- ----------------------- Đôi lời của tác giả? (04/08/18) ------------------------
Thanks các nàng: Mikazuki_ Munechika, angelina_050403, LChu584, iChng0, HnL211, zalo144, shirofukuro đã vote + cmt nhiệt tình cho truyện của mk nha=))). Đặc biệt là nàng LChu584 và iChng0 vẫn ủng hộ mk từ trc tới h nạ =)))
Bây giờ đã chap 10 rồi nà =))) Mong mọi người tiếp tục vote+ cmt cho umi động lực ạ!!!
- ----------------------- Vào chap 10 thôi nào =))) ------------------------
Âm nhạc lần nữa vang lên, giai điệu mạnh mẽ, lôi cuốn, không ít người đã bắt đầu tiến lên nhảy.
- Là Tango Flamenco của Armik, cô theo kịp không, An Nhi~?
- Tôi còn đang lo người không theo kịp là anh nữa kìa, Phong thiếu!
Phong Tử Kỳ tỏ vẻ không chút để tâm, nụ cười in dấu trên bạc môi mỏng chưa hề dứt, chân vẫn bước đúng từng nhịp điệu. Đầu cúi thấp xuống, ghé tai Cố Mộng An thủ thỉ.
- Chúng ta có hôn ước, vậy cũng được coi là một đôi. An Nhi~ Tango Flamenco là điệu nhảy thể hiện tình cảm giữa các cặp đôi a~
Tà váy dài đang chuyển động theo từng nhịp bước cuốn hút người nhìn, như có như không để lộ đôi giày cao gót tím mộng mơ, mũi nhọn, gắn những viên pha lê trắng, được thiết kế vô cùng độc đáo, cao khoảng bảy phân, Cố Mộng An không biết vô tình hay hữu ý để lỡ một nhịp, cô giẫm lên chân Phong Tử Kỳ.
- A! Cô làm gì vậy!?
- Thật ngại quá Phong thiếu, anh nói đúng, tôi không theo kịp nên lỡ giẫm phải chân anh thôi, thật xin lỗi.
Phong Tử Kỳ trong lòng thầm biết bản thân bị Cố Mộng An hố nhưng vẫn không thể làm gì được, đành nhỏ giọng nói khẽ.
- Cô thật nhỏ mọn.
Lời vừa dứt, chân lại truyền đến một trận ê ẩm, nhức nhối, Bá đạo vương tử có chút hối hận khi mời Cố Mộng An cùng nhảy. Khuôn mặt hắn có chút méo mó khó coi, nụ cười cũng trở nên cứng nhắc.
- Xin lỗi, tôi sơ ý lỡ chân, anh ổn chứ?
- Tôi sẽ ổn nếu cô không tiếp tục sơ ý lỡ chân giẫm phải tôi bằng đôi giày cao tầm 7 phân đó nữa.
- Ân, tôi sẽ chú ý.
- Ngoan lắm!
Phong Tử Kỳ đến cười còn chưa kịp, chân lại tiếp tục biểu tình một trận đau điếng. Hắn thề từ nay về sau không bao giờ có ý định nhảy bản Tango Flamenco nữa, cái gì mà điệu nhảy thể hiện tình cảm giữa các cặp đôi, có mà thể hiện thù hận thì đúng hơn! Giai điệu nhạc mạnh mẽ, nhịp bước đương nhiên cũng phải nhanh nên Cố Mộng An khi giẫm lên chân hắn bằng đôi giày mũi nhọn 7 phân khí lực cũng không nhỏ.
Cố Mộng An nhảy nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý vào một đôi nam nữ nãy giờ vẫn luôn nhảy gần chỗ mình. Người đó chẳng phải Đỗ Song Phương, cái đuôi của Vương Tuệ sao? Đỗ thị cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ, bằng vào danh tiếng của Phong thị, căn bản sẽ không gửi thư mời tới, như thế nào cô ta lại ở đây hôm nay được? Chẳng lẽ Vương Tuệ lại đưa cô ta theo, dựa vào tính khí không tốt chút nào của Vương Tuệ, nếu đã lôi Đỗ Song Phương đi thì hẳn là lại sắp bày trò hại người rồi đây...
