Mật Ngọt Hương Đào

Chương 17: Chương 17: Văn nhã




Chuyển ngữ: Màn Thầu

Biên tập: Tặc Gia

Khe đào ẩn hiện giữa đôi gò ngực, A Đào làm động tác như vậy, cảm xúc cũng mãnh liệt vô cùng. Cảm giác mềm mại lan tỏa trên khuôn mặt, Đình Hòa vội vã ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh, lạnh lùng nói lại: “Đừng quấy nữa.”

Thấy đôi mắt nàng ấy bỗng ánh lên nét cười, tùy ý trả lời hắn: “Được“. Nhưng đột nhiên nàng lại sáp đến gần, vươn đầu lưỡi mịn màng nhẹ nhàng liếm khẽ trên mặt hắn.

Cơ thể hắn khẽ run lên, Đình Hòa mở to hai mắt, đến lúc phản ứng lại được, A Đào đã đứng thẳng người rồi.

Sải bước đi đến tảng đá lớn bên hồ, vừa ngồi xuống, A Đào đã thả chân xuống nước. Bắp chân đầy đặn tinh tế, mắt cá chân thon thon xinh đẹp, ngón chân nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, bọt nước tung tóe văng lên chân nàng. Bình thường hình như nàng ấy không thích đi giày lắm, nhưng sau khi hắn đưa nàng một đôi, nàng vẫn luôn mang nó suốt. Với một người không quen việc đi giày, đôi chân của nàng giống hệt như da thịt trên người, trắng nõn và mềm mại, gan bàn chân cũng không hề thô ráp. Trời sinh quyến rũ có lẽ là như vậy.

Không biết bao giờ nàng ấy sẽ rời đi. Nhưng bây giờ nhìn thấy A Đào vẫn nhàn nhã như vậy, hắn cũng không muốn hỏi nàng câu hỏi đó, chuẩn bị vào nhà làm cơm chiều.

Gió nhè nhẹ thổi, lướt khẽ qua mặt hắn.

Nơi được nàng ấy chạm qua, gò má, vành tai, bất tri bất giác dần dần lại nóng lên.

Bỗng nghe thấy tiếng nước xối xả, Đình Hòa quay đầu nhìn thoáng qua, mái tóc đen thiếu nữ tung bay lả lướt, xiêm y thoải mái rớt xuống chân, nàng ấy tùy ý giẫm lên trên rồi nhẹ bước vào hồ. Đình Hòa nhìn thoáng qua rồi lập tức vội vàng xoay đầu lại, nắm chặt cái chén cách thủy trong tay mình, bước thẳng một mạch đi vào nhà.

Nào ngờ vì sải bước quá nhanh, không cẩn thận vấp chân vào bậc cửa.

A Đào nhàn nhã dựa đầu vào tảng đá, nghe thấy tiếng kêu và bóng lưng bất ổn của người kia, nhếch môi mỉm cười.

*

Mẫu thân của Đình Hòa – Thanh Loan phu nhân ra lệnh cho Thanh Điểu đưa tin, có việc khẩn cấp gọi hắn phải về nhà một chuyến.

Đình Hòa đã đến Di Sơn giảng dạy một thời gian, mặc dù đây không phải là nơi cao quý chính thống như học đường Thiên giới, nhưng sự thật cũng không kém cỏi như hắn từng tưởng tượng, đến giờ đã thích ứng được rồi. Mặc dù Thanh Loan phu nhân chỉ có duy nhất một người con là hắn, nhưng từ nhỏ đã quản giáo cực nghiêm, cho nên chưa bao giờ bà dùng thân phận để giúp đỡ hắn gì. Lúc Đình Hòa bốc thăm phải đi đến Di Sơn dạy học, buổi tối trước ngày hắn phải đi, Thanh Loan phu nhân chỉ dặn dò vài việc, chuẩn bị cho hắn thêm ít đồ, ngoài ra thì không còn gì khác. Bây giờ Thanh Loan phu nhân lại gọi hắn về nhà, có lẽ không phải là muốn điều hắn đi mà đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trong thời gian dạy học cũng không phải là không được về nhà, hơn nữa Sơn Trưởng cũng là người rất thấu tình đạt lý, ông ấy bèn nói với thượng tiên: “Chắc Thanh Loan phu nhân có chuyện gì quan trọng, Thượng tiên cứ về đi, ở đây đã có ta và hai vị tiên quân rồi.”

