Mặt Nạ Thiên Tài

Chương 7: Chương 7: Tử dạ




Về đến nhà, thấy hộp đồ đặt ở cửa, Cố Mộng An nhấc lên nhìn qua, môi thoáng mỉm cười dịu dàng, lòng có chút ấm áp.

- Cũng may Hoàng xảo quyệt còn nhớ, nếu hắn quên chắc mình lại mất công đi lựa đồ.

Bỗng nhạc chuông điện thoại vang lên, cô giật mình nhìn tên người gọi đến Cha. Ánh mắt chợt sắc lạnh, cô bắt máy.

- Alo!

- Cố Mộng An! Mày còn không mau về nhà sao? Có biết hôm nay là ngày gì không?

- A~ Hôm nay là ngày gì?

- Nghịch nữ! Hôm nay là kỉ niệm ngày thành lập Phong thị tập đoàn! Mau về đây!

- Khỏi cần! Dù sao ông cũng là đã nói trong vòng một tháng tôi phải sống tốt với thân phận giả, không dựa vào Cố gia. Vả lại, nếu tôi về chẳng phải bà ta sẽ rất mất hứng sao?

- Mày... nếu không về đây ta sẽ lập tức sang tên cái biệt thự đấy!!!

Nếu không phải vì nhà ngoại ta cũng không phải làm thế này!

- Ông!!!... Được thôi.

Cạch! Cố Mộng An dập máy.

Tách... tách...

Từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế lăn dài trên gương mặt thiên thần.

- Sao trong mắt ông luôn luôn không có mẹ và tôi vậy? Bà ta... có gì tốt?

Cố Mộng An cầm túi đồ Hoàng Thiên Minh gửi tới, bước ra ngoài, đi đến Cố gia.

- ----------------------------- Cố gia ----------------------------

Trước bàn phấn màu kem trang nhã, một cô gái ngắm mình trong gương khẽ mỉm cười An Nhi thật giống mẹ nhỉ? Nhìn con như thế này mẹ có vui không? Đã bao lâu rồi con không thấy mẹ....

Cộc! Cộc! Cộc!

- Tiểu thư, đến giờ rồi!

- Ân.

Cố Mộng An bước xuống cầu thang dài, Cố lão gia nhìn con gái mà mơ hồ thấy dáng hình Cố phu nhân năm nào, những kỉ niệm đẹp trong quá khứ bất giác tìm về như một lớp sóng nhẹ nhàng, ông vô thức dịu giọng gọi nhỏ

- Yên Nhi...

- Lão gia~ Đó là Tiểu An a~

Ánh mắt Liễu thị có chút khó chịu lướt qua rồi nhanh chóng biến mất, khuôn mặt trở lại vẻ tươi cười hòa nhã.

- Liễu phu nhân, tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến mức bà có thể gọi tôi thân thiết như vậy?

- Tiểu An, con gọi nhầm rồi, cứ gọi ta là mẹ là được!

Mặt Liễu thị có chút gượng gạo, nét cười cũng cứng lại đôi phần.

- Mẹ? Mẹ tôi mất rồi? Còn bà? Tôi thực không biết!

- Mộng An! Mày không được nói hỗn!

- Lão gia, đến giờ rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi!

- ----------------------------------Phong thị-----------------------------------

Chập tối, giữa bầu trời xanh thẫm là vầng trăng sáng dịu mát, gió hiu hiu thổi. Khung cảnh Phong thị thập phần náo nhiệt. Những tán cây như khoác trên mình tấm áo mới đính bóng đèn vàng ấm áp. Dưới cánh cổng với những thanh sắt đen được uốn cong đầy tính nghệ thuật là tấm thảm đỏ trải dài cho đến tận đại sảnh, pháo hoa cùng những mẩu giấy ánh kim phủ lên, nhìn từ xa khiến người ta liên tưởng đến dải ngân hà cùng những vì sao sáng lấp lánh.

Trước cánh cửa bằng gỗ sồi nơi đại sảnh, hai người canh gác vận vest đen trang trọng, đôi tay đeo găng trắng tinh nhẹ nhàng mở cửa và kiểm thư mỗi khi có một cặp đôi hay một gia đình bước tới.

Trong đại sảnh, ánh đèn vàng từ chiếc đèn pha lê khổng lồ dịu dàng bao phủ khắp không gian, tiếng nhạc vang lên hòa hợp với từng nhịp bước của những cặp đôi đang khiêu vũ, đắm chìm trong giai điệu cổ điển.

