Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 15: Chương 15: Ân cứu mạng




Lúc Vương Mật Hành tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang nằm trên giường ở Cung Kỳ Tường, đầu gối vừa nhức vừa đau, đầu lưỡi khô khốc, cả người rất khó chịu.

Thật sự không đến lúc chết là không chết mà, ý tứ của lời này nàng đã hiểu rồi. Rõ ràng sắp lấy đi mạng nhỏ của nàng, lại biến nàng thành bộ dạng này.

Nàng nhìn xung quanh một cái, không thấy bóng dáng Khang Hi đâu cả.

Vương Mật Hành bĩu môi, được rồi, nàng xác nhận, Khang Hi là ai, đây chính là thiên cổ nhất đế đấy, tự nhiên sẽ không trở thành nam chính si tình ngồi bên cạnh giường chờ nữ chính mở mắt ra là thấy trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình trên mạng.

Nếu hắn thật sự làm vậy, sợ rằng chính nàng sẽ choáng mất, bởi vì nàng biết mình căn bản không có phúc hưởng đãi ngộ đó. Cũng không phải nàng tự hạ thấp bản thân, thật sự người địa vị cao quý tự biết rõ mình, nàng không có bản lĩnh lớn để đem một con siêu cấp ngựa đực mang tên Khang Hi đến bên cạnh nàng.

Nàng không phải nữ nhân đầu tiên của Khang Hi, cũng sẽ không phải là nữ nhân cuối cùng của hắn.

Việc nàng cần làm, là thừa dịp Khang Hi có vài phần sủng ái nàng, cố gắng xây nên một cuộc sống tạm ổn an nhàn, rồi từ từ củng cố và tăng thêm phân lượng của nàng trong lòng hắn.

Chỉ cần hạt giống nàng gieo trong lòng hắn nảy mầm, cũng không cần phải sợ nhiều, dù sau này có người mới vào cung, dựa vào một chút phân lượng này, cuộc sống mỗi ngày chắc sẽ không mấy khó khăn.

Còn về phần có si tình hay không, có quan hệ gì với Vương Mật Hành nàng chứ?

Nói chuyện tình cảm với Khang Hi, chính là tự tìm đường chết đó phải không?

Nhưng....Dù thế nào Vương Mật Hành cũng có chút để ý, chẳng lẽ lão Khang không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Không phải hắn đã xem thấu thể chất của nữ tử người Hán rồi à?

Đáy lòng Vương Mật Hành mắng thầm một tiếng, từng cơn đau trên đầu gối truyền tới, thân thể nàng giật giật, muốn ngồi dậy một chút.

"Chủ tử, ngài tỉnh?" Một trận bước chân vô cùng nhẹ truyền tới, một cung nữ đi tới, vẻ mặt vui mừng hỏi.

Chắc là ngủ đã lâu, nên Vương Mật Hành cảm thấy lúc này đầu óc nàng có chút phản ứng không kịp.

"Nô tỳ tên Thu Mai, được phủ Nội Vụ sai tới hầu hạ quý nhân."

Khi nói chuyện, lại có thêm ba cung nữ tới hành lễ với nàng: "Nô tỳ tên Thu Lan/ Thu Trúc/ Thu Cúc thỉnh an quý nhân."

Nhìn một lượt, Vương Mật Hành còn không hiểu sao.

"Đều đứng lên đi." Vương Mật Hành đáp một tiếng, trong lòng vô cùng vui sướng, nàng chờ ngày này đã lâu rồi, còn nghĩ rằng Khang Hi đã quên rồi chứ?

Nói thật, nàng cũng không rõ ý định của Khang Hi cho lắm, như thế nào mà hết lần này đến lần khác lại chọn lúc này thực hiện hứa hẹn. Bất quá, không cần biết hắn có tâm tư gì, nàng cũng rất cao hứng nha.

Dù sao Khang Hi làm việc, vô luận như thế nào cũng có nguyên nhân của nó cả.

Trên mặt Vương Mật Hành thần thái vui mừng, nở nụ cười sáng rực.

