Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 53: Chương 53: Đương nhiên phải khác rồi.




Ngày thực tập làm từ thiện cũng trôi qua rất nhanh, thoáng chốc mà sáng ngày mai đã phải quay lại thành Bách Nhật. Tâm Đan nhận ra bản thân dần dần có cảm tình với người ở đây hơn rất nhiều, vì đội thực tập đều ở nhà của ông Nghiêm nên người dân đều xem gia đình cô là gương mẫu. Thậm chí trưởng làng còn khen thưởng tấm gương nhân hậu cho Tâm Đan, quà cáp biếu tới không ngớt, không phải là những món thượng hạng mà chỉ là những giỏ trái cây nhà họ tự chồng nhưng mỗi người một chút cũng đủ để chật cả nhà.

Thế là tối hôm đó, Tâm Đan và mọi người quyết định cùng nhau chén sạch tất cả món quà mà người dân tặng. Cả đám bày biện dưới đất rồi ngồi thành một vòng tròn vừa ca vừa hát vô cùng thoải mái.

Gia Vi mở nắp một lon bia rồi nói. Tớ nghe nói đàn ông tửu lượng cao thường lăng nhăng, phụ nữ tửu lượng cao thì lại chung tình vì vậy tới phải cố gắng nâng cao tửu lượng của mình từ đây. Mọi người cạn ly à không, phải nói là cạn lon vì chuyến từ thiện này chúng ta đã làm rất tốt.

Cả nhóm cùng nhau nâng ly.

Bà Huệ đứng một bên cũng mỉm cười, sau đó lại tiếc nuối lên tiếng. Cũng gần tới tết rồi, trường có cho mấy đứa về nhà không?

Tâm Đan nhìn lên. 'Nghe nói là không, vì qua tết khoa y hình như có một buổi thuyết trình nên tụi con đều phải bận bù đầu trong dịp tết. Nhưng yên tâm, qua tết có thời gian con sẽ về mà.

Gia Vi cũng thêm vào. Phải đó bác à, Tâm Đan ở chỗ bọn cháu cực kì an toàn, cho dù có gặp yêu râu xanh thì cháu cũng sẽ liều thân mình bảo vệ cô ấy.

Tâm Đan vội ôm ngực. Nghe buồn nôn quá đi.

Lúc này cô nhìn qua chỗ đối diện, anh chỉ uống nước suối. Mà cũng phải, hình như cô chưa từng thấy thầy Ngụy uống bia, người làm bác sĩ chắc là hà khắc với sức khỏe của mình lắm, vì vậy ngay cả nước ngọt anh cũng không uống.

Ngồi thêm một lúc thì Mỹ Ái cầm chai nước suối vừa được uống hết của anh lên rồi đưa ra đề nghị sẽ dùng chai nước làm một trò chơi, xoay tròn một vòng, đầu nắm chai hướng về phía người nào thì người đó được đặt câu hỏi cho bất kì một người nào đó. Dù gì ngồi ăn uống không cũng nhàm chán vì vậy đề nghị này được đưa ra liền được mọi người hưởng ứng, Mỹ Ái liền để cái chai ra giữa vòng tròn rồi xoay một vòng. Lượt đầu tiên xoay trúng người Gia Vi. Cô ấy liền cười hì liếc mắt nhìn xung quanh một vòng rồi lựa chọn hỏi. Liên Chiếu sư huynh, anh có bạn gái chưa vậy?

Tâm Đan suýt chút thì sặc cả bia trong miệng, đặt mạnh cái ly xuống đất rồi uất ức nhìn Gia Vi. Hay lắm Trương Gia Vi, có tớ ngồi thù lù ở đây mà dám gạ tình người khác.

Ơ, gạ con mắt cậu ấy, tớ chỉ đang tò mò thôi. Gia Vi trừng mắt nhìn cô. Rồi lại mỉm cười nhìn Liên Chiếu. Anh trả lời đi, đã tham gia rồi không được nuốt lời đâu.

Vẫn chưa. Liên Chiếu trả lời.

Gia Vi cười ha ha trêu anh ta. Cái gì? Bằng tuổi anh bây giờ mà chưa có bạn gái? Cười chết mất thôi.

Liên Chiếu nghiến răng. Có gì mà cười thế? Bằng tuổi anh thì sao? Nếu như bằng đó mà đem vào viện bảo tàng thì chắc sư phụ phải cho vào viện bảo tàng quốc tế đấy.

Cậu thích bạn luận lắm phải không? Ngụy Giang Thiên lừ mắt nhìn Liên Chiếu.

