Hạ Băng Băng ngồi ở phía sau thấp giọng hỏi:“Chị, chúng ta sẽ đi Bắc Kinh.. thật sao?”
Tiêu Yến ngồi ở ghế lái phụ xoay người lại nhìn Hạ Băng Băng, cuối cùng nói với Ngô Hi Trạch:“Dừng xe đi”
Ngô Hi Trạch không hiểu lý do vì sao nhưng vẫn nghe theo tấp xe vào lề, Tiêu Yến nói:“Nếu em muốn ở lại chị sẽ không ép em theo cùng đâu, xuống xe đi”
Hạ Băng Băng rưng rưng nước mắt:“Không phải, chị, em..em đã theo chị từ tận Mỹ về đây cơ mà, chỉ là..”
“Em sao vậy Băng Băng?” Tiêu Yến như nhận ra được gì đó thoáng lo lắng hỏi.
Hạ Băng Băng cúi người nói:“Không sao đâu chị” Sau đó cô gái ngẩng đầu lên nở một nụ cười trấn an nói:“Chúng ta tiếp tục đi thôi”
Xe lại tiếp tục đi, Tiêu Yến bỗng cảm thấy dự cảm không lành nhíu mày, cảm giác như đang có ai đó đang theo dõi.
Tiêu Yến vừa xoay ra phía sau nhìn, chiếc xe đang theo sát bất ngờ tăng tốc, Tiêu Yến vội vã nói với Ngô Hi Trạch:“Hi Trạch, cẩn thận!!”
Cậu ta nhìn qua gương chiếu hậu nắm bắt tình hình bắt đầu dẫm ga tăng tốc, cả hai liệng lách trên đường cái, may mắn thay hôm nay vô cùng ít người qua lại.
Hạ Băng Băng ngồi đằng sau đã không giữ được bình tĩnh hét ầm lên:“Aa chiếc xe kia bị điên sao??!”
Ngô Hi Trạch căng thẳng đến toát mồ hôi, anh hét lên với hai người:“Mở cửa sẵn đi”
Tiêu Yến nghiêng đầu nhìn anh ta chuẩn bị dẫm ga lao thẳng xuống hồ nước gần đó, cô nói với Hạ Băng Băng:“Băng Băng mở cửa chưa?”
“Rồi ạ!!”
Ba hai một chiếc xe lao vèo xuống hồ nước, Tiêu Yến, Hạ Băng Băng cùng Ngô Hi Trạch đã mở sẵn cửa trước khi xe nhấn chìm đã kịp thời lao ra.
Chiếc xe kia thấy xe bọn họ đã lao xuống hồ thì phanh lại quay phắt đi.
Thật may mắn ba người đều biết bơi, tất cả trồi lên khỏi mặt nước, mắt nhìn thấy chiếc xe điên kia gây họa xong liền chuồn đi, Ngô Hi Trạch đập tay xuống mặt nước chửi:“Khỉ thật”
Tiêu Yến bơi lại bờ leo lên, trong đầu cô bây giờ không phải là mắng rủa người kia mà là đang thắc mắc không biết rốt cuộc là ai đã làm chuyện này.
Tiêu Chí Nguyên vào tù rồi, Trang Khả Như giết cô cũng không có lợi gì cho bà ta, hơn nữa hiện giờ bà ta chẳng có gì trong tay cả.
Rốt cuộc là ai?
Tiêu Yến nhìn xung quanh, cuối cùng nói:“Qua khách sạn kia trước đi rồi tính, không thể đi với bộ dạng này được”
Cả bọn đồng ý theo đến khách sạn, Tiêu Yến vào phòng tắm rửa lại sạch sẽ, thật may là cô không mang theo đồng tiền mặt nào mà tất cả đều là thẻ.
Tiêu Yến nhận được quần áo mà Hạ Băng Băng vừa đi mua về, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ đã nhìn thấy có người xuất hiện trong phòng.
