Mật Ngữ - Lời Ngọt Ngào

Chương 6: Chương 6




Giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến vui mừng thông báo cho Nam Húc, đợt kiểm tra chung toàn thành phố lần này Ninh Vũ đạt hạng nhất.

Nghe xong anh liền ngẩn người, kinh ngạc che miệng nhiều lần xác nhận lại với cô giáo, đứng bên cạnh tủ đông lạnh trong siêu thị với chiếc giỏ thường ngày, anh nén cười nhưng lại không khống chế được mà câu lên khoé miệng, cúi đầu nhìn kết quả học tập của Ninh Vũ cô giáo vừa gửi đến.

Tổng hợp khoa học tự nhiên 295, toán học 148, ngữ văn 121, tiếng anh 150.

Cả người anh trượt dọc theo cửa tủ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bảng điểm trên điện thoại, màn hình chợt tắt lại được bật sáng, sau đó anh giống như một bông hướng dương nhỏ lắc lư bên cạnh quầy đông lạnh. Uốn éo được vài phút liền đỏ mặt, lập tức đưa tay lên xoa xoa hai má.

Nhân viên bán hàng sợ hãi hỏi han Nam Húc “Tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì không...”

Nam Húc bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu mở to mắt nhìn “Lấy cho tôi hai phần sườn bò loại ngon nhất, nhất định phải là loại ngon nhất.”

Nhân viên bán hàng mang trạng thái hoang mang đi lấy đồ cho anh.

Lòng Nam Húc vẫn còn rất sung sướng, bỗng màn hình sáng lên, Ninh Vũ video call đến, vẫn mặc đồng phục, vai đeo cặp sách, đang đứng chờ trên con đường họ cùng về nhà hằng ngày “Anh ơi, anh đang mua thức ăn hả?”

Trong màn hình, Ninh Vũ cầm xấp bài thi xoè ra như xoè bài poker để cho Nam Húc xem rõ điểm số, rồi lại ngẩng đầu cong cong khoé miệng “Tuy em hay hút thuốc, hát karaoke, chơi game nhưng em vẫn rất ngoan, mau đến hôn em đi, Mua mua mua!”

Nam Húc cố đè nén tiếng cười, “Em chờ anh về nấu một bữa thật ngon nhé.”

Ninh Vũ vui vẻ, “Được.”

Nam Húc mua rất nhiều đồ ăn vặt mà Ninh Vũ thích kèm nguyên liệu nấu bữa tối, vừa mới trả tiền xong lại nhận được một cuộc gọi khác.

Là dì giúp việc chăm sóc Thẩm thiếu gia gọi đến, bà vội vàng nói “Nam Húc à, ở nhà dì có việc gấp, con tới chăm sóc Bạch Băng giúp dì một lát được không, dì sẽ trở về nhanh thôi?”

Nam Húc sững sờ “Nhưng mà con...”

Dì giúp việc gấp đến độ bị líu lưỡi “Cháu nội của dì mắc xương cá, dì cần phải đến bệnh viện thăm nó.”

Nam Húc không thể làm gì khác hơn ngoài việc đáp ứng “Dạ được, dì mau chóng trở về nhé, em trai con còn đang chờ con.”

“Được được!”

Nam Húc thở dài đành gọi lại báo cho Ninh Vũ, nói mình đột xuất phải đến chăm nom cậu nhóc kia một lúc, nhân tiện anh cũng có thể nấu luôn bữa tối.

Trong điện thoại Ninh Vũ có chút lạ, bảo Nam Húc đừng có gấp, cậu sẽ ở nhà chờ anh về.

Ninh Vũ đem điện thoại cất vào trong túi, dựa vào cột đèn bên kia đường đối diện siêu thị, thất vọng nhìn anh ôm cái giỏ đi về hướng ngược lại.

Cậu ngậm một điếu thuốc trong miệng rồi gửi một tin vào group lớp “Đi chơi game không.”

Vài phút sau ở dưới lập tức có những bình luận kêu rên:

Nhị ca: Hôm nay biết được kết quả, không chết trên tay mẹ coi như tao mạng lớn.

ngốc Kiêu: Không đi được, học bá, tự đi một mình đi qaq.

Giáo viên chủ nhiệm: Ninh Vũ không được phép làm ảnh hưởng đến những bạn khác! Mau về nhà!

Ninh Vũ:...

Nam Húc gắng sức chạy đến biệt thự chăm sóc cho Thẩm thiếu gia, vào đến nhà thì thấy Thẩm Bạch Băng vùi mình trên ghế sôpha xem tv, khi nhóc nhìn thấy Nam Húc thì rất ngạc nhiên, “Không phải hôm nay ca ca xin nghỉ sao, sao lại đến nữa?”

Nam Húc thả đồ xuống đi rửa tay, khẽ cười một cái “Hôm nay nhà dì có việc, anh đến trông em một lúc sẵn làm cơm tối cho em luôn.”

Thẩm Bạch Băng tất nhiên cực kì vui vẻ, cậu nhóc nằm nhoài cạnh cửa phòng bếp nhìn Nam Húc bận bịu nấu cơm.

Trong lúc đánh trứng, Nam Húc quay đầu lại nói với nhóc “Thiếu gia ra ngoài chờ là được, trong này nhiều khói lắm.”

Thẩm Bạch Băng không hề có ý muốn đi, vẫn cứ nằm một cục bên cạnh cửa, nhẹ giọng nói “Em không có anh trai, từ nhỏ đến lớn ở nhà vẫn chỉ có một mình, em thật sự rất muốn có được một người anh trai, ngưỡng mộ Ninh Vũ quá đi.”

Nam Húc không biết nói gì, hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều là con một, Ninh Vũ cũng vậy, hơn nữa cha mẹ Thẩm thiếu gia thường xuyên bận rộn công việc khiến đứa nhỏ này khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.

Thẩm Bạch Băng hỏi “Em có thể thuê ca ca nấu ăn cho em luôn được hông ạ? Em có rất nhiều tiền tiêu vặt, chắc chắn đủ.”

Nam Húc mím môi, “Không được.”

Thẩm Bạch Băng dù có được giáo dục tốt đến mức nào thì cũng là một cậu ấm được nuông chiều từ bé đến lớn, muốn cái gì là có ngay cái đó nên bất thình lình bị cự tuyệt như thế này khiến cậu nhóc có chút bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.