Cổ họng khô khốc. Đầu óc rỗng tuếch và tay chân cảm tưởng như thừa thãi. Không lẽ, đây làm cảm giác khi đã được mục tiêu “ Tìm được Hoàng tử” trong mộng như bao cuốn truyện tranh mà tôi đã đọc, bao bộ phim thần tượng mà tôi xem ư?
Thiên thần và Ác quỷ. Họ đã đi đâu? Đi đâu trong cái đầu nhẹ bẫng này.
Ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt có chút sát khí kia, tôi lại vội vàng cúi đầu xuống. Cứ ngẩng lên, rồi lại cúi xuống, rồi lại ngẩng lên.
Người phía trước không hề giục tôi, và tôi lại càng không giục bản thân mình. Nên, tôi cứ đứng như tượng, ngoại trừ cái đầu.
“ Vậy thì hãy cứ thích tôi đi” Đây có được coi là một câu ra lệnh không vậy?
- Linh Đan. Linh Đan.
Đương trong lúc tư tưởng phân tán, thì phía sau vang lên có tiếng gọi. Quay lại thì thấy Hạnh Nhi và Ju đang đi cùng nhau. Cả hai đang đi tới chỗ tôi.
Tôi như người chết đuối vớ được phao, tay tự động giơ lên, vẫy rối rít.
- Ừ. Tớ đây. Qua đây đi.
Hạnh Nhi cười tươi, vội vàng đi tới. Khi Hạnh Nhi chỉ còn cách gần chục bước chân nữa, thì một làn gió lạnh sượt qua tai tôi. Rồi hơi lạnh đọng lại thành 3 từ.
- Suy nghĩ đi.
Sửng sốt quay lại, dáng người cao vượt trội kia đã quay gót thản nhiên đi ra cổng, nơi đó mấy người áo đen đã đợi sẵn và mấy nhóm con gái thẹn thùng lấy tay che miệng. Còn chưa hết sửng sốt khi nghe thấy lời nói đó của Yul thì một bàn tay đã nắm chặt lấy vai tôi, lay một cách khốc liệt.
- Linh Đan, thế này là sao, là sao?
Tôi nhăn nhó.
- Làm sao tớ biết được.
Hạnh Nhi nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt nửa như ngờ vực, nửa như ngạc nhiên, sau rồi quay sang người đứng cạnh mình tìm sự đồng tình.
- Ju, cậu nói xem. Có phải Yul băng giá cô độc đó hôm nay bị trúng gió không?
Tôi cười trừ, hé mắt lên nhìn khuôn mặt có chút u ám của Ju, sau lại vội lảng mắt đi nơi khác.
Người bên cạnh cười khẽ, sau nói đúng một câu.
- Mọi người có muốn ăn gì trước khi về nhà không?
Sau câu nói chẳng có gì liên quan của Ju, Hạnh Nhi cười méo, tôi mừng, cái dạ dày của tôi cũng mừng. Thú nhận là vừa rời khỏi lớp học, ngay cái lúc giáp mặt với anh chàng Đăng Đăng lớp trên kia bụng tôi đã sôi ầm ĩ rồi. Tan lớp từ lúc 8 giờ, còn bây giờ là 8 giờ 35 phút rồi chứ ít gì. Nghe thấy từ “ăn”, cái bụng của tôi đã trả lời tất cả. Sôi ầm ĩ.
***
Nài nỉ lôi kéo mãi Hạnh Nhi mới chịu đi cùng cả bọn tới quán ăn đối diện phía bên kia cổng trường.
Trong khi đợi đồ ăn mang lên, Hạnh Nhi đỏng đảnh xích ghế lại gần chỗ tôi, thủ thỉ.
- Linh Đan à. Linh Đan ơi.
Tôi rùng mình, dài cổ ngóng thức ăn đến nhạt cả miệng, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng thật tỉnh.
- Mọi chuyện liên quan đến Yul tớ đều không biết!
Hạnh Nhi giận dỗi nhìn tôi, sau quay sang phía Ju, dửng dưng hỏi.
- Hôm nay Ju trúng gió à?
Cằm tôi rơi lộp bộp xuống đất. Rụt rè hỏi lại.
- Sao lại đổi đề tài nhanh đến thế?
Hạnh Nhi “hứ” một cái, giọng cao vống.
- Tớ đang hỏi Ju đấy.
Tôi cười đau khổ. Ừ thì không liên quan rồi.
Ju ngồi kế bên tôi, miệng hơi giần giật, hồ nghi hỏi lại.
- Sao lại hỏi vậy Hạnh Nhi?
- Này nhé. Giờ tập đàn thì cậu cứ để tâm hồn treo ngược. Tớ hỏi gì cũng chỉ ừ. Lúc tan giờ học, cô giáo kêu ở lại để đưa cho danh sách lớp thì phải gọi cậu đến lần thứ ba. Hay hôm nay vắng Tùng nên cậu như vậy đó hả. Mà rốt cục thì hôm nay Tùng đi đâu ?
Mặt tôi xây xẩm. Người bên cạnh thì đen như *** nồi bị cháy. Lòng vòng mãi cuối cùng cũng tới được cái đích. “ Hôm nay Tùng đi đâu?” Rõ là mối quan tâm duy nhất của Hạnh Nhi chỉ là Tùng!
- Tùng đi Nhật. Nhưng nhanh thôi, mai cậu ấy sẽ về.
- Đi Nhật? - Cả tôi và Hạnh Nhi trố mắt quay sang nhìn nhau, rồi lại đồng thanh hỏi một câu.
- Ừ. Chút việc cá nhân.
- Chút việc các nhân? - Cả tôi và Hạnh Nhi lại trố mắt quay sang nhìn nhau, rồi lại đồng thanh hỏi một câu.