Liên Chiếu rùng một một cái rồi lắc đầu lia lịa. Mọi người xung quanh cười ồ lên. Tâm Đan ngẫm nghĩ, đúng thật, ba mươi tuổi mà ngay cả bạn gái cũng chưa có thì đúng là nên lồng khung kính đem vào viện bảo tàng trưng cho rồi.

Cô vô tình nhìn qua lại đụng trúng ánh mắt đang nhìn về phía mình của anh, liền không hiểu sao liền né tránh dời mắt sang chỗ khác.

Cô nhớ tới những lời Mộng Hương nói trên diễn đàn hôm đó, lúc còn là sinh viên của trường Ngụy Giang Thiên đã yêu một cô gái. Sau đó cô gái kia đã bỏ đi, Tâm Đan lại tự hỏi có phải cô gái kia và vườn hoa Cẩm Tú ở biệt thự lớn có liên quan gì với nhau không? Mỗi lần nhắc tới hai chữ Cẩm Tú hình như sắc mặt của Ngụy Giang Thiên đều trầm xuống, vô cùng không vui.

Này Mộng Hương, cậu sao thế? Bình thường cậu là người nói nhiều nhất mà? Sao nãy giờ lại im lặng thế? Gia Vi hỏi.

Tâm Đan cũng để ý nhìn qua, phải rồi, nãy giờ Mộng Hương rất ít nói.

À, tớ cảm thấy không khỏe, xin lỗi tớ về phòng nghỉ trước. Nói rồi Mộng Hương đứng lên rời khỏi.

Tâm Đan ghé vào hỏi nhỏ. Cậu ấy sao thế?

Làm sao tớ biết được?

Mọi người chơi thêm một chút thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi vì sáng mai phải khởi hành sớm.

...

Quay về thành Bách Nhật, cuộc sống của Tâm Đan lại đâu vào đấy. Cho dù đôi lúc cũng cảm thấy hơi mệt mỏi nhưng cũng không khiến cô cảm thấy nhàm chán. Gần đây sinh viên khoa y nâng cao không có tiếc học, cho tới khi tới ngày có tiếc thì giáo viên giảng không phải là Ngụy Giang Thiên mà là Đồng Gia Hân. Sau khi hỏi ra mới biết anh đã sang Đài Loan xử lý một số việc, tạm thời lớp nâng cao sẽ do Đồng Gia Hân dạy thay.

Tâm Đan nghe xong, không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng không rõ nguồn gốc từ đâu.

Cho đến chiều hôm đó cô lại nhận được điện thoại của anh, không hiểu sao bản thân lại khẩn trương nghe máy ngay lập tức. Trong điện thoại là âm thanh trầm thấp quen thuộc của anh.

Sáng nay tôi phải đi gấp nên không tiện thông báo, cũng quên mất Hồ Lô và HiKa ở nhà không có người chăm sóc. Em có rảnh không? Tới cho bọn nó ăn dùm tôi.

...

Tâm Đan?

À... em rảnh mà, để em làm cho...

Tốt lắm, mật khẩu nhà là 30912Frederick.

Thầy nói cho em biết mật khẩu nhà dễ dàng vậy sao? Không sợ em vào trộm đồ à?

Ngụy Giang Thiên bật cười. Trong nhà tôi có gì đáng giá để em trộm chứ?

Tấm thảm chùi chân của nhà thầy đem bán cũng đủ để em ăn ngon hai tuần đấy. Ngữ khí của cô có một chút trào phúng.

Tôi cảm thấy trong nhà tôi thì tôi là vật quý giá nhất em có muốn trộm không? Ngữ khí của anh ngược lại từ ôn hòa chuyển sang một vẻ rất mờ ám, rất tà mị, rất không...trong sáng.

À, khi nào thầy về thế?

Tâm Đan lảng tránh đề tài một cách nhanh không cần chớp mắt lại chọc cười anh, Ngụy Giang Thiên cũng không muốn dọa cho cô sợ nên cũng vờ như 'quên' đi câu vừa rồi của mình mà nương theo cô. Có thể là ngày kia

Mấy việc cho chó ăn như thế này thầy có thể nhờ Liên Chiếu mà... à không phải em không sẵn lòng làm giúp thấy đâu, nhưng mà em chỉ thắc mắc thôi.

Thắc mắc sao? Muốn biết lý do không? Anh hạ thấp giọng, âm thành vốn đã trầm nay lại còn mang theo hơi ấm của anh không khỏi làm cô có cảm giác có hơi thở đang phả vào tai mình, đương nhiên, đó chỉ là do cô tưởng tượng. Ngụy Giang Thiên nói. Liên Chiếu, cậu ấy... không thích chó cho lắm, gặp chó là cậu ấy sẽ đánh cực kỳ tàn bạo không có chút tình người nào. Tôi không thể giao hai Hồ Lô và HiKa cho cậu ấy được.

