sao? Nghĩ cứ ấm ức.
Tôi lừ mắt sang phía Ju. Hắng giọng.
- Đấy. Tình cảm của họ thật đáng ngưỡng mộ. Không như một số người sáng chiều chỉ biết học và học.
Có tiếng cười rất khẽ, Ju đặt quyển sách đang đọc dở xuống, kéo ghế lại gần phía tôi, hạ giọng không vận tốc.
- Vậy Linh Đan đáng yêu của chúng ta bây giờ muốn làm gì nào?
Hai người phía trước quay sang nhìn nhau sau ôm bụng cười ha hả. Tôi bất giác rùng mình, phán.
- Thôi cậu cứ đọc sách đi.
Ju gật đầu.
- Được.
Sau đó lại chú tâm vào quyển sách dày cộp toàn tiếng Anh nhìn qua đã thấy đau đầu. Tôi thở dài đánh sượt.
HạnhNhi với tay sang vỗ vai tôi tỏ vẻ cảm thông sâu sắc.
- Cậu cứ yên tâm. Việc Ju xuất hiện ở đây và ngồi cùng bọn mình thế này cũng là tốt lắm rồi đấy.
Tùng béo kế bên cũng góp lời.
- Quá tốt luôn ấy. Giờ Ju phải quản lí công ty nữa cơ mà. Lại còn đi học nữa. Việc ngập đầu luôn ấy.
Nghe vậy tôi lại càng thở dài.
HạnhNhi hồ hởi.
- Mùa này chắc ở châu Âu chắc đẹp lắm. Nghe hiệu trưởng nói trường học bên đó cũng sắp hoàn thành rồi.
Tùng béo cạnh tôi vừa uống nước cam vừa hưởng ứng.
- Thật hả?
- Là thật đó. Nghe đâu công đầu thuộc về Yul đó.
- Cậu ấy thật giỏi.
- Tất nhiên. Giỏi gần bằng cậu đó Tùng.
- Thật á?
- Ừ. Thật mà.
- Haha.
Tôi gục mặt xuống bàn. Không biết nói chuyện sao nữa.
Vừa kết thúc năm học và đang trong thời gian nghỉ hè nên chúng tôi có khá nhiều thời gian rảnh. Vậy mà lịch của Ju thì kín mít. Ju vừa tiếp quản công ty ở Việt Nam vì hiệu trưởng vẫn còn tất bất với dự án bên nước ngoài. Yul thì cũng chăm chỉ với dự án trường học bên châu Âu.
Người nhà họ ai cũng bận rộn, chỉ có ba đứa long bông bọn tôi thì rảnh cả ngày. Cả tuần số lần gặp Ju đã ít mà khi gặp được cũng chỉ là ba người tụi tôi kể chuyện trên trời dưới đất trong khi đó Ju vẫn chú tâm vào quyển sách của mình.
Tôi lấy làm bực mình lắm.
Gì chứ. Dù sao thì tôi đã từng nói với Ju rằng tôi thích Ju. Vậy mà cậu ấy chỉ nói “ Uhm. Tớ biết”. Biết thì làm sao? Chẳng lẽ lại không nói lại cho tôi được ba chữ “ Tớ thích cậu” hay sao. Cảm giác cứ như mình bị hớ vậy. Chính xác là bị lỗ.
Nghĩ vậy nên hè tôi đăng kí rất nhiều môn ở cung văn hóa. Nào là bơi rồi múa. Tôi còn rủ cả HạnhNhi tới nhà làm đồ handmade, cầu mong sao cho giết hết được quãng thời gian nghỉ hè hơn tháng này. Dù sao thì khi đi học vẫn có thể nhìn thấy Ju nhiều hơn.
Gần tháng trời vật lộn ở cung văn hóa thì cuối cùng tôi cũng học được vài bài múa cơ bản và bơi.
Hết một kì nghỉ hè nhàm chán.
Năm nay là năm cuối cấp nên lịch học thêm của chúng tôi từ rất sớm và có khi là tăng tiết học. Nhìn vào lịch học thêm mà hoa cả mắt, học thêm đã thế này thì không biết khi vào lịch học chính thì sẽ như thế nào.
Ngày thứ hai bắt đầu tới lớp thì chính thức không khí lúc này khiến mọi người hoa cả mắt thật.
Tôi vừa bước xuống xe Bus Hạnh Nhi đã chạy tới rồi kéo tôi như bay tới giữa sân trường. Sân trường rất đông học sinh chen lấn, tôi thắc mắc.
- Hạnh Nhi sao lại kéo tớ vào chỗ này.
HạnhNhi giọng gấp gáp.
- Có người tỏ tình đó.
- Ầy. Bây giờ không có hứng lắm. Tìm xem…
- Là Bình Nguyên và Ju đó.
Cái này thì có hứng rồi nha. Tôi và HạnhNhi tả xung hữu đột phi lên phía trước. Phía trong, Bình Nguyên khác quá, nhưng tôi vẫn nhận ra cô nhóc. Còn nhớ có lần Ju nói với tôi là đi tiễn Bình Nguyên ra nước ngoài gặp bố mẹ và cô bé có hứa sẽ quay lại, vậy không lẽ đây là thời điểm cô bé quay lại sao? Một năm trước cũng ở vị trí này, cô bé cùng chiếc bánh kem và người phía trước là Yul. Còn bây giờ, vẫn là cô bé ấy, nhưng lần này Ju không phải là người đến để giúp cô bé lau vệt kem trên mặt như năm trước, Ju là người mà cô bé muốn tặng chiếc bánh kia. Tôi cảm thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn, nhưng lại chẳng nói được lời.
- Anh Ju. Anh làm bạn trai em nhé.
Tối hít vào lại thở ra. Theo như kịch bản tôi nghĩ hẳn là Ju sẽ ngẩng đầu một góc 45 độ hiên ngang tiến lại gần chỗ tôi, kéo tay tôi bước vào phía trong, tuyên bố với mọi người rằng : Đây mới là bạn gái của tôi. Mọi người sẽ ồ lên trầm trồ và hẳn là cô bé sẽ tức giận đùng đùng và bỏ đi. Từ xưa kịch bản đã luôn là như vậy. Nghĩ đến đây tôi cố gắng đứng trúng tầm mắt của Ju nhất, thỉnh thoảng lại còn hắng giọng rõ to để cho Ju biết ý rằng tôi đang đứng ở đây và cậu ấy chỉ việc dẫn tôi lên phía trước, còn mọi chuyện khác cứ để tôi lo. Ấy thế mà khi Bình Nguyên dứt lời cũng độ chừng 2-3 phút gì đó tôi vẫn chưa thấy Ju có bất cứ động thái nào. Hay là do học nhiều nên mắt cậu ấy bị cận? Phải đứng gần hơn nữa mới được.
- Bình Nguyên. Nếu em sửa lại một từ trong câu nói của em, anh sẽ đồng ý.
Mọi người ồ lên. Tôi im bặt. Bình Nguyên ngập ngừng hỏi lại.
- Ý anh là…
- Nếu em sửa từ “bạn” thành từ “anh” trong “Bạn trai” thành “anh trai” anh sẽ đồng ý.
Bình Nguyên suy nghĩ chút ít, nét mặt bối rối, sau gật đầu.
Và thế là Ju tới, khoác vai Bình Nguyên vui vẻ nói.
- Nào đi ăn bánh thôi em gái. Đã rất lâu rồi không thấy em.
Vài vệt đen chảy dài bên má. Đây là kịch bản gì vậy trời?!