Mật Ngọt Tình Yêu

Chương 53: Chương 53: Vui mừng




Tâm trạng của Cố Thuần Nhã không ổn định, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới đứa trẻ, Lục Tử Hân gọi cho Tuấn Lãng tới đón cô về.

Tuấn Lãng nhận được tin khi đang mở cuộc họp, cấp dưới vẫn còn đang báo cáo, anh bỗng đứng bật dậy đập bàn..

“Chị nói gì cơ, Tiểu Nhã có thai?”

Điện thoại đã tắt được vài phút, Tuấn Lãng vẫn đang đứng đơ ở đó. Kiều Nam thấy không ổn liền lên tiếng gọi..

“Chủ tịch... Chủ tịch...”

Tuấn Lãng ngơ ngác quay đầu, anh không kiềm chế được tâm trạng vui sướng của mình lúc này, lập tức ôm chầm lấy Kiều Nam, suýt chút nữa còn nhảy cẫng lên..

“Tôi được làm bố rồi... mọi người thấy gì không... tôi sắp được làm bố rồi..”

Tất cả mọi người đều thấy vui lây cho chủ tịch của mình, nhân niềm vui này, có phải bọn họ sẽ được nghỉ ngơi ít ngày hay không. Chỉ có Trì Soái là bĩu môi không vui, Giang Dĩnh thấy vậy thắc mắc..

“Anh sao vậy, sao lại cau có như thế..”

“Em xem từ bé đến lớn anh đều thua tên mặt lạnh đó thì không nói. Tại sao đến chuyện này nó cũng thắng anh chứ. Xem ra tối nay anh phải cố hơn mới được..”

Giang Dĩnh hiểu ý anh nói, đỏ mặt đánh anh một cái. Cái tên này đúng là vật họp theo loài với Tuấn Lãng, đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đen tối này. Trước đó cô và Cố Thuần Nhã đã từng tâm sự, chỉ muốn cách xa bọn họ một chút, để buổi tối có thể ngủ ngon hơn.

Tuấn Lãng giao lại quyền chủ trì cuộc họp cho Trì Soái, còn anh thì vội vàng chạy tới bệnh viện. Mặc kệ sự phản đối của Cố Thuần Nhã, anh đưa cô đi khám thai rồi bắt cô trở về.

“Tuấn Lãng, ít nhất anh cũng phải để em làm nốt buổi hôm nay chứ. Về giữa chừng như vậy, mọi người sẽ nghĩ em ra sao..”

“Không cần quan tâm suy nghĩ của họ. Anh nuôi em được..”

Cố Thuần Nhã không vui.

“Em tự kiếm tiền nuôi sống được bản thân mình. Không cần anh phải nuôi em..”

Tuấn Lãng biết mình lỡ lời, vội nhận sai với cô.

“Anh xin lỗi, anh không suy nghĩ như vậy..”

Cố Thuần Nhã thở dài nằm trong ngực anh.

“Tuấn Lãng, em nên nói chuyện này với mẹ em ra sao đây. Em còn chưa tốt nghiệp nữa. Tại sao thời gian gần đây anh không sử dụng biện pháp an toàn nữa chứ..”

Tuấn Lãng hôn nhẹ lên trán cô.

“Dạo này anh nghèo quá, không có tiền mua áo mưa..”

Cố Thuần Nhã trợn tròn mắt với cách giải thích của anh, cô giơ nắm đấm lên doạ..

“Anh muốn chết không. Có phải anh âm mưu từ trước rồi không, nên mới không dùng áo mưa nữa..”

“Ngoan, đừng sợ. Về phía gia đình em anh sẽ tìm lời giải thích hợp lý nhất. Việc của em bây giờ là ở nhà dưỡng thai cho tốt, còn lại cứ để anh lo..”

Cố Thuần Nhã thở dài..

“Anh nói thì hay lắm, vậy còn công việc của em thì sao. Chưa thực tập xong làm sao em ra được trường..”

Tuấn Lãng gõ nhẹ vào đầu cô một cái.

“Em quên mất chồng em là cổ đông của bệnh viện này sao. Người hướng dẫn của em còn là chị họ chồng em nữa, em muốn mấy cái dấu, anh đều lấy cho em..”

Cố Thuần Nhã đỏ mặt trốn trong ngực anh, lẩm bẩm.

“Anh còn chưa phải chồng em đâu..”

“Chả nhẽ em muốn con anh không có bố sao. Vậy thì không được đâu. Đi nào, bây giờ chúng ta về xin bố mẹ em sổ hộ khẩu, anh lập tức đưa em tới cục dân chính, vài phút thôi là em sẽ là người vợ danh chính ngôn thuận của anh..”

Nói rồi anh bế cô theo kiểu công chúa đi ra khỏi bệnh viện. Cố Thuần Nhã giãy dụa muốn phản kháng liền bị anh doạ.

“Em đừng cựa quậy, anh đang bế trên tay hai người quan trọng nhất cuộc đời anh đó. Anh sẽ không để họ tổn thương đâu..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.