Bỗng cánh cửa to lớn mở ra, ba người bước vào thu hút nhiều sự chú ý. Không gian chìm vào trong im lặng một hồi rồi những tiếng bàn luận khẽ khàng vang lên.

- Đó là Cố phu nhân sao? Tôi có cảm giác như nhà giàu mới nổi vậy!

- Ân! Nhìn bộ váy bà ta mặc kìa, tầng này tuổi rồi vẫn còn cố chấp mặc váy đỏ sẻ đùi, hở hưng, đan dây ở ngực a~

...

- Cố tiểu thư nhìn thật giống Cố phu nhân quá cố a~ Nhìn người ta xem thanh lịch biết bao!

- Phải a~ thật xinh đẹp!

- Tôi thật muốn có con dâu như vậy!

...

Nhiều đôi mắt đồng loạt hướng về phía một cô gái trẻ. Trong bộ váy lụa dài trễ vai hai lớp mềm mại, chiếc váy mang màu sắc rất đặc biệt từ màu trắng ở ngực cup D men theo dáng người dần dần chuyển sang tím nhạt mộng mơ và kết thúc bằng sắc tím đậm quý phái, điểm nhấn ở chỗ ngay dưới ngực là một dây pha lê tím gắn kim cương cuốn quanh. Tà váy uyển chuyển, khẽ lay động theo từng bước chân vô tình để lộ đôi giày cao gót sang trọng, tất cả đều hài hòa phối hợp với bộ trang sức khảm trắng tinh khôi. Hôm nay, cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại thêm phần khí chất thanh cao thoát tục đến lạ kì. Cô chỉ đứng trong góc phòng, dường như náo nhiệt của buổi tiệc không thể chạm tới yên tĩnh quanh người, tay ngọc mân mê ly rượu Robert Mondavi, thỉnh thoảng mới nâng lên uống, mái tóc bạch kim dù được búi cao cố định bằng một dây pha lê tím nhưng một vài sợi tóc tinh nghịch vẫn rơi xuống trên bờ vai gầy, tử mâu nhẹ nhàng lướt qua những người ở đây như muốn kiếm tìm một bóng hình.

Bỗng đèn phòng vụt tắt chỉ còn ánh sáng vàng tỏa ra từ bục, Phong chủ tịch đứng lên, nụ cười xã giao in dấu trên khuôn mặt đã ngoài tứ tuần nhưng nhìn qua vẫn có thể hiểu hồi trẻ ông cũng là một nam nhân tuấn mỹ.

- Hôm nay là ngày kỉ niệm 30 năm ngày thành lập Phong thị tập đoàn. Ta hy vọng tất cả mọi người ở đây hôm nay sau này có thể hợp tác tốt đẹp, lâu dài với Phong thị. Đây là đứa con trai duy nhất của ta, nó cũng chính là người sẽ thay ta tiếp quản Phong thị sau này, Phong Tử Kỳ!

Chàng trai đứng cạnh Phong chủ tịch bước ra, dưới ánh đèn vàng, một đầu tóc đỏ rực cùng đôi kim nhãn kiêu ngạo như sáng lên, bộ vest xám trên người cơ hồ chỉ có hắn mặc mới toát lên được khí chất vương giả. Giọng nói quyến rũ vang lên, khắp đại sảnh một mảnh tĩnh lặng.

- Tôi là Phong Tử Kỳ, sau này mong được mọi người quan tâm hơn đến Phong thị.

Bốp! Bốp! Một tràng pháo tay vang lên rần rần.

Ban nhạc sống lại đàn một khúc mới, nhiều người đã bắt đầu tìm cặp khiêu vũ, nhiều người lại tranh thủ xã giao, bàn công chuyện.

Phong Tử Kỳ bước xuống, xung quanh hắn rất nhiều vị tiểu thư đứng vây quanh, dịu dàng có, thanh tao có, tinh nghịch cũng có,... tất cả đều rất xinh đẹp nhưng dường như hắn có chút không vui. Sáng nay vừa đến trường thì bị một con nhỏ quê mùa va phải, làm rơi chiếc USB quý giá, may là tìm lại được nhưng chiều kiểm tra thì những thông tin trong chiếc USB đó không đầy đủ, hắn lại phải đi thêm chuyến nữa!

Từ chối những lời mời khiêu vũ, hắn tùy tiện chọn một ly Hardys rồi bước ra ban công. Vừa bước ra ban công, người hắn hơi cứng lại, ngoài này không ngờ cũng có người!