Kinh khủng vậy sao? Em không ngờ người hiền lành như anh ấy cũng nhẫn tâm như vậy đấy.

Đúng vậy, em đừng bị vẻ ngoài đánh lừa.

Vậy còn Frederick là tên ai thế?

Tên tôi. Anh trả lời. Tên ở Mỹ của tôi. Em còn gì muốn hỏi nữa không?

Không, hết rồi.

Tốt, vậy thì ngủ sớm đi, đừng có mặc đồ trắng rồi đi qua đi lại ký túc không khéo trường phải mời thầy Pháp về bắt ma nữ đấy.

Tâm Đan phì cười một tiếng, không ngờ tin đồn ma nữ áo trắng lan nhanh như vậy, ngay cả thầy Ngụy cũng biết rồi.

Sáng ngày hôm sau, Tâm Đan bắt taxi đi đến siêu thị mua chút thức ăn viên cho chó sau đó thì tới nhà của Ngụy Giang Thiên. Cũng may là cô có thói quen đi tới đâu thường nhìn địa chỉ nên vừa nói là tài xế taxi biết ngay. Suốt dọc đường đi chú tài xế cứ nhìn cô cười nói, Tâm Đan nghĩ chắc người ta tưởng cô có nhà ở khu đó nên đoán rằng cô là người có tiền, nói không chừng sẽ vì vậy mà chém tiền xe cao ngất cho mà xem. Tâm Đan định giải thích nhưng chẳng biết giải thích thế nào, nói mình là giúp việc cho nhà đó thì hơi bị 'thấp' quá, nói là học trò của chủ nhân ngôi nhà thì bị chi tiết quá...

Kết quả chú taxi chở cô đi ba vòng thành Bách Nhật, bản thân cô lại mù đường, ai chở đi đâu thì chở nên lúc xuống xe đồng hồ đã là hai trăm ngàn. Tâm Đan lại không muốn đôi co chửi nhau với tài xế, cô bấm bụng móc tiền ra trả, đúng là thành Bách Nhật này thật phức tạp, ngay cả người mù đường mà cũng bị ức hiếp.

Tâm Đan vừa mở cửa vào trong đã bị một tiếng sủa làm cô đứng tim, Hồ Lô nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy sự không thiện cảm...

Tâm Đan đóng cửa lại rồi nhìn nó. Anh bạn à, tôi đến đem đồ ăn cho anh không có ý xấu, đừng có sủa như kiểu thấy ăn trộm thế chứ.

Nói rồi cô nhìn thấy một con chó Alaska khác có một lông màu nâu đỏ cũng đang nhìn mình, Tâm Đan liền tranh thủ lấy thiện cảm của nó. Chào, mày là HiKa phải không? Tao là Tâm Đan, tao không phải người xấu, nào lại đây.

Cô ngồi xuống kêu nó, nó chạy lại quấn quýt cô. Quả nhiên HiKa đáng yêu và thân thiện hơn Hồ Lô nhiều , Tâm Đan nhìn sơ qua mới biết HiKa cũng là chó đực giống Hồ Lô. Cô thở dài, sao thầy Ngụy không biết điều phối không khi một chút nhỉ? Căn này dương thịnh âm suy, thật là đáng tiếc. Bên cạnh thầy ấy không có phụ nữ thì thôi đi, ngay cả đống vật giống cái thầy ấy cũng không chịu nuôi một con. Tâm Đan xoa cằm. Hay là thầy ấy có vấn đề về giới tính nhỉ?

~Gâu~

Hết hồn hết vía! Tâm Đan bị Hồ Lô dọa cho suýt chút nữa ba hồn bảy vía bay đi đâu mất. Mày sủa cái gì? Tao chỉ nghi ngờ thôi chứ có nói xấu chủ mày đâu.

~Gâu~

Tao nói thật đấy.

~Gâu~

Thôi, không hơi đâu đi nói chuyện với chó.

