Trong phòng khám Vip của bệnh viện J, một chàng trai hướng huyết mâu không rõ cảm xúc đứng bên giường bệnh nhìn người con gái vẫn với đôi mắt nhắm nghiền, làn da nhợt nhạt của một người đang đau ốm. Anh cúi xuống, vươn tay định chạm vào khuôn mặt mà hầu như mỗi đêm đều hiện lên trong tâm trí nhưng những hình ảnh tưởng chừng đã ngủ quên nơi quá khứ bỗng chốc như lớp sóng dồn dập ùa về khiến lòng ẩn ẩn đau...
Thôi đi Hoàng Thiên Minh, tôi chán chơi trò này với anh rồi!
Đúng, người tôi thích là anh ấy.
Là tôi lợi dụng anh để tìm cách giúp anh ấy sớm lấy được thân phận Hoàng nhị thiếu gia. Đừng nói với tôi anh đều coi tất cả thật nhé, nực cười!
Cánh tay đã vươn lên lại vô thức nắm chặt, Tại sao người em chọn không phải là tôi?. Anh đứng thẳng người, định ra về nhưng... một cánh tay khác níu tay anh kèm theo giọng nữ hơi khàn.
- Minh ca ca...
Chân vô thức đứng sững lại, lâu lắm rồi mới lại được nghe cô gọi anh như vậy...
There's a girl but I let her get away
It's all my fault 'cause pride got in the way
And I'd be lying if I said I was ok
About that girl the one I let get away...
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh trở về hiện tại, vội lấy máy, tắt tiếng, gỡ tay Lục Họa Tình ra, nhẹ nhàng đặt tay cô xuống giường rồi bước khỏi phòng.
Cạch!
Tiếng đóng cửa vừa dứt, người con gái nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt, đôi con ngươi xanh lá vui buồn lẫn lộn nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại. Anh vẫn chưa quên em đúng không?....
Ngày Lục Họa Tình đi du học, lúc chuẩn bị lên máy bay, cô mở định vị thì phát hiện Hoàng Thiên Minh cũng đang ở đây...
Anh đến là vì cô, dù cô đã nói những điều thương tổn anh...?. Những giọt nước mắt lại vô thức lăn dài...
- --------------------- Trước cửa phòng bệnh Vip ----------------------
Hoàng Thiên Minh nhìn tên người gọi đến, bạc môi mỏng mỉm cười.
- Tiểu Dạ Nhi?
- ... Lại nữa hả?... Bỏ đi, nghe anh gọi nhiều vậy tôi cũng quen rồi! Lúc nãy có chuyện gì mà bỏ về sớm vậy?
- Ân? Tôi về em nhớ lắm hả?~
- Nhớ cái đầu anh!
- Haizz... Tiểu Dạ, em cứ nóng với tôi vậy? Hay là em~
- Tôi làm sao?
- Em sợ tôi về đi với người khác nên ghen hả?
Đầu dây bên kia, Cố Mộng An vừa uống nước, vừa nghe Hoàng Thiên Minh nói giọng tự cho là đúng. Lời này của hắn khiến cô phát sặc.
- Anh... khụ... khụ... Anh... khụ... đồ... đáng ghét!
- Nha? Có phải tôi đoán đúng rồi không nên em mới giật mình như vậy a, Tiểu Dạ Nhi~?
- Anh bớt đùa dai hộ tôi! Lúc nãy có việc gấp công ty sao?
- Thông tin bộ trang phục cho tuần lễ thời trang bị rò rỉ.
- Anh nói có vẻ thản nhiên? Bắt được thủ phạm rồi?
- Chưa. Nhưng tôi nghĩ ai đó sẽ tìm giúp?
- Có điên mới giúp anh.
- Biết đâu có người như thế giúp tôi thật, em nói đúng không, Tiểu Dạ Nhi?
Tút... Tút... Tút...
Hoàng Thiên Minh nhìn chiếc điện thoại đã tắt, từ từ thu lại nụ cười trên môi. Từ ngày đầu tiên gặp Tử Dạ, thấy cô có nét giống với Họa Tình, anh đã luôn tìm cách tiếp cận cô, anh đã nghĩ Tử Dạ sẽ giúp mình quên được người kia nhưng lúc nãy, tại sao lại không tự chủ được? Lẽ nào anh vẫn...?
Chưa đầy 1 phút, điện thoại Hoàng Thiên Minh rung lên, anh mở máy, thấy có người gửi gmail có một tệp đính kèm với tiêu đề Cái này là cảm ơn vì bộ lễ phục, khỏi đoán cũng biết là ai...
