Mật Ngọt Tình Yêu

Chương 56: Chương 56: Kết hôn




Từ cục dân chính đi ra, trên tay hai người là hai tờ giấy hôn thú đỏ chót. Tuấn Lãng vừa xem vừa cười như một thằng ngốc, còn Cố Thuần Nhã thì bĩu môi.

“Rõ ràng anh còn chưa cầu hôn em mà, tại sao em lại đăng ký kết hôn với anh rồi. Tuấn Lãng, hay chúng ta vào lại đó một lần nữa đi..”

Tuấn Lãng lập tức giật luôn tờ giấy hôn thú trên tay cô.

“Cố Thuần Nhã, em định ly hôn với anh sao. Đừng có mơ. Thứ này để anh giữ, anh không thể mạo hiểm đưa cho em được..”

Cố Thuần Nhã nhìn bộ dạng trẻ con của anh thì phì cười.

“Trên đó có tên của em, còn có mặt của em nữa. Anh không cho em giữ là xúc phạm quyền cá nhân của em..”

“Trên người em còn chỗ nào anh chưa xúc phạm đâu. Tội này anh chịu được..”

Cố Thuần Nhã đỏ mặt đánh anh một cái, tên lưu manh kia, trong đầu anh chứa cái gì không biết. Tại sao lúc nào anh cũng nghĩ tới chuyện xấu hổ đó được chứ.

Tuấn Lãng sau khi cầm được giấy hôn thú trên tay lập tức đi tới chỗ Trì Soái, giơ lên trước mặt cười cười..

“Trì Soái, nhìn xem cái gì đây. Tôi nói cậu nghe, chúng tôi vừa rời cục dân chính đã chạy ngay tới đây cho cậu xem đấy..”

Nhìn thấy Trì Soái muốn giật lấy bảo bối của mình, Tuấn Lãng lập tức giấu đi..

“Tôi chỉ cho cậu nhìn thoáng qua cho biết mùi thôi. Bây giờ tôi là người đàn ông đã có vợ, người độc thân như cậu không cùng đẳng cấp..”

Trì Soái tức muốn hộc máu, anh gào thét tên Giang Dĩnh..

“Bảo bối, em nhìn kìa, tên mặt than đó bắt nạt anh. Huhuhu, Giang Dĩnh, chúng ta cũng tới cục dân chính đi..”

Giang Dĩnh nhìn người đàn ông to xác đang ôm chặt đùi mình thì bất lực đỡ trán.

“Anh nghĩ em dễ dãi thế à, muốn cưới là cưới được sao. Ra đằng sau xếp hàng đi..”

Sau khi khoe hết họ hàng một lượt, Tuấn Lãng chỉ hận không thể đem giấy hôn thú đi đóng khung treo lên trưng bày. Buổi tối khi lên giường ngủ, tay anh vẫn còn giữ chặt tờ giấy đỏ đó với vẻ mặt đắc ý.

“Vợ à, anh hạnh phúc quá đi. Hôm nay là ngày vui nhất của anh trong gần ba mươi năm qua đó em biết không..”

Người con gái ở bên anh từ nhỏ, hiện tại đã là vợ của anh, lại còn đang mang trong mình đứa nhỏ của anh nữa chứ. Thật là hạnh phúc biết bao. Anh cẩn thận cất giấy hôn thú vào tủ, sau đó quay ra tặng cho người vợ mới nhận chức một cái hôn thật sâu.

Cố Thuần Nhã rất phối hợp vòng hai tay qua cổ anh, Tuấn Lãng thấy phản ứng như vậy của cô thì càng được đà tiến tới. Hai người dây dưa môi lưỡi đến khi ngã xuống giường. Bàn tay anh đã không thành thật mà lần mò vào trong áo cô. Cố Thuần Nhã bị anh kích thích không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Ưm... Tuấn Lãng... con sẽ bị thương..”

Tuấn Lãng cũng biết mình không thể làm gì hơn, anh chỉ muốn sờ sờ một chút cho đỡ nhớ thôi mà. Nghĩ đi nghĩ lại, anh bỗng nghĩ tới một chuyện đen tối. Anh tạm buông tha cho cô, xoay người nằm xuống giường, tiện tay lột luôn chiếc quần vướng víu trên người mình ra.

Cố Thuần Nhã tận mắt chứng kiến “cậu em trai” của anh không có sự gò bó mà bật ra ngoài thì đỏ mặt, hờn dỗi nhìn anh.

“Tuấn Lãng, anh làm gì vậy..”

Tuấn Lãng quay về những tháng ngày “tự xử” trước kia, bàn tay anh vuốt ve lên xuống nhịp nhàng, nhìn cô đầy hứng thú..

“Vợ à, em kêu một chút cho anh bắn đi..”

Cố Thuần Nhã mím môi, lườm anh một cái. Sau đó cũng bằng lòng thoả mãn nhu cầu bỉ ổi đó của anh. Cô kêu lên một cách khoa trương..

“Ưm... aaa... nhanh quá anh ơi... sướng quá đi thôi...”

Tuấn Lãng không hề vui sướng như anh nghĩ, anh cười lăn ra giường..

“Đừng kêu nữa, anh mềm nhũn rồi..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.