Vô Vi tiên quân cũng gật đầu: “Đúng vậy, thượng tiên cứ yên tâm về nhà.”

Đan Đề tiên quân cũng thản nhiên phụ họa theo cùng họ, chẳng qua trong lòng ông lại thấy, lần này Đình Hòa thượng tiên rời khỏi đây, không biết là bận việc thật không, hay là một đi không trở lại.

Mẫu thân có chuyện, đương nhiên Đình Hòa phải về nhà. Đúng lúc nhìn thấy A Đào khệ nệ ôm một chồng sách đi tới đây, phía sau là Thược Dược cũng giúp đỡ một tay, chồng sách nàng ấy cầm trên tay còn dày hơn cả xấp của A Đào. Đây là bài tập của các đệ tử mang tới cho Đình Hòa chấm điểm.

Vừa rồi ở bên ngoài cũng nghe thấy phong phanh, đợi đến sau khi đặt sách lên trên bàn, Thược Dược đi theo sau A Đào mới dè dặt hỏi hắn: “Thượng tiên....phải quay về ạ?”

Đình Hòa khẽ gật đầu: “Mẫu thân ta có việc nên phải về nhà một chuyến.”

Là vậy à....Thược Dược buột miệng hỏi: “Vậy thượng tiên còn quay lại đây không?” Hiếm khi có tiên quân chịu đến đây dạy học, chỉ sợ đột nhiên lại bỏ về, dù sao Di Sơn cũng không tốt là bao.

Việc này......Đình Hòa vô thức nhìn thoáng qua A Đào, thấy sắc mặt của nàng vẫn thản nhiên như trước, giống như không có cảm xúc gì. Hắn thoáng nhíu mi, đáp lại câu hỏi của Thược Dược: “Khi nào xử lý xong xuôi mọi chuyện, ta sẽ về.”

Nghe thấy vậy, Thược Dược mới phấn khởi gật đầu: “Vâng ạ!”

Đình Hòa quay về Cửu Nguyên Sơn là vì có chuyện quan trọng thật, sức khỏe mẫu thân của hắn – Thanh Loan phu nhân không có gì đáng ngại, nhưng bà lại thay hắn lựa chọn đối tượng rồi gọi về gặp mặt. Người đó là Hồng Châu thần nữ của Bắc Hải.

Hồng Châu thần nữ nổi tiếng với nhan sắc khuynh thành trong tam giới, tính ra cũng rất xứng đôi với thân phận của Đình Hòa. Đình Hòa nhíu mày không vui vẻ là bao.

Thanh Loan phu nhân khoan thai cao quý là thế, nhưng ở trước mặt con trai mình, bà cũng giống như những mẫu thân nhà khác, không nhịn được mở lời: “Con nhanh học hỏi Dung Lâm ấy, người ta đã sắp làm cha của chín đứa trẻ rồi kia kìa....Con xem, lần này có thành được không đây?”

Dung Lâm là biểu ca của Đình Hòa, đã đứng hàng thượng thần tôn sư.

Thanh Loan phu nhân lại nói tiếp: “Hồng Châu là thần nữ Bắc Hải, cháu gái của Tiểu Liên, con cũng gặp rồi đó. Mặc dù không được hiền lành, giỏi chăm việc nhà giống Tiểu Liên, nhưng tính ra cũng xinh xắn, dịu dàng. Quan trọng là Thủy tộc có khả năng sinh con nối dõi, mẫu thân đã để ý thử rồi, Hồng Châu thần nữ hông to lắm, rất dễ sinh đẻ.......”

Đình Hòa không biết phải làm sao, trên trán của hắn cứ giật lên thình thịch.

Tiểu Liên mà Thanh Loan phu nhân vừa nhắc tới chính là phu nhân của Dung Lâm thượng thần, vốn là một con cá mè hoa nho nhỏ ở trong Động Trạch Hồ, nhân duyên trùng hợp gả tới Cửu Trọng thiên, đó cũng là giai thoại trong tam giới. Bây giờ phu thê hai người rất ân ái, gia đình đầm ấm, đã năm trăm năm liên tiếp nhận danh hiệu vợ chồng kiểu mẫu, thời gian trước họ vừa vui mừng đón chào thêm quý tử. Mặc dù Thanh Loan phu nhân vui vẻ ôm cháu trai, nhưng cứ nghĩ đến con trai lớn tuổi vẫn còn độc thân trong nhà mình, bà lại càng sốt ruột vội vàng lo chuyện hôn nhân thay cho nó.

