Mật Ngữ - Lời Ngọt Ngào

Chương 4: Chương 4




Mở cửa đón Nam Húc là dì giúp việc. Nam Húc trong người ôm nguyên liệu nấu ăn, lễ phép chào hỏi “Chào dì, tôi là người phu nhân...”

“Mời vào, hiện tại thiếu gia đang nghỉ ngơi trong phòng, mong tiên sinh nhỏ giọng một chút.”

Dì giúp việc nhìn bề ngoài ước chừng bốn mươi tuổi, ngữ điệu vừa chậm lại vừa nhẹ, là một người hiền hậu.

Nam Húc có hơi khẩn trương, cẩn thận đổi thành dép mang trong nhà rồi đứng lên trên mặt thảm mềm mại, liền thầm cảm thán về cách bố trí phòng ốc dưỡng bệnh của vị thiếu gia này, cũng quá tỉ mỉ đi.

Đây là lần đầu tiên Nam Húc làm cơm cho một người giàu có, lúc thường thì chỉ nấu cho mỗi chú cún thích nũng nịu trong nhà mà thôi.

Anh làm một đĩa tôm bóc vỏ hấp với trứng, vài lát bánh mì nướng phết mật ong và một bát cháo hoa, thời gian hôm nay eo hẹp, không thể chuẩn bị đồ ăn quá phức tạp được nên anh cũng không rõ liệu những món này có hợp khẩu vị thiếu gia hay không.

Nam Húc nghĩ, vị thiếu gia này có lẽ dùng cơm trong phòng nhỉ? Ngộ nhỡ thức ăn không vừa miệng liệu cậu ta có kêu bảo vệ lên rồi ném mình ra ngoài?

Nhưng anh không nghĩ tới, dì giúp việc chỉ nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, sau vài phút liền có một thiếu niên kéo cửa bước ra. Cậu nhóc có lẽ chưa đến mười sáu, nhỏ hơn Ninh Vũ tầm một hai tuổi cũng nên, cánh tay nhóc bị thương phải dùng băng vải cố định quấn quanh cổ.

Vị thiếu gia tên Thẩm Bạch Băng, tuy không nhìn ra được nhãn hiệu của bộ đồ ngủ trên người nhưng Nam Húc biết nó rất đắt, vị thiếu gia vừa bước ra, anh liền cảm nhận được toàn thân cậu nhóc toả sáng.

Thẩm Bạch Băng đưa mắt nhìn Nam Húc, cười cười “Vất vả cho ca ca rồi.”

Nam Húc ngẩn người, lắc lắc đầu.

Trên mặt Nam Húc có chút thịt, thời điểm anh lắc đầu hai má cũng đàn hồi rung theo.

Thẩm Bạch Băng ngồi ở trước bàn, tay phải nhóc bị thương nên chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm, dì giúp việc đã sang chỗ khác dọn dẹp, trong phòng chỉ còn lại thiếu gia cùng Nam Húc yên lặng cẩn thận đứng một bên chờ đánh giá.

Thẩm Bạch Băng không quen dùng tay trái, trứng hấp liên tục bị trượt khỏi nên chỉ có thể đổi sang dùng muỗng, thấy thế Nam Húc cảm thấy có chút áy náy, nếu sớm biết Thẩm Bạch Băng bị thương ở tay thì anh đã không nấu những món khó gắp đến như vậy.

Vị thiếu gia có vẻ không kén ăn, mỗi món đều tỉ mỉ nếm qua, mỗi lần đều vui vẻ khen một câu, “Ăn ngon thật.”

Bình thường Nam Húc xem tivi khá nhiều, còn tưởng rằng cậu ấm cô chiêu nào cũng sẽ rất ngang ngược ghét ai liền đánh chết người đó, nhưng xem ra con cháu của danh gia vọng tộc vẫn rất có giáo dưỡng.

Nam Húc thả lỏng không ít, mỉm cười từ tận đáy lòng “Thiếu gia thích là được.”

Thẩm Bạch Băng bị lời nói của anh chọc cười “Ca ca cứ gọi em là Bạch Băng ạ.”

Thật ra tâm trí của Nam Húc vẫn luôn nghĩ đến cún con nhà mình từ nãy đến giờ chưa được ăn cơm, phỏng chừng đã đói đến bụng kêu gào rên rỉ thành tiếng rồi nên anh nhanh chóng chào tạm biệt “Cái kia, nhà tôi vẫn còn người chờ, xin phép thiếu gia tôi đi trước.”

Thẩm Bạch Băng chớp chớp mắt, “Ca ca có con rồi sao?”