- Thức ăn đến rồi kìa!
- Thức ăn đến? - Lần này chỉ có tôi hí hửng!
3 suất Piza được mang lên kèm 2 cốc coca rất to. Rất không may cho tôi, người thiếu coca lại là tôi.
Tôi thều thào hỏi lại chị phục vụ.
- HÌnh như bàn em thiếu một cốc Coca. Nhưng em cũng không thích uống Coca lắm. Chị mang giùm em một cốc Tào Phớ.
Chị phục vụ kế bên cạnh tôi còn chưa kịp trả lời, thì một chị khác từ đâu chạy tới, cất giọng thân mật.
- Xin lỗi em nhé. Bây giờ mới có Tào Phớ.
Tôi ngạc nhiên đáp.
- Bây giờ em mới gọi.
- Bạn em có gọi Tào Phớ từ đầu giờ. Nhưng mà quán lại hết. Chúc các em ngon miệng.
Hai chị phục vụ vừa đi khỏi, Hạnh Nhi đã nhanh nhảu.
- A. Linh Đan thích ăn Tào Phớ à?
- Ừ. Hơi thích.
Rồi, chúng tôi bắt đầu ăn Piza. Kể vài câu chuyện cười và có trao đổi với nhau về lịch học.
Dù ngoài miệng tôi cười to nhất hội, nhưng trong lòng vẫn trăn trở một điều:
“ Sao Ju biết tôi thích ăn Tào Phớ mà gọi vậy?”
***
Lúc về, Hạnh Nhi vẫn cứ thắc mắc mãi về chuyện tại sao Tùng lại sang Nhật vào lúc này. Cô bạn vừa đi vừa lẩm nhẩm, vừa tự hỏi vừa trả lời với cơ may nào là lí do như : Sang ngắm cảnh, sang chơi, sang gặp người thân, hay thậm chí là cả lí do có bạn gái bên đó!
Tôi cũng phải công nhận trí tưởng tượng của Hạnh Nhi tốt thật. Tốt gần bằng tôi rồi!
…
Vì Hạnh Nhi đi xe đạp, nên chỉ còn tôi và Ju đang lững thững đi bộ về.
Tôi nhìn bóng mình trải dài xuống nền đường, cười vu vơ.
- HÌnh như đây là lần đầu tiên tớ và cậu đi bộ về vào lúc trời tối nhỉ?
- Nếu là con đường từ trường về đến nhà thì đây đúng là lần đầu.
Tôi vẫn cười hiền lành, thắc mắc.
- Thế nếu không phải con đường từ trường về đến nhà thì sao?
- Lần thứ hai khi trời tối.
- Bao giờ?
- Hôm cắm trại.
Tôi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Ju. Trong lòng trỗi lên những cảm xúc kì quái. 5% kì quái là do đã nhớ lại hôm cắm trại mình có đi lạc đường và Ju là người đã đi cạnh tôi vào tối hôm trời mưa ấy. 95% kì quái còn lại do nhớ đến lí do mình bị lạc đường hôm đó: Quán Tào phớ kinh điển.
Nghĩ đến đây, mặt bỗng cảm thấy nóng bừng. Vậy té ra khi ở trong quán ăn vừa nãy, Ju gọi Tào phớ cho tôi là bởi biết tôi thích ăn Tào phớ đến nỗi lạc cả đường về?
Tôi hắng giọng, đánh trống lảng.
- Thật ra thì lần thứ mấy không quan trọng. Cái quan trọng là cậu có trí nhớ tốt hơn tớ đấy.
Nói xong tự cười ngu một mình.
Người bên cạnh buông một tiếng thở dài. Tôi im bặt.
- Cậu nhớ những gì tớ nói khi ở trước cổng nhà cậu chứ?
- Là chuyện của Yul đúng không?
- Ừ. Cậu vẫn nhớ là tốt rồi!
Tôi nghiêm túc gật đầu. Tay nắm chặt, kiên quyết đáp.
- Tớ vẫn nhớ. - Sau lại hạ thấp giọng - Nhưng mà tớ thấy hơi ngại.
- Sao vậy?
Tôi xị mặt đáp.
- Cậu giỏi ghi-ta hơn tớ. Mà theo bản hợp đồng ấy, tớ phải có trách nhiệm dạy cậu chơi ghi-ta.
- Không sao.
Mắt tôi lấp lánh. Sụt sùi đáp.
- Ừ. Vậy nếu có gì liên quan tới Yul mà tớ không chịu nổi, tớ sẽ gọi cho cậu.
Trong đôi mắt dịu dàng của người bên cạnh, tưởng chừng như những ánh đèn điện đường trở lên nhòe nhoẹt. Tôi không đủ can đảm để nhìn Ju một lúc lâu, chỉ vội lướt qua rồi lại cúi đầu nhìn bóng mình và bóng người bên cạnh trải dài trên mặt đất.
- Ju này…
- Ừm.
- Đã bao giờ cậu thấy Thiên thần và Ác quỷ bên vai phải và vai trái cậu chưa?
Im lặng một chút. Lát sau mới có tiếng trả lời.
- Thấy rồi.
- Trời. Vậy mà tớ cứ tưởng mỗi mình tớ thấy chứ.
- Cậu vẫn thấy Thiên thần và Ác quỷ thường ngày ư?
- Ừ. Nhưng mà dạo gần đây tớ không thấy chúng nữa.
Lại im lặng.
- Có lẽ cậu đang suy nghĩ một cách chín chắn hơn.
Tôi ngẩng đầu, quay sang nhìn Ju. Sau rồi lại im lặng. Hai cái bóng một cao, một thấp di chuyển chậm rãi.
Nhà tôi cách đó không xa.