Một cô gái tầm tuổi Phong Tử Kỳ đang quay lưng về phía hắn. Chợt một cơn gió bất ngờ thổi qua đem mái tóc bạch kim búi hờ hững xõa ra, bay theo chiều gió, tà váy cũng nhẹ nhàng lay động. Dưới những ánh đèn vàng, cô đứng đó dù chỉ là bóng lưng nhưng cũng khiến người gặp một lần liền không tự chủ ghi nhớ trong lòng.

- A! Dây cài tóc của tôi!

Cố Mộng An cúi xuống nhặt chiếc dây buộc đính kim cương xinh đẹp. Lại nhìn thấy trước mặt có một đôi giày da đen sang trọng, cô ngẩng đầu. Một thoáng nhìn thấy dung nhan cô, đặc biệt là đôi tử mâu xinh đẹp, lấp lánh ánh vàng phản chiếu từ những chiếc đèn, Phong Tử Kỳ có chút sững người rồi hắn bình tĩnh đưa tay ra định đỡ cô dậy.

Cố Mộng An có chút dở khóc dở cười, lúc sáng hắn là người làm cô chật vật gần chết giờ lại đưa tay ra đỡ. Nhưng dù là vô ý thì sáng nay cô cũng là người sai trước nên thôi thì hòa vậy! Giơ tay chạm vào bàn tay hắn, Phong Tử Kỳ đỡ cô dậy rồi nhẹ nhàng hỏi

- Cô là Cố tiểu thư đi?

- Vâng, anh biết tôi sao Phong thiếu?

Bản thân chưa từng gặp hắn ở dáng vẻ này, có khi nào hắn nhận ra mình cải trang không?

- Lúc nãy tôi có nghe mọi người nói rất nhiều về cô!

- Ra là vậy.

- Dù sao hôm nay tôi cũng phải ra khiêu vũ một lần, không bằng cô có thể...

- Cô ấy có người nhảy cùng rồi Phong thiếu!

Một giọng nam trầm khàn, quyến rũ vang lên thu hút sự chú ý của hai người. Hoàng Thiên Minh hôm nay vì gặp phải chút trục trặc ở tập đoàn nên đến muộn. Vừa đặt chân vào sảnh, hắn vội vàng đi tìm người mặc chiếc váy tím kia nhưng mãi cũng không thấy, chán nản mới tiến ra ban công, không ngờ lại gặp được Tử Dạ ở chỗ này nhưng là bên cạnh cô lại là Phong Tử Kỳ, hắn có chút không vui.

- Hoàng thiếu, anh có nhầm không vậy? Nãy giờ cô ấy chỉ đứng ở đây một mình!

- Vì cô ấy chờ tôi! Phải không Tiểu Dạ Nhi~~

- Tiểu Dạ Nhi...?

Phong Tử Kỳ có chút nghi hoặc, trong chỗ thiệp mời hình như cũng chỉ có hai người tên có chữ Dạ. Vậy có khi nào...? Ánh mắt hắn nhìn Cố Mộng An chứa đầy nghi hoặc.

- Hoàng thiếu, anh đừng nhầm, tôi là Cố Mộng An chứ không phải Tiểu Dạ Nhi gì đó!

Mặt Cố Mộng An có chút khó chịu, hắn cư nhiên lại gọi tên cô ở đây như vậy! Thế này chẳng phải lộ thân phận rồi sao? Cô tiến lên kéo tay Hoàng Thiên Minh tiến vào bữa tiệc, hòa vào dòng người bỏ lại đằng sau Phong Tử Kỳ đứng ngược sáng với nụ cười quỷ dị trên bạc môi mỏng.

- J!

- Vâng thưa thiếu gia!

- Thiệp mời có mấy vị tiểu thư tên Dạ?

- Thưa, hai người!

- Hôm nay có ai trong số họ đến?

- Không có ai thưa Phong thiếu!

- Ân!

Phong Tử Kỳ hướng kim nhãn vào đại sảnh nhìn Cố Mộng An ra chiều hiểu rõ, môi nhẹ câu lên thành nụ cười phớt qua Tiệc hôm nay... có lẽ không nhàm chán như mình nghĩ. Hắn sải những bước chân đầy tự tin tiến vào đại sảnh, tay cầm ly rượu vang vẫn chưa nhấp môi một lần.

- -----------------------------------------

Thanks bạn iChng0 đã vote nhiệt tình nha =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.