Lăng Dương Thần lấy lại được vẻ đắc ý cắn thật mạnh vào nhũ hoa của cô nói:“Sao hả? Em đã chịu thừa nhận là mình yêu tôi rồi không?”
Tiêu Yến vẫn giữ im lặng, gò má đỏ ửng, những lúc như vậy anh mới thấy cô vô cùng mỏng manh và yếu ớt, không còn là một Tiêu Yến đầy gai góc thường ngày.
Lăng Dương Thần bật cười:“Không phải là em vẫn đang nuôi ý định trả thù tôi đấy chứ? Nói gì đi Tiêu Yến, em bị câm à?”
Cô gái cứng đầu này làm anh phát cáu, Lăng Dương Thần dùng sức đẩy mạnh một cái cuối cùng cũng có thể làm cô rên lên một tiếng.
Anh vô cùng khoái trí, đưa tay gỡ lấy lọn tóc dính trên má cô đi nói:“Thì ra em thích nói theo phong cách này”
Cuối cùng Tiêu Yến cũng chịu mở miệng:“Được rồi, đừng làm loạn nữa”
Anh ta vùi đầu vào hõm vai cô và nói:“Tôi sẽ làm cho đến khi từ chính miệng em nói rằng em yêu tôi”
Hình như Tiêu Yến có chút hối hận khi cuối cùng lại cho anh ta một cơ hội, cơ hội để trở về lại làm một con người độc đoán.
Anh ta thực sự nói là làm, cả đêm liên tục trêu ghẹo cô cuối cùng Tiêu Yến đành phải thốt lên:“Em yêu anh”
Lăng Dương Thần còn nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, nghi ngờ hỏi lại:“Em nói lại đi”
Tiêu Yến hít sâu một hơi thở ra nói:“Em yêu anh”
Câu nói đó chẳng những làm cho anh ta bớt trêu ghẹo cô mà càng làm cho cậu con trai càng trở nên phấn khích, anh ta lặp lại:“Em nói lại đi, nói lại đi”
Cô cảm thấy phiền phức liền đưa tay kéo cổ anh ta xuống hôn lên, Lăng Dương Thần vui vẻ cắn mút.
...
Buổi sáng Lăng Dương Thần lại lần nữa đan tay Tiêu Yến xuống nhà, nhưng lần này lại có chút khác lần trước đó là cảm xúc trong lòng Tiêu Yến là thật, mọi thứ đều là thật.
Lăng lão gia đang ngồi ở vị trí chủ gia trên bàn ăn vẫn rất uy nghiêm cầm lấy tờ báo đọc một cách chăm chú cho đến khi nghe vợ mình nói:“Hai đứa dậy rồi à” mới ngẩng lên sau đó nhấc kính ra nhìn cho rõ.
Cuối cùng ông gấp báo đặt qua một bên cười nói:“Cuối cùng hai đứa cũng làm lành rồi à, ngồi xuống ăn sáng đi”
Lục Thần Vũ vừa bước xuống nghe được như vậy thì châm chọc:“Mai lại đâu vào đấy ấy mà”
Lục lão phu nhân lấy đũa gõ binh lên đầu cậu ta quở trách:“Cháu nói linh tinh gì thế, ngồi xuống ăn đi”
Lăng Dương Thần trừng mắt nhìn cậu ta, có tin ngày mai anh cho cậu ta lên hot search luôn không!!
Thế nhưng Lục Thần Vũ vẫn ngênh mặt tỏ vẻ không sợ ai, không làm ở giới showbiz thì sản nghiệp Lục thị cũng không thiếu ghế để anh ta ngồi.
Lăng Dương Thần cố giữ bình tĩnh niệm câu thần chú đây là nhà vợ không được nóng giận. Nóng giận mất hay!!
Đúng lúc này điện thoại Lăng Dương Thần lại đổ chuông không biết là ai lại gọi đến vào sáng sớm như vậy.
Là ba của anh ta, Lăng Dương Thần vừa nghe máy thì mặt bỗng dưng trở nên rất nghiêm trọng hỏi một tiếng:“Ba nói sao?”
...
Ông bà Lăng sức khỏe không tốt không thể đi lại đường xa, Lục Thần Vũ cũng nhận được điện thoại có việc gấp ở công ty nên đã đi từ trước, cậu mợ trong nhà sáng ra ai cũng rời khỏi nhà từ sớm, rốt cuộc cũng chỉ có anh với cô, cùng với hai người Hạ Băng Băng và Giang Hạ cùng nhau trở về thành phố X.
Trước khi Tiêu Yến lên xe, Lục lão phu nhân ở bên cạnh Tiêu Yến dặn dò:“Hai đứa lái xe cẩn thận, có tình hình gì về Lăng phu nhân thì phải báo cho ta biết, nghe chưa?”
Tiêu Yến vỗ vỗ vai bà ngoại trấn an:“Con biết rồi mà ngoại, bà đừng lo, Lăng phu nhân chắc chắn không có chuyện gì đâu”