Nam Híu nhếch mày cười, “Có một người em trai tên Ninh Vũ.”

Thẩm Bạch Băng cuối đầu uống một hớp cháo, “Em thật hâm mộ Ninh Vũ, có được người anh trai mỗi ngày làm cơm cho.” Rồi cậu nhóc bỗng dưng bật dậy, chạy đến tủ lạnh bí mật lấy ra một hộp sôcôla và kín đáo đưa cho Nam Húc, “Vất vả rồi, em tặng cho hai anh em đó.”

Nam Húc muốn từ chối nhưng Thẩm Bạch Băng lại quá nhiệt tình, anh còn vội vàng chạy về nhà với Ninh Vũ nên cuối cùng đành nhận lấy.

Vừa ra đến cửa chính liền trông thấy cách đó không xa có bóng dáng quen thuộc của chàng thiếu niên đứng dựa vào tường, Ninh Vũ hướng Nam Húc vẫy tay, “Anh à! Mau tới đây.”

Nam Húc ôm giỏ thức ăn chạy đến, để Ninh Vũ khoát vai mình cùng đi.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người gọi, anh liền quay đầu lại nhìn, Thẩm Bạch Băng dựa vào lan can trên ban công vẫy tay chào tạm biệt “Ca ca đi thong thả nha.”

Ninh Vũ lập tức siết chặt vai anh, liếc mắt nhìn chằm chằm thân ảnh Thẩm Bạch Băng “... Nó là người thuê anh sao. Nó dám gọi anh là gì hả?”

“Nhẹ một chút,” Nam Húc cau mày đẩy cậu ra, “Tuổi nhóc ấy còn nhỏ, nếu không gọi là anh chẳng lẽ lại gọi chú sao?”

Hai người ra khỏi khu nhà, vừa khuất góc đường Ninh Vũ liền ôm lấy Nam Húc, cằm đặt ở trên đầu anh, “Em không quan tâm, anh là ca ca của em, của riêng em.”

Nam Húc thật hết cách với con cún thích làm nũng này, đành ngọt ngào xoa lưng cậu, “Ngoan nào, về nhà rồi anh làm một bữa thật ngon cho em nhé.”

Được người yêu dỗ dành hiển nhiên Ninh Vũ cực kì vui vẻ, sau đó vươn tay nắm lấy tay anh cùng về nhà, trên đường mua thêm hai cái bánh nướng, vừa ăn vừa trò chuyện, dưới ánh đèn đường hai bóng hình một cao một thấp sóng bước cùng nhau.

Về đến nhà, Nam Húc nhanh chóng thay áo ngủ rồi chạy vào bếp nấu cơm, anh cũng làm tôm hấp trứng, cháo hoa và bánh mì nướng mật ong. Ninh Vũ ở phía sau dán trên người anh, hai tay ôm lấy eo nhỏ mãi không rời, cậu nghiêng mặt chăm chú nhìn Nam Húc, thỉnh thoảng còn hôn một cái lên mặt anh.

Ninh Vũ ôm eo Nam Húc, cằm đặt bên bả vai anh, “Lúc anh nấu cơm cho tên nhóc đó cũng nghiêm túc như vậy à.”

Tôm hấp vừa chín tới Nam Húc liền múc ra đút vào trong miệng Ninh Vũ, một bên dọn dẹp lại mớ đậu phụ Nhật còn thừa, một bên dụ dỗ nói “Không có, chỉ khi nấu cơm cho Tiểu Vũ anh mới nghiêm túc thôi, được chứ?”

Ninh Vũ mãn nguyện cọ cọ vào cổ anh, “Vậy sau này mỗi ngày em đều đến đón anh về.”

Nam Húc quay đầu lại hỏi, “Em đã làm hết bài tập chưa hửm?”

Ninh Vũ chớp chớp mắt ngây thơ nói, “Đợi cơm nước xong xuôi rồi em làm.”

Nam Húc xua tay đuổi cậu về phòng, “Đi làm bài tập, khi nào cơm chín anh gọi em.”

Ninh Vũ ồ một tiếng liền mang cặp sách đi. Sau vài phút, cậu bê lên một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi yên vị trước cửa phòng bếp mà làm bài, cứ viết được hai dòng lại đưa mắt nhìn anh.

Nam Húc dở khóc dở cười, “Nhìn anh làm gì... em là nhà thầu sao?” (Ý muốn nói ‘một bước cũng không rời’)

Ninh Vũ cười khổ, “Em sợ anh sẽ biến mất.”

