Lăng Dương Thần đưa cô về biệt thự, đây là lần thứ hai người hầu nhìn thấy anh đưa cô gái ấy về nhà, liền hiểu cô gái ấy là người mà bọn họ không thể đụng vào.
Mặc kệ cho cô đã bệnh đến ngất xỉu thế nhưng anh không hề nhún nhường mà vô cùng thô bạo lột hết đồ cô ra.
Cô ta còn có sức đi tìm đàn ông cơ mà? Chuyện này thì có gì to tát.
Lăng Dương Thần đổ ập người xuống lúc định tiến vào, cô gái nhẹ nhàng hé mở mắt giọng nói nỉ non:“Tôi xin anh đấy”
“Tỉnh rồi à?” Cũng biết mở miệng ra xin xỏ sao?
“Trễ rồi Tiêu Yến, tôi đã cảnh cáo cô, đừng có chạm đến giới hạn chịu đựng của tôi!”
Đêm hôm đó Tiêu Yến bị hành hạ đến mức khiến cô cũng phải bật khóc, bởi vì còn mệt chuyện ngày hôm qua nên thật sự một lần nữa ngất xỉu.
Sang ngày hôm sau cứ nghĩ rằng mình lại sẽ bị quẳng ra ngoài nhưng lúc cô tỉnh dậy thì vẫn thấy mình ở trong biệt thự.
Cô còn nghĩ đêm qua chết chắc rồi.
Lúc cô đưa tay lên che trán, liền đụng phải một thứ gì đó, Tiêu Yến giật mình quay lại thì thấy Lăng Dương Thần vẫn còn nằm một bên ngủ.
Thế nhưng vì bị cô khua trúng đã đánh thức anh, thấy cô tỉnh dậy, lửa giận đêm qua vẫn chưa nguôi ngoai hẳn mà bắt lấy tay cô gằn giọng nói:“Cô biết kết cục của không nghe lời tôi chưa? Đây là lần đầu, lần sau tôi sẽ chơi cô đến chết”
Tiêu Yến mệt đến không muốn mở miệng mà nhắm nghiền mắt lại, sau đó bất ngờ khi thấy hắn ta xoay người ôm cô vào trong lòng.
Hai cơ thể vẫn đang trần trụi dính sát vào nhau bắt đầu truyền đến hơi ấm.
Tiêu Yến mặc kệ mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy lần hai thì đã không thấy Lăng Dương Thần đâu nữa.
Tất nhiên anh ta còn có chuyện cần gặp Ngô Hi Trạch giải quyết.
Sau khi hẹn được anh ta đến nhà hàng, Ngô Hi Trạch túm lấy áo Lăng Dương Thần giọng nói vô cùng đe dọa:“Cô ấy đâu rồi?”
Cả đêm hôm qua và sáng nay anh gọi cho Tiêu Yến mấy cuộc liền không được, cô ở bên Lăng Dương Thần, chắc chắn hắn ta đã làm gì đó.
Lăng Dương Thần tức giận nhìn bàn tay bẩn thỉu của Ngô Hi Trạch túm lấy chiếc áo không một nếp gấp của anh làm nó nhăn nhúm, dùng lực hất tay anh ta ra nói:“Cô ấy đâu không liên quan đến cậu”
“Lăng Dương Thần, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi có chết cũng không tha cho anh đâu”
Lăng Dương Thần bật cười:“Thâm tình đến vậy à? Để tôi xem cậu còn mạnh miệng được bao lâu”
Lúc này Ngô Hi Trạch nhận được điện thoại của Tiêu Yến, anh vội vã bắt máy:“Alo Tiêu Yến, cậu đang ở đâu”
Thấy Tiêu Yến đã bị anh cảnh cáo đến như vậy mà không biết sợ, anh vừa rời khỏi đã léng phéng với người khác.
Tiêu Yến, tôi đã nhịn cô nhiều lần quá rồi!!
Ngô Hi Trạch bỗng dưng hét lên:“Đợi chút tôt qua liền”
Anh ta chạy đi, Lăng Dương Thần thấy anh ta hốt hoảng như vậy liền giữ tay lại nói:“Có chuyện gì?”
Ngô Hi Trạch vung tay anh ra không thèm trả lời mà bỏ đi.
Lăng Dương Thần siết chặt tay kiên nhẫn đuổi theo sau, theo anh ta đi đến một con đường khá vắng.
Ngô Hi Trạch dừng xe đẩy cửa chạy ra bế Tiêu Yến đang ngồi lê lết dưới gốc cây lên định đưa vào xe thì bị người kia chặn lại.
Ngô Hi Trạch mất hết kiên nhẫn nói:“Anh còn muốn hành hạ cô ấy đến bao giờ? Đừng nhìn cô ấy mạnh mẽ như thế mà nghĩ rằng cô ấy có thể chịu đựng mọi thứ”
Ngô Hi Trạch đặt cô ngồi vào trong xe mình, sau đó rút từ trong áo ra ném vào người anh một sấp ảnh:“Cô ấy bị nhốt trong hầm là bởi vì Tiêu Gia Nhi, em gái của Tiêu Yến, cô ấy đến gặp Uông Trác Thành, người yêu của cô ta để kiếm chuyện trả đũa, tôi nói thật, mười Uông Trác Thành, Tiêu Yến cũng không thèm”
“Anh đúng là ỷ thế ức hiếp người quá đáng, bây giờ anh hài lòng chưa?”
Nói xong Ngô Hi Trạch lên xe lái đi, Lăng Dương Thần không ngờ có ngày anh bị nói đến cạn ngôn không thể đáp trả.