Thu Mai rất săn sóc đem khăn đắp lên đùi nàng, cung kính nói: "Nô tỳ đã sai phòng bếp nhỏ nấu một chén canh gừng, lát nữa chủ tử hãy uống để trừ lạnh."

Vương Mật Hành gật đầu, muốn nói lại thôi, hỏi: "Ta...trở về như thế nào?"

"Bẩm chủ tử, là Hoàng thượng đưa ngài về, Định quý nhân chọc cho hoàng thượng tức giận, đẽ bị cấm túc, rút cả lam bài, chuyển tới Điện Thu Lương."

Định quý nhân? Đầu óc Vương Mật Hành xoay vòng vòng, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng điên cuồng nhảy loạn, đôi mắt đầy khiếp sợ, bất khả tư nghị nhìn Thu Mai. Edit by NuyHam

Nàng vẫn cho rằng nặng nhất chỉ là cấm túc thôi, lại không nghĩ rằng Khang Hi lại phối hợp như vậy? Vương Mật Hành nhếch miệng cười một cách vui vẻ, hoàn toàn giống như dáng vẻ 'nhìn có chút hả hê".

Bất kể Khang Hi nghĩ Định tần làm tổn hại uy nghiêm và quyền uy của một đế vương của hắn, hay bởi vì hắn thật sự quan tâm nàng mà hạ tần vị của nàng ta, nàng cũng cảm thấy đây là một tin tốt vô cùng to lớn nha.

Nàng tin chắc chỉ cần là nữ nhân, trong tiềm thức sẽ cho là vế sau, Khang Hi tức giận như vậy chỉ về Định tần gây khó dễ nàng, người được gọi là "tân sủng", Vương Mật Hành cười ha ha trong bụng.

Định tần từ chủ một cung mà bị hạ thành quý nhân, tin tức như thế này tất nhiên sẽ truyền khắp hậu cung, cuối cùng nàng cũng có một khoảng thời gian sống yên tĩnh nha.

Mặc dù yên tĩnh này sẽ không kéo dài bao lâu, nhưng cũng đủ để nàng hài lòng rồi.

Uống xong một chén canh gừng, trên người đã ấm lên, Vương Mật Hành cảm thấy có chút đói bụng, nàng kêu Thu Mai đi phòng bếp nhỏ lấy hai đĩa bánh hạt dẻ lên, sau đó sảng khoái ăn.

Kiếp trước Vương Mật Hành đặc biệt thích ăn nhất là hạt dẻ, hiện tại, một đời trọng sinh lại, bánh hạt dẻ như cũ, vẫn lọt vào món ăn nàng thích ăn nhất, hơn nữa, bánh hạt dẻ trong cung có thêm một mùi thơm đặc biệt, làm cho người ta ăn một lần khó quên, hận không thể liếm luôn ngón tay của mình.

Thu Mai và Thu Lan nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, chủ tử nhà mình đúng là tâm mở rộng, xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thấy nàng nói câu gì với hoàng thượng.

"Chủ tử, ăn một chút thôi, lát nữa sẽ đến buổi ăn chiều rồi."

Vương Mật Hành gật đầu, lại cầm thêm một miếng bánh hạt dẻ trong đĩa, lúc này mới khoát tay cho người đem xuống.

Một lát sau, thái giám Kính Sự Phòng tới truyền chỉ, Khang Hi sẽ đến cung nàng dùng bữa tối.

"Làm phiền công công." Vương Mật Hành khẽ gật đầu, khách khí nói cám ơn, lão bà hoàng đế thật sự không dễ làm mà, ngay cả những công công như thế này cũng không thể đắc tội.

"Nô tài không dám, có thể thay quý nhân đi một chuyến, chính là phúc khí nô tài tu mấy đời rồi ạ!" Bộ mặt thái giám kia tươi cười, nịnh nọt nói.

Kể từ khi vào cung, đây là lần đầu Vương Mật Hành nghe được những lời nịnh nọt này, nàng biết đây đều là dính ánh sáng của "Định quý nhân", bằng không chỉ với một quý nhân nho nhỏ như nàng, người ta cũng không muốn kết thân với nàng.

Bất quá...Cảm giác này thật tốt mà!