Đúng là cô không hề nghĩ đến cô ta lại sẽ xuất hiện ở đây, chính cô ta là người đã gây ra tất cả chuyện này sao? Hay lắm!
Vương Tử Vy nhàn nhã ngồi trên giường, đứng cạnh cô ta là hai người đàn ông vô cùng lực lưỡng, mắt của hai người đàn ông kia giống như muốn xuyên qua người cô hung hăng muốn xé phăng mảnh vải cuối cùng trên cơ thể.
Tiêu Yến cuối cùng cũng nhíu mày, rốt cuộc là cô ta muốn gì?
Vương Tử Vy bật cười ha hả:“Đã lâu không gặp Tiêu Yến, cô làm tôi nhẫn nhịn rất lâu rồi”
“Cô muốn gì” Tiêu Yến vô thức lùi ra sau một bước phòng ngự.
Vương Tử Vy:“Sợ gì chứ? Tôi đem đến cho cô những món hàng tuyệt vời đây, để rồi tôi xem hôm nay cô bị mấy người này chơi nát thì anh ấy có còn muốn đụng vào cô nữa hay không?”
Tiêu Yến liếc mắt cũng biết anh ấy ở đây là Lăng Dương Thần mới có thể cười lạnh:“Ồ, anh ta tôi vứt lại cho cô đấy, bây giờ tôi bận đi xa rồi, cảm phiền cút khỏi phòng của tôi”
“Cô..” Vương Tử Vy chỉ tay vào mặt Tiêu Yến sau đó lấy lại bình tĩnh buông xuống nở một nụ cười chế giễu:“Ha, bây giờ mà còn có thể mạnh miệng được à? Không có Lăng Dương Thần ở đây, chẳng ai cứu được cô nữa đâu!”
Dứt lời Vương Tử Vy ra hiệu cho hai tên to cao ở sau tiến lên khống chế Tiêu Yến, hai người này vô cùng vui sướng vừa nhận được tiền lại còn được chơi với gái đẹp.
Bỗng ngay lúc này bên ngoài có tiếng đạp cửa một cách mạnh bạo, Vương Tử Vy có dự cảm không lành nhưng vẫn hét lên với hai tên đang do dự:“Tiếp tục đi”
Không biết là ai? Lăng Dương Thần sao? Cô ta thông báo cho anh ta lúc nào!!
Hai tên kia nghe vậy cùng lúc tiến lên, Tiêu Yến cau mày vung chân đạp một tên bay ngang, đúng lúc này cánh cửa cũng bị đạp bay, Ngô Hi Trạch bước vào bật cười:“Ai con mẹ nó không có Lăng Dương Thần thì không cứu được cô ấy?”
Vương Tử Vy nhìn thấy người vừa bước vào thoáng chốc sững sờ, vẫn chưa tin vào mắt mình mà nghi hoặc hỏi lại:“Ngô Hi Trạch??”
Cậu ta nhanh nhẹn tiến lại, không để ai kịp nhìn động tác đã đánh văng Vương Tử Vy nằm ra sàn:“Là ông chứ còn ai nữa, lần sau đừng có gọi tên tôi, dơ bẩn”
Nói rồi anh lia mắt nhìn qua Tiêu Yến, vô tình nhìn thấy hai người đàn ông to cao vạm vỡ kia đang run sợ, anh rút điện thoại ra, màn hình vẫn đang hiển thị cuôc gọi,mỉm cười với Tiêu Yến:“Gọi nhanh đấy”
Tiêu Yến cười lạnh ngắt điện thoại đang để sau lưng đi, nhìn qua Vương Tử Vy đang nằm ngệt ra dưới sàn nói:“Vương Tử Vy, làm chuyện xấu cũng nên quan sát trước sau xem con mồi của mình có dở thủ đoạn gì ở sau lưng hay không!! Còn bây giờ cô muốn tôi xử lý cô thế nào đây?”