- -------------------- 2 tiếng trước ---------------------
Hoàng Thiên Minh bỏ về chắc hẳn có việc rất gấp, có lẽ phải tìm cách rời đi xem thế nào thôi!
- Phong thiếu, anh không đi tiếp chuyện nữa sao?
Cố Mộng An vờ say, bước chân hơi chao đảo tiến về phía Phong Tử Kỳ, đôi mắt tím mê man.
- Cô say rồi sao, An Nhi? Cô đi loạng choạng rồi đấy!
- Tôi mới không say, người say là anh đó Phong thiếu. A~ Anh đừng nghiêng ngả người nữa được không? Đầu tôi hơi choáng!
Cố Mộng An đưa tay lên đỡ đầu, hơi nhíu lại tú mi tỏ vẻ không bằng lòng, tử mâu lộ vẻ trách cứ nhìn Phong Tử Kỳ. Cô tiến lên nhưng đi không vững, loạng choạng chỉ trực ngã. Tốt nhất anh nên phối hợp diễn với tôi a Phong Tử Kỳ, nếu không tôi ngã thật sẽ rất khó coi đó! Nhưng chí ít nếu ngã cũng có thể giả vờ trẹo chân cần về nghỉ. May mắn, không ngoài dự đoán, Phong Tử Kỳ đưa tay ra đỡ Cố Mộng An.
- Để tôi đưa cô ra ngoài cho thoải mái, nếu cần, tôi đưa cô về.
- Ân...
Hai người tiến đến chỗ Phong phu nhân đang tiếp chuyện khách mời, xin phép rời tiệc.
Phong Tử Kỳ lái xe đưa Cố Mộng An đi được một đoạn khá xa, anh dừng đèn đỏ, quay sang nhìn người con gái bên cạnh. Khuôn mặt cô bình thản, hờ hững khác xa vẻ lơ mơ, say rượu ban nãy.
- Cô làm diễn viên rất hợp đấy.
- Chẳng phải anh cũng thế sao? Tôi chưa nói gì cũng tự động diễn cùng rồi!
- Tôi chỉ là tốt bụng giúp cô thôi. Cô còn chưa cảm ơn tôi đâu!
- Lúc nãy nhảy với anh đã là cảm ơn rồi!
- Cô thật gian xảo!
- Tôi cũng chưa nói mình không gian xảo bao giờ!
- Đến nơi rồi, để tôi mở cửa xe cho cô.
- Có mỗi cái cửa, tôi cũng không tranh mở với anh làm gì!
Phong Tử Kỳ đầu chảy ba vạch hắc tuyến, cô gái này hình như rất thích đấu khẩu với hắn đi?
Đi về phòng, cô mở máy gọi Hoàng Thiên Minh nhưng anh không nghe. Đoán có việc không hay xảy ra, cô mở máy tính, phát hiện thông tin bộ trang phục cho tuần lễ thời trang của tập đoàn Hoàng thị bị rò rỉ. Có lẽ nên giúp anh ta thay lời cảm ơn bộ lễ phục hôm nay.
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!...
Từng ngón tay thanh mảnh lướt nhanh trên bàn phím. Cố Mộng An dùng phần mềm có sẵn để đột nhập vào mạng. Khi đó, cô phát hiện rất nhiều máy tính không cài đặt mật khẩu và tường lửa.
- Vụ này không tốn sức như mình nghĩ! Hay là để chút dấu vết cho đặc biệt nhỉ!?
Cố Mộng An ánh mắt lấp lánh ý cười, chờ xem kịch vui. Lúc nãy cô đã tiện tay lưu lại những thông tin tham nhũng, hối lộ của tập đoàn kia, có lẽ mai sẽ tung lên mạng. Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím...
Tạch!
Trên màn hình máy tính sáng lên dòng chữ Hệ thống của Tiền thị dễ phá như này là không được nha! Mấy người nên cảm ơn tôi vì sớm phát hiện ra điều này đó!
Nụ cười thỏa mãn trên môi, cô rời bàn làm việc, đi lấy nước sau đó lấy điện thoại bấm một dãy số...
- ------------ Đôi lời của tác giả------------
Mk nghĩ là bây giờ mk sẽ chăm hơn ( chắc thế=))), sễ viết khoảng 3 chap/ tháng ( nếu chứng lười không tái phát >.<).
Chap sau trở về cảnh trường học nhá <3
Mi na nhớ vote + cmt + follow mk nha ~~