Nghe thấy tiếng súng, Mộ Sở Văn không dám tin nhìn Nghiêm Giản Kiệt ── hắn thật sự nổ súng sao!
Yến Minh theo tiếng súng phát ra mà ngã xuống, cô muốn chạy tới đỡ lấy anh thì Yến Sở ngăn cô lại ở phía sau.
“loser!” cánh tay trái của hắn đang bị thương mà vẫn không sợ chết địa khiêu khích kẻ đang cà súng: “Không chiếm được liền hủy diệt, chẳng qua nó giải thích rằng anh là một kẻ thất bại vĩnh viễn không chiếm được trái tim của cô ấy mà thôi!”
Nghiêm Giản Kiệt nghe thấy câu nói đầy châm biếm của hắn, liền dời họng súng về phía hắn, Mộ Sở Văn vội kéo lấy tay hắn mà thấp giọng khuyên nhủ: “Anh đừng nói nữa! Hắn đang cầm súng đấy!”
“Tôi chỉ nói ra sự thật thôi! Chỉ có tự ti sự thất bại ấy nên mới muốn phá huỷ đi thứ mà chính mình cũng không chiếm được, mỗi ngày chỉ cần nhắm mắt lại liền nghĩ tới thứ mà mình không chiếm được đó đang bị người khác chiếm lấy, mà bản thân lại hoàn toàn không thể làm thay đổi sự thật đó!” Yến Sở vừa nói châm chọc, vừa chú tâm vào động tác tay của Nghiêm Giản Kiệt, thân thể hắn theo bản năng tiến vào trạng thái chiến đấu, tùy thời điểm để chuẩn bị đối phó nếu hắn bóp cò.
Mộ Sở Văn nhìn ánh mắt của Nghiêm Giản Kiệt càng ngày càng âm hiểm, khẩn trương nhìn khẩu súng trên tay hắn, cô lo sợ Yến Sở sớm hay muộn cũng sẽ kích thích hắn nổ súng, thấy ngón trỏ của hắn bóp chặt lấy cò súng, vừa thấy hắn bóp cò cô như phản xạ có điều kiện vòng qua chắn trước mặt Yến Sở.
Đoàng...
Một tiếng súng vang lên, Yến Sở chấn động ôm lấy cơ thể xụi lơ của cô đang ngã xuống, run rẩy lấy bàn tay đè lại chỗ bị nhiễm máu đỏ sau lưng, bàn tay lập tức dính đầy máu tươi còn ấm nóng.
“Văn Văn...” Nghiêm Giản Kiệt cũng chấn kinh không thôi, thấp giọng gọi tên cô, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vết thương sau lưng cô, trong lòng bỗng nhiên bị một cỗ ghen tuông chiếm lấy ── người phụ nữ này vì đỡ đạn cho tên gian phu mà đến cả tính mạng của mình cũng không cần.
Nhìn Mộ Sở Văn bất tỉnh nhân sự, Nghiêm Giản Kiệt lập tức phục hồi tinh thần lại.
Hắn điên rồi sao? Nổ súng bắn người phụ nữ mình yêu, cô đã hôn mê bất tỉnh, hắn cư nhiên vẫn còn có thể để ý chuyện khác!
“Đưa cô ấy đến bệnh viện! Nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện!” Nghiêm Giản Kiệt hét to, muốn bước tới ôm cô, lại bị Yến Sở một quyền đánh ngã xuống đất.
“Mày không có tư cách đụng chạm đến cô ấy!” Yến Sở nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lập tức ôm lấy Mộ Sở Văn đi ra ngoài, Nghiêm Giản Kiệt cũng không nói lời nào đi theo sau, chỉ còn lại Yến Triết đang không biết làm sao, cậu không thể không nâng anh hai dậy, sau đó cùng nhau ra ngoài
Bọn hắn chạy hướng bờ biển hướng máy bay đang đậu, Nghiêm Giản Kiệt cũng đi theo một đường chạy tới trước mặt, hắn nói: “Lên mây bay riêng của tôi đi, máy bay của các người đã hết dầu rồi... Lúc đến đây vì phòng ngừa các người trốn khỏi đây nên tôi đã phá huỷ bình xăng rồi.”
Yến Sở dừng lại chân, trừng mắt nhìn hắn: “Sau này tôi sẽ tính sổ với anh sau! Dẫn đường!”
Năm người ở trên máy bay ngồi yên lại, Nghiêm Giản Kiệt nhanh chóng khởi động máy bay, thẳng đến bệnh viện mà lần trước Mộ Sở Văn nằm.
“Anh, chúng ta đi đâu vậy? Liệu có thể gặp được người phụ nữ đó không?” Yến Minh mâu thuẫn nhìn Yến Sở, nhớ tới người hiến máu nặc danh kia, hắn không khỏi có chút hồi hộp.
Mẹ ruột của Mộ Sở Văn chính là người đã nhận nuôi bọn hắn vào Yến gia sau đó bỏ bọn hắn lại mà rời khỏi nhà họ Yếm. Bây giờ nếu bọn họ nhìn thấy bà cũng không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng.
Yến Sở trầm mặc không nói, Nghiêm Giản Kiệt trái lại nhịn không được châm chọc bọn hắn: “Sớm biết sẽ có mâu thuẫn như hôm nay, thì ngày trước các người không nên thích người phụ nữ của tôi.”
“Người phụ nữ của anh? Anh còn có mặt mũi nói ra câu đấy à! Anh có biết nhóm máu của cô ấy là nhóm máu cực kỳ hiếm không? Anh có biết nếu lần trước người phụ nữ đó không có ở bệnh viện hiến máu thì cô ấy đã không sống được rồi không?! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, anh cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể sống!” Yến Sở nổi trận lôi đình hét vào mặt hắn, nếu không phải hắn đang lái máy bay thì anh đã sớm tiến lên vặn gãy cổ của hắn rồi.
“Kho máu bệnh viện có nhóm máu này, lần trước lúc cô ấy gặp chuyện không may tôi đã tìm bác sĩ chuyên môn thu thập dự trữ rồi.” Nghiêm Giản Kiệt nghĩ muốn trấn an, ngược lại chọc giận Yến Sở hơn.
“Anh chính là vì coi cô ấy như thương bia ngắm để luyện tập kho máu tồn à?” Yến Sở lại hướng hắn quát.
Nghiêm Giản Kiệt lặng lẽ không lên tiếng, nhìn chằm chằm bầu trời mờ mịt phía trước, cho dù là bất cứ caia gì đi nữa thì hai chữ “hối hận” không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của hắn, hắn không nên mất đi lý trí nổ súng bậy, hắn không nên vì cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác mà mất đi lý trí.
Cô không phải là người mà hắn có thể độc chiếm, nếu quyết định yêu cô, thì nhất định phải cùng chia sẻ cô với nhưng người đàn ông khác.
Chỉ là cô mất máu nhiều như vậy, hắn không biết mình còn có cơ hội tìm được một phần tình cảm nào của cô nữa không.