Càng nhảy, Đỗ Song Phương càng bước chân lùi lại. Đến khi chỉ còn cách chỗ Cố Mộng An nhảy chưa đến một gang tay, bất chợt, không hiểu vì lí do gì, cô trượt chân ngã ra sau, tay vươn lên trước tìm điểm tựa.
Roẹt!!!
Cố Mộng An vốn đã chú ý từ trước nhưng khi Đỗ Song Phương ngã ra sau cũng là lúc cô xoay người, căn bản tránh không nổi, cũng may Phong Tử Kỳ phản ứng nhanh nhạy, kéo tay Cố Mộng An về phía trước giúp cô tránh một màn bị xô ngã làm trò cười cho giới thượng lưu. Bất quá một phần váy sau lưng bị kéo mạnh đến rách, hắn lại cởi áo vest mau chóng khoác lên người cô, che đi vết rách dài.
Lúc mọi người hồi thần nhìn lại, chỉ thấy Cố Mộng An khoác áo vest, đứng cạnh Phong Tử Kỳ và Đỗ Song Phương đang chật vật được người bạn nhảy đỡ dậy.
- Cố đại tiểu thư, tôi trước giờ chưa làm gì có lỗi với cô, sao cô có thể ngáng chân khiến tôi ngã như vậy được chứ?
Lời vừa dứt, đôi mắt nâu trầm của Đỗ Song Phương ánh lên tia khó hiểu cùng oan ức. Thoáng chốc đã đỏ lên, nước mắt cũng lưng chòng, cơ hồ chỉ nghe một lời không hợp lý liền lã chã rơi xuống. Một bên tay run run nắm lấy tay của người bạn nhảy, tay còn lại nắm chặt vạt váy hồng thêu những đóa hoa sen tao nhã nơi đuôi váy dài thướt tha như vẫn chưa hết hoảng hốt vì bị ngã ban nãy.
Vương Tuệ một thân váy xanh ngọc xẻ đùi quyến rũ cũng tiến lên. Lời nói như muốn đòi công bằng cho Đỗ Song Phương nhưng thực chất lại nói rõ Đỗ gia gia thế không tốt, nói Cố Mộng An ỷ thế ăn hiếp người, quả thực là một mũi tên trúng hai đích!
- Cố đại tiểu thư a, cho dù Đỗ tiểu thư gia thế không được tốt nhưng cũng đâu thể vì thế mà gây khó dễ, đẩy ngã người ta được! Cô thật quá đáng mà!
Những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào to nhỏ bàn tán. Đa phần đều là nói đại tiểu thư Cố gia coi người thì đạo mạo nhưng không ngờ lại là kẻ xấu tính, xấu nết, cậy vào gia thế, nói Cố gia chắc chắn rất xấu hổ vì có cô là tiểu thư. Lại nói Đỗ Song Phương đáng thương, chỉ vì gia thế không tốt mà bị người bắt nạt.
Cố lão gia đứng một bên nghe những lời bàn tán mà cố gắng nhẫn nại, trong lòng không thôi khó chịu Nghịch nữ, cư nhiên lại dám phá rối làm Cố gia mất mặt như thế này!. Liễu thị thấy Cố lão gia khó chịu liền quay sang mượn nước đẩy thuyền.
- Lão gia, Tiểu An trẻ người non dạ, chắc cũng không cố ý làm ra chuyện này đâu!
- Hừ! Nó thì có gì không dám chứ!
Đứng nghe một hồi, Cố Mộng An đưa tử mâu nhìn Vương Tuệ nói.
- Vị tiểu thư này, có phải thị lực không được tốt hay sao? Đôi mắt nào của cô thấy tôi đẩy Đỗ tiểu thư đây?