Nhiều năm về trước, khi Ninh Vũ trốn trong góc tường khóc lóc gọi điện cho Nam Húc hỏi anh có thể thu nuôi mình hay không, tại thời điểm ấy Ninh Vũ rất sợ anh sẽ biến mất, cậu vẫn luôn đối xử tốt với anh, chưa bao giờ nóng giận bất cứ chuyện gì, vì cậu sợ sẽ có một ngày Nam Húc không muốn thu nhận mình nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy có nam sinh theo đuổi Nam Húc, Ninh Vũ vừa tức lại vừa sợ, cưỡng ép đem người đã chăm sóc mình những năm qua xuống ăn sạch sành sanh, khi làm xong liền ôm chặt Nam Húc không cho phép anh đi bất kì nơi nào, còn tự tin cam kết chờ đến khi bản thân có việc làm thì sẽ nuôi anh, cầu anh đừng đi tìm người nào khác.

Ninh Vũ tựa cằm lên bút bi ngẩn người nhìn Nam Húc, anh vẫn mặc cái tạp dề màu hồng nho nhỏ, từ trên xuống dưới đều toả ra hương thơm ngọt ngào của nước xả hương đào, nhìn một lúc bài tập liền làm không nổi nữa.

Có người sinh ra được trời cao chiếu cố cho danh hiệu ‘con nhà người ta’, Ninh Vũ không cần ôn tập đến lúc thi vẫn đạt được điểm cao, lẽ ra người như vậy phải là một người học sinh chăm ngoan nhưng cậu lại chỉ thích khiến cho thầy cô đau đầu.

Nữ sinh lúc trước từng thổ lộ với Ninh Vũ, sau khi bị từ chối liền khóc lóc chạy về đem mọi chuyện kể hết cho người anh kết nghĩa – Trần ca, nghe.

Bình thường hay có những tên lưu manh không biết từ nơi nào chui ra, thích mặc đồng phục để cải trang hòng dễ dàng đi vào trường, Trần ca tất nhiên không phải là học sinh trường này, hắn cùng đám đồng bọn lâu la mặc đồng phục vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm bước vào trong trường.

Hết tiết, Ninh Vũ đi ra ngoài hóng mát một chút liền bị Trần ca cùng đàn em chắn đường, nữ sinh kia đứng bên cạnh cẩn thận nhìn cậu.

Trần ca tỏ vẻ khinh bỉ chỉ vào Ninh Vũ “Qua đây, xin lỗi.”

Ninh Vũ đút tay vào trong túi quần, đứng hơi dựa vào tường lớp học một chút “Nói đi, tao đang chờ đây.”

Trần ca biến sắc, sau đó tức tối đá một khối gạch về hướng Ninh Vũ, “Lão tử muốn mày xin lỗi em ấy!”

Ninh Vũ tung một cước đạp Trần ca, nhào tới ấn cổ hắn xuống rồi đánh liên tục “Mẹ kiếp mày đang nói chuyện với ai đấy hả!”

Nữ sinh kia sợ đến nhũn cả chân, muốn tiến lên ngăn nhưng lá gan lại nhỏ, cuối cùng đành gọi thầy chủ nhiệm đến.

Hai tên kia không ai tỏ ra sợ hãi, một tên là lưu manh ở ngoài trường, dù có trách phạt cũng không trách đến lên đầu hắn, một tên lại là học bá toàn diện, nói không chừng năm sau còn được nhận vào trường Thanh Hoa, hiệu trưởng cũng không nỡ phá hỏng tiền đồ của học sinh.

Ninh Vũ cùng nữ sinh kia đều bị gọi vào văn phòng, thầy chủ nhiệm chỉ vào hai người mắng một trận, sau đó lấy điện thoại ra lần lượt gọi về cho phụ huynh.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là phụ huynh của em Ninh Vũ?... Nhà trường vừa phát hiện em Ninh Vũ cùng một bạn nữ có quan hệ yêu đương, tình hình rất tệ, mong ngài hãy đến trường một chuyến.”

Đầu dây bên kia, Nam Húc vui vẻ một bên bận rộn giặt quần áo một bên xem phim truyền hình, cả phòng khách đều là hương mật đào ngon ngọt, vừa tháo bao tay nhận điện thoại, tâm tình liền lạnh lẽo “Yêu? Yêu sớm?”

Không nghĩ đến bên này Ninh Vũ điên cuồng đoạt lấy điện thoại từ tay chủ nhiệm rồi hét lớn “Anh, là đánh nhau! Không phải yêu sớm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.