Tuy Đình Hòa không lấy làm vui vẻ, nhưng Thanh Loan phu nhân cứ nằng nặc không thôi, hắn đành phải cố gắng đi tới buổi xem mắt.

Minh Nguyệt Lâu nổi tiếng là nơi giao lưu gặp mặt ở Thiên giới.

Trăng sáng soi trên biển, mà ở trên Minh Nguyệt Lâu này, ta còn có thể ngắm nhìn trăng sáng từ từ dâng lên giữa gợn mây, xé tan rặng mây rồi phủ vây ánh bạc.

Nhờ mối quan hệ với cô mẫu của mình, Hồng Châu thần nữ đã từng gặp gỡ Đình Hòa thượng tiên được vài lần, nàng thấy hắn là một người tuấn tú, văn nhã và phong độ quân tử, cho nên cũng cảm mến trong lòng. Lần này nghe phụ thân của mình là Bắc Hải thần quân làm mối cho nàng đi xem mặt, lúc đầu nàng còn không muốn đi, nhưng vừa nghe đối tượng là Đình Hòa thượng tiên, Hồng Châu lại e thẹn gật đầu.

Ngay lúc này đây, nhìn thấy Đình Hòa thượng tiên nho nhã mà cao quý vô song, quả thật là hào hoa phong nhã, khuynh đảo chúng sinh..... Hồng Châu vội vàng sửa ngay tính tình trẻ con của ngày thường, ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Nghe nói gần đây Đình Hòa thượng tiên tới Di Sơn dạy học, vất vả cho thượng tiên rồi.”

Di Sơn chẳng phải nơi tốt lành, tất nhiên tới đó cũng chính là chịu khổ.

Đình Hòa liền đáp: “Đa tạ thần nữ đã quan tâm, có điều Di Sơn không hề thảm hại như những lời đồn đãi, ở đó cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, yêu quái cũng có thiên phú, thông minh, tính cách thiện lương và thuần khiết.

Hồng Châu thần nữ cũng gật đầu đồng ý, nàng thấy thượng tiên đẹp trai như thế này, nói cái gì cũng đều đúng cả thôi.

Hồng Châu thần nữ khẽ mỉm cười, nắm chặt khăn tay hồi hộp nói: “Vừa rồi ta quên tự giới thiệu, ta là con gái độc nhất ở trong tộc, thượng tiên cũng nên hiểu thêm về tập tục Bắc Hải, nếu như hai chúng ta thành thân, thượng tiên sẽ phải ở rể Bắc Hải nhà ta.”

Long tộc Bắc Hải tôn sùng tập tục mẫu hệ, đây là tập quán của ngàn vạn năm qua. Đối với thượng tiên mà nói, chỉ sợ sẽ có hơi thiệt thòi, nhưng cứ nghĩ tới biểu ca của thượng tiên, Dung lâm thượng thần mà xem, mặc dù hắn vẫn tiếp tục ở lại Cửu Trọng Thiên sau khi hai người họ thành thân, nhưng cũng xem như đang ở rể Bắc Hải, đã có một người thì sẽ có thứ hai, anh em họ cùng nhau ở rể cũng có bạn bè rồi.

Mặc dù Đình Hòa làm gì cũng đứng đắn, nhưng tư tưởng của hắn lại không hề bảo thủ, nếu mẫu thân Thanh Loan phu nhân đã sắp xếp cho hắn cuộc gặp mặt này rồi, có lẽ bà cũng đồng ý điều kiện để hắn đi ở rể. Thật ra Hồng Châu thần nữ là mỹ nhân có tiếng ở Tam giới, vậy mà hắn lại không hề có ý muốn kết hôn......

Thấy Thượng thần lặng im không lên tiếng, Hồng Châu thần nữ còn tưởng là hắn không bằng lòng.