Vương Mật Hành cho người thưởng mười lượng bạc cho hắn, rồi kêu hắn lui xuống.

Cung Thừa Càn.

Hoàng quý phi nghe cung nữ bẩm báo xong, mặt lập tức trầm xuống, nàng cực lực đè nén ghen tỵ trong lòng, không cam lòng và phẫn hận, lại phát hiện loại ghen tỵ này không cách nào ngăn chặn.

Quỳ không tới hai canh giờ, mà đã đau lòng như vậy sao? Không chỉ đem Định tần giáng xuống quý nhân, còn chuyển tới Điện Thu Lương cách Cung Càn Thanh xa nhất, hiện tại, ngay cả cung nữ bên người nàng ta, hoàng thượng cũng để ý như vậy

Khóe miệng Hoàng quý phi nở nụ cười vui vẻ đầy châm chọc: "Biểu ca à, nếu ngài quan tâm nữ tử người Hán kia như vậy, chẳng lẽ bởi vì nữ tử người Hán kia có mấy phần giống nàng ta sao?"

Nàng giơ tay lên sờ mặt mình, thổi một luồng khí nóng vào gương, âm thanh mang theo vẻ điên cuồng: "Tỷ tỷ, tỷ thấy được không? Tỷ vẫn thua, biểu ca đã sớm có người mới rồi, rất nhanh sẽ hoàn toàn quên tỷ tỷ thôi."

Nàng điên cuồng cười: "Tỷ tỷ yên tâm đi! Muội muội nhất định sẽ để cho nàng ta được sủng ái vô hạn, một ngày nào đó, nàng sẽ thay thế tỷ tỷ, trở thành nữ nhân quan trọng nhất trong lòng hoàng thượng. Sau đó, muội muội muốn làm cái gì, tỷ tỷ khẳng định đã đoán được....Ha ha...."

Khóe miệng Hoàng quý phi lại kéo ra một nụ cười: "Hoàng đế biểu ca, một lần nữa ngài sẽ phải nhìn thấy nữ nhân mình quan tâm nhất bởi vì ngài mà chết, nhất định cả đời này, ngài cũng sẽ không buông được đi?"

Cung nữ đứng hầu hạ bên cạnh nàng hận mình tại sao có lỗ tai, "bệnh" của Hoàng quý phi ngày càng nặng, giống như bị ma nhập vậy.

Đồng thứ hậu thì như thế nào, bất quá chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi, hoàng thượng không thường lui tới Cung Thừa Càn, coi như tới thì cũng chỉ ngồi một chút là đi, căn bản không có ngủ lại, thật vất vả mới có một tiểu a ca, nhưng hết lần này đến lần khác lại đẻ non.

Trong cung sống cũng không có tốt gì, không có sủng ái lại càng không tốt, lẽ ra đối với chuyện hoàng thượng rất chăm sóc Cố Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu, thì với thân muội muội này cũng sẽ quan tâm mấy phần.

Nhưng dù vậy, chuyện trong cung, cũng không ai có thể thật sự đoán được. Dù mới vừa vào cung liền được sắc phong Quý phi, bây giờ đã thành Hoàng quý phi, nhưng cũng không thấy hoàng thượng sủng ái gì.

Bốn cung nữ bận rộn đến choáng váng, cuối cùng đến buổi tối, sau khi Vương Mật Hành đã tắm rửa thay áo, liền nhìn gương mà nở nụ cười không thể không tiêu chuẩn hơn.

Tuy buổi sáng bị phạt quỳ, Khang Hi đã thấy dáng vẻ chật vật của nàng, nhưng vào lúc này, nàng cũng không thể giả bộ làm ra vẻ yếu đuối được.

Thương hoa tiếc ngọc cái gì, một lần là đủ rồi, nhiều quá sẽ thành cố ý á.

Dù sao, nàng trong cảm nhận của Khang Hi, vẫn luôn là thỉnh thoảng phạm một chút lỗi nhỏ, còn chưa đến nỗi không hiểu chuyện.

