CHƯƠNG 1
Ánh đèn huỳnh quang vẫn sáng, cửa sổ kính trong suốt phản chiếu quang cảnh bên trong phòng.
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, hiện lên trên cánh cửa kính là một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, tuy nhiên sắc mặt lại tái nhợt, tóc đen lộn xộn, ánh mắt ngơ ngác, hoang mang, hình ảnh cứ cố định ở đó một hồi lâu không chuyển động.
“Vấn đề này chúng ta cũng có thể giải thích như sau. . . . . .” Người đứng trên bục giảng rõ ràng tinh thần không được tốt, đã gần chín rưỡi rồi, sắp hết giờ của lớp luyện thi.
“Chắc tất cả các em đều hiểu, chỉ còn ba tháng nữa thôi sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp cấp hai. Mặc dù kỳ thi này không tàn khốc như thi tốt nghiệp cấp ba để vào Đại học nhưng các em có thể được nhận vào một trường cấp ba tốt hay không cũng là chìa khóa sự nghiệp quan trọng trong ba năm tương lai. Hiện giờ các em phải ngồi đây học tập, còn người khác có khi đang nghỉ ngơi, giải trí. Bởi vậy, các em phải biết các em đang tiêu tốn thời gian ở đây vì điều gì. Bây giờ là thời điểm mấu chốt, đừng dễ dàng buông tay. Được rồi . . . . .”
Thời gian gần như ăn khớp, câu nói “Các em. Nghỉ” cùng tiếng chuông tan học đồng thời vang lên.
Thầy giáo mang theo sách vở bước ra khỏi lớp, một vài người trong phòng học đứng lên, một số vẫn chưa vội đứng dậy mà ngồi sửa sang lại đồ dùng, vài người khác vẫn đang ghi chép.
Sắc mặt Cảnh Văn tái nhợt, không có nửa điểm huyết sắc. Nhưng đâu chỉ có mình cậu như vậy, ngồi trong lớp luyện thi cũng có một thiếu niên mặt mũi đáng thương, bên cạnh còn có một thiếu nữ cận thị trông vô cùng xanh xao nhìn chằm chằm về phía trước.
Tuổi trẻ ư?
Tuổi trẻ bị nhấn chìm trong những bài thi thử và lớp học bồi dưỡng, thật thảm.
Không biết sau này nhớ lại thời khắc hiện tại, sẽ là cái tâm tình gì đây.
Cảnh Văn bình tĩnh trở lại, thu thập mọi thứ.
Cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, và hàng ghế này cũng chỉ có duy nhất một mình cậu.
Trong lớp luyện thi chẳng ai biết ai, có những lúc hai người ngồi cùng bàn cũng chẳng nói chuyện. Ở đây không khí quá áp lực đến nỗi chẳng ai có thể thốt nên lời.
Mọi người đã đi hết, người trực đêm bắt đầu đi tới phòng học xem xét, tắt đèn, khóa cửa.
Cảnh Văn đeo lấy túi sách đi ra khỏi phòng học. Lớp học thêm nằm ở tầng 21 của một tòa nhà cao tầng, phía ngoài hành lang có bốn thang máy. Cảnh Văn đi tới thang máy thứ nhất phía trước, phát hiện thang này đã đi xuống rồi.
Cậu lại đi qua thang máy số 2, ngừng một chút, cuối cùng nhấn nút thang máy số 3.
Quay lại … Nhìn phòng học đằng sau đèn đóm đã tắt ngóm, trong hành lang cũng chỉ có một chiếc đèn led nhỏ phía trên trần nhà, bốn phía ảm đạm một mảnh, bất kỳ cái gì cũng chỉ là những bóng đen mơ hồ.
Trước cửa thang máy số 2 trống trơn, nhưng khi ánh mắt Cảnh Văn liếc xuống phía dưới, lại thấy một cái bóng mơ hồ trải dài trên mặt đất.