Nam tử ở rể sẽ cảm thấy mất mặt, vì vậy mỗi lần đi xem mắt, Hồng Châu luôn nói chuyện này trước, bao nhiêu người bon chen, vồn vã tới lúc đó bộc lộ hết ra. Không ngờ thượng tiên cũng...

Nữ sinh hướng ngoại, Hồng Châu thần nữ không phải là ngoại lệ, nàng sốt ruột nói thêm: “Nếu như Thượng tiên không thể chấp nhận được việc này, cũng có cách để bàn bạc lại mà, chỉ cần ta về trao đổi với phụ vương là được.”

Đình Hòa lập tức lên tiếng: “Ta không có ý này.”

Hồng Châu thần nữ vẫn nghĩ là hắn lo điều đó. Bởi vậy bầu không khí nói chuyện mới có phần cứng nhắc, ánh trăng cũng lạnh hiu buồn tẻ, Hồng Châu suy nghĩ rồi đưa ra đề nghị: “Bây giờ cảnh đêm thiên phố đẹp lắm đấy, thượng tiên có muốn đi dạo cùng ta không?”

Đã đồng ý tới đây xem mặt rồi, dù không có hứng thú kia chăng nữa thì vẫn phải tôn trọng người đối diện. Đình Hòa gật đầu đi dạo với Hồng Châu thần nữ.

Thiên phố là khu phố sầm uất của thiên giới, y hương tấn ảnh[1], các tiên nữ tiên quân nắm tay nhau cùng đi dạo khắp nơi, náo nhiệt lạ thường. Hồng Châu thần nữ liếc mắt chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của thượng tiên bên cạnh, mặc dù hắn văn nhã là thế, nhưng thân hình cao lớn cực kì có khí phách nam tử, đã thế lại tuấn lãng vô song.

[1] Y hương tấn ảnh: mùi áo bóng tóc

Ngày trước đệ nhất mỹ nam ở thiên giới chính là biểu ca của hắn Dung Lâm thượng thần, nhưng sau khi Dung Lâm thượng thần lập gia đình, tên tuổi đệ nhất mỹ nam đã chuyển sang Đình Hòa thượng tiên,....đúng thật là xứng đáng.

Hồng Châu thần nữ rất tự tin vào nhan sắc của mình, hơn nữa nàng cũng biết Thanh Loan phu nhân rất thích mình, mẫu người mà phu nhân ưng ý là những phụ nữ có đức hạnh, biết chăm lo việc nhà, cho nên nàng cũng khá nắm chắc cơ hội được làm con dâu của phu nhân, chỉ cần xin cô nàng chỉ bảo thêm là được.

Hồng Châu thần nữ và hắn đi vào một cửa hàng trang sức.

Đình Hòa không biết gì nhiều với mấy thứ kiểu này, nhìn Hồng Châu thần nữ chọn chọn lựa lựa, hắn cũng tùy tiện xem mấy món, đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp gấm đỏ đang để mở, bên trong là một chiếc lắc chân tinh xảo.

Lấp lánh rực rỡ, chạm trổ tinh tế, giống hệt bông hoa đào và cánh đào sống động.

Đình Hòa nhìn thêm vài lần nữa, ông chủ cửa hàng cũng khá là tinh ý, ông vội vàng giới thiệu cho hắn ngay: “Thượng tiên tinh tường quá, đây là kiểu lắc chân mới nhất của cửa hàng, chỉ có duy nhất một cái thôi....”

Còn tính đưa sang cho hắn xem, “Thượng tiên nhìn thử chế tác đó mà xem, cực kì tinh tế, nếu mang vào thì đẹp phải biết đấy“.

Vốn cũng không phải muốn mua đồ trang sức, Hồng Châu thần nữ vẫn luôn liếc nhìn về thượng tiên, cho nên nàng ta để ý ngay, nhìn thấy Đình Hòa thượng tiên tao nhã, lịch sự là thế, không ngờ lại..........

Hồng Châu đỏ mặt, thoáng có nét ngượng ngùng, lần đầu gặp mặt đã mua tặng lắcchân, ám chỉ này có vẻ quá lộ liễu.

Nhanh quá đi.

Rất xấu hổ đó......Hồng Châu thần nữ vò vò khăn tay.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp rõ ràng của thượng tiên: “.....Gói cái này lại cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.