Tâm Đan thở dài đi vào nhà bếp lấy kéo cắt bao bì thức ăn ra rồi đổ vào hai cái bát sau đó để xuống đất, hai con chó đi tới ăn ngon lành. Ăn đi ăn đi, đây là thức ăn thượng hạng đấy, tốn hết bảy chục ngàn của chị mày đấy, may cho hai đứa mày gặp may gặp phải chị là người có lòng nhân đạo lại yêu thích động vật nên mới được chiêu đãi như thế này đấy. Cô lầm bầm một vài câu rồi đi lấy nước cho tụi nó uống, sau khi hoàn thành xong xuôi thì ngồi xuống sô pha nhìn tụi nó ăn. Sau đó trong đầu liền nảy sinh một ý nghĩ, căn nhà này hình như cô chưa đi thăm quan qua thì phải? Tâm Đan đứng lên định chạy đi xem xung quanh nhưng nhớ lại đây cũng không phải nhà mình, cũng không nên chạy lung tung sờ lung tung.

Nghĩ vậy nên cô bấm điện thoại gọi cho Ngụy Giang Thiên. Chuông reo rất lâu mới có người lên máy.

Alo xin hỏi ai đấy?

Tâm Đan có chút thẫn thờ, là giọng của phụ nữ, cô nhìn lại số điện thoại trên màn, hình, kỳ lạ cô cũng đâu có gọi nhầm số?

À, tôi, tôi tìm thầy Ngụy.

Cô là sinh viên của anh ấy sao? Có vẻ như nghe cách gọi thì người kia đã biết được quan hệ của cô và anh, cô ấy nói. Xin lỗi, nhưng hiện giờ anh ấy đang chuẩn bị một cho một cuộc phẫu thuật, có chuyện gì cô cứ nhắn lại với tôi.

Tâm Đan im lặng, không hiểu sao lại không vui kinh khủng.

Bên trong điện thoại truyền qua giọng nói của Ngụy Giang Thiê, không rõ lắm, có vẻ như là vô tình lọt vào ống nghe. Anh hỏi. Là ai vậy?

À, là một người học trò của anh.

Anh im lặng vài giây rồi nói. Đưa máy cho tôi.

Điện thoại được chuyển sang tay anh, câu đầu tiên anh nói là. Em đến nhà tôi rồi?

Vâng, tới rồi, em đã cho Hồ Lô và HiKa ăn sáng rồi.

Ừm, cảm ơn. Ngữ điệu không cao không thấp, không nhanh không chậm. Vừa rồi là trợ lý của tôi.

Tâm Đan hít sâu một hơi, cứ cho là khi nãy cô có chút không vui và chẳng biết cái nguyên nhân chết tiệt là vì sao khi vừa nghe giọng cô gái kia trong máy điện thoại cô lại cực kì khó chịu. Nhưng sau khi nghe xong câu này của Ngụy Giang Thiên, cô lại từ không vui chuyển sang cực kì mất tự nhiên, hít sâu một hơi nói. À, em gọi là muốn hỏi em tốn hai trăm ngàn tiền taxi tới đây, cho chó ăn xong rồi về thì phí quá...có thể cho em đi thăm quan một vòng nhà thầy không?

Hai trăm ngàn? Từ trường tới nhà tôi? Ngụy Giang Thiên đột nhiên cười lớn. Cô mù đường, em nên đi kiện hãng taxi đó là vừa rồi đấy.

Tâm Đan im lặng, xấu hổ tới mức không biết giấu mặt vào đâu.

Ngụy Giang Thiên lại nói. Không thành vấn đề, muốn đi đâu thì đi làm gì cũng được. Nhưng hy vọng chứng mù đường của em không tái phát mà đi vòng vòng một hồi lại không tìm được đường ra.

Em có bị nặng tới vậy mà. Cô lên tiếng đính chính.

Được rồi, nhưng nếu...

Em đã nói là...

Tôi nói là nếu. Ngụy Giang Thiên có vẻ như vừa cười vừa nói, ngữ khí của anh ôn hòa hơn rất nhiều. Nếu như, bệnh có tài phát em chỉ cần gọi HiKa, gọi to tên nó nó sẽ giúp em tìm đường.

Thầy, ý thầy là em còn không bằng HiKa hay sao chứ?

Được rồi, tôi phải đi phẫu thuật. Tạm biệt.

Tạm biệt. Tâm Đan tắt máy, rồi nhìn xung quanh sau đó chạy bừa đi thăm quan tùy tiện cả căn nhà.

Ngụy Giang Thiên để điện thoại lên bàn, rồi quay sang thì thấy gương mặt đánh giá của trợ lý Cẩm Tiền thì hỏi. Cô nhìn cái gì?

À... tôi chỉ thấy, cậu cả hình như nói chuyện với người trong điện thoại không giống ngày thường thôi...

Khác nhau sao? Đương nhiên phải khác rồi. Đi thôi, ca phẫu thuật này quan trọng lắm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.