Vì vậy, lúc Khang Hi từ sân bước vào tẩm điện, đã nhìn thấy Vương Mật Hành nằm nghiêng trên tháp vừa xem sách, vừa nhỏ giọng như nhớ cái gì đó, cũng không phải bộ dạng nằm thẳng trên giường như hắn nghĩ.

Cung nữ bên cạnh cũng rất có ánh mắt không có lên tiếng, Khang Hi đi về phía trước, giống như cười giật lấy sách trong tay Vương Mật Hành.

Vương Mật Hành kinh sợ xoay đầu lại, liếc mắt đã thấy Khang Hi đứng trước mặt nàng, vội vàng đứng dậy thỉnh an, mà nàng hầu như quên mất, vết thương trên đầu gối mới vừa đắp thuốc, một cái đứng lên đột ngột này, suýt chút nữa đã làm nàng ngã xuống.

Hoàn hảo là Khang Hi mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy nàng, mới không làm cho nàng bêu xấu trước mặt mọi người.

Được rồi, nói nghiêm túc, chính là nàng bêu xấu trước mặt Khang Hi đi. Bất quá, có lẽ đã bêu xấu nhiều lần quá, nên giờ đã không còn lúng túng xấu hổ như trước kia.

Dù sao, thấy nhiều không trách, có lẽ Khang Hi đã sớm thành thói quen rồi, phải không?

"Chuẩn bị ăn cái gì, bận rộn cả ngày, trẫm có chút đói rồi." Khang Hi dìu Vương Mật Hành đến trước bàn ngồi xuống, sau đó mới ngồi xuống.

"Đây là trà long tĩnh trúc duẩn, chỉ bạc bạch thái (*củ cải trắng), băng hoa củ từ, thông (*rau hẹ) du làm ti, dấm phan Hương Cần, rau chân vịt tuyết cuốn, đều là món có khẩu vị nhẹ, hoàng thượng không lấy làm phiền lòng."

Vương Mật Hành có chút đỏ mặt, thật ra nàng cũng không biết Khang Hi thích ăn món nào, chẳng qua kiếp trước nghe nói Khang Hi thích ăn những món ăn chay, nên mới kêu phòng bếp nhỏ làm mấy món. Edit by NuyHam

Khang Hi hơi ngẩn ra, sau đó cầm đũa lên. Lần này cũng không giống lần trước có thái giám thử món, trong lòng Vương Mật Hành cảm thấy hơi lạ.

Hình như Khang Hi rất thích ăn canh đậu hủ, Vương Mật Hành lại múc thêm một chén nữa để trước mặt hắn: "Đây là dùng đậu hủ non, kim châm thái và mộc nhĩ làm nguyên liệu, hoàng thượng dùng nhiều một chút cũng không sao đâu ạ."

Khang Hi nghe xong, con ngươi thoáng vui vẻ, nói: "Trước kia cũng không thấy nàng dụng tâm như vậy nha."

Vương Mật Hành khẽ mỉm cười, nói: "Hoàng thượng cứ coi như nô tỳ đang báo đáp ơn cứu mạng của ngài đi."

Khang Hi nghe vậy, không vui cau mày trợn mắt nhìn nữ nhân trước mặt: "Cái gì mà ơn cứu mạng, bị một chút như vậy mà nàng không chịu được sao?"

Khóe miệng Vương Mật Hành không nhịn được ngoéo lại, không chút sợ hãi nhìn qua: "Từ nhỏ nô tỳ sợ nhất là đau, quỳ mấy canh giờ đối với nô tỳ muốn chết cũng không sai biệt gì nha."

Khang Hi không nhịn được cười nói: "Nàng đang trách trẫm để nàng chịu ủy khuất à?"

Vương Mật Hành dùng sức lắc đầu: "Nô tỳ không dám nói ủy khuất gì ở đây." Nàng suy nghĩ một chút, yêu kiều cười một tiếng: "Giống như hôm nay, mặc dù nô tỳ chịu đau một chút, nhưng không phải hoàng thượng đã báo thù giúp nô tỳ sao? Nếu nô tỳ có ủy khuất gì, trái tim hoàng thượng sẽ lạnh nha."

Khang Hi nhìn nàng hồi lâu, cảm khái nói: "Nàng ngược lại thật sự dám nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.