Chiếc bóng có hình dáng nữ nhân búi tóc mặc váy như đồng phục nữ sinh, nhìn vị trí cái bóng này, thì chắc chắn phải có một nữ sinh nào đấy đứng ở khúc quanh hành lang mới đúng, như thế thì cái bóng mới bị ánh đèn kéo dài tới tận đây.
Nhưng ở khúc quanh hành lang chẳng có gì cả, không có một ai.
Cảnh Văn nhìn chiếc bóng kia từ từ chuyển động, không có âm thanh nào phát ra, ….chầm chậm, càng lúc càng gần. Sau đó tựa hồ như đã đi đến nơi ánh ánh sáng không thể chiếu tới, chiếc bóng liền biến mất.
Điều hòa rõ ràng đã tắt, nhưng chẳng hiểu sao bên cạnh, cậu lại thấy rét căm căm, thật giống như không biết từ đâu thổi tới một cỗ khí lạnh.
Thang máy cậu bấm đã tới, đinh một tiếng cánh cửa mở ra, Cảnh Văn định bước tiến vào.
Bỗng…Thang máy số 2 cũng đồng thời mở ra.
Cảnh Văn rõ ràng thấy được lúc thang máy số 2 mở ra, ánh sáng chiếu rọi hành lang, thì chiếc bóng khi nãy lại hiện lên rõ ràng, tựa hồ người nọ đang đứng ở trước cửa thang máy số 2 vậy.
Tiếp theo bóng người kia chuyển động, một bước, hai bước, đi vào trong thang máy số 2.
Cửa thang máy số 3 thong thả đóng lại, Cảnh Văn quay đầu, cản lại cánh cửa sang hai bên rồi bước vào.
Những chữ số màu đỏ trên bảng điều khiển không ngừng biến hóa, 21F, 20F, 19F. . . . . . (F: Floor : Tầng)
. . . . . . 3F, 2F, 1F.
Cảnh Văn nhấn nút mở cửa, nhưng cửa thang máy lại không mở.
Sau đó, bỗng nhiên chữ số trên bảng thang máy bắt đầu nháy loạn.
. . . . . . -1F.
Cảnh Văn cũng không có cảm giác được thang máy đang trượt xuống, nhưng bảng chữ số đích thực vẫn đang nhảy.
Rồi bảng số dừng lại ở tầng -1F.
Cửa thang máy thong thả mở ra.
Cảnh Văn chớp mắt một cái
Trước mắt là đại sảnh tòa nhà – Đại sảnh tầng 1.
Cảnh Văn lại chớp mắt thêm một cái nữa, đi ra ngoài.
Đúng vậy, đích xác là tầng 1.
Cậu quay đầu nhìn lại thang máy, bảng đếm tầng lại vẫn là -1F.
Nếu người khác gặp phải chuyện này, đại khái sẽ nói thang máy có vấn đề, phải báo nhân viên bảo trì mới được.
Nhưng Cảnh Văn chẳng qua chỉ siết chặt túi xách của mình hơn, bước nhanh ra ngoài.
Cuối xuân, làn gió nóng thổi vào mặt, Cảnh Văn phát hiện không biết khi nào mình đã toát một thân mồ hôi lạnh.
Trên đường, đèn Neon lóng lánh, đèn đường sáng ngời, xe cộ qua lại không dứt.
Cảnh Văn thở ra một hơi, đi về phía trạm xe bus không xa.
Một chiếc xe đạp xiêu vẹo lướt qua trước mắt, chiếc xe đã vặn vẹo, biến hình một cách nghiêm trọng. Người lái chiếc xe mặt đẫm máu tươi, cả người cũng thấm ướt huyết sắc, phảng phất mùi tanh. Cảnh Văn rũ mắt xuống, coi như không thấy , tiêu sái đi qua.
Phía trước, dưới đèn đường có một bóng nữ nhân, mặc váy ngắn màu đen, đang vẫy chào. Tóc dài cuộn sóng che mặt, Cảnh Văn nhìn thấy đôi chân của cô toàn những vết tím đen, một bên chân đang đi chiếc giày cao gót màu đỏ, một bên thì . . . . . Chân còn lại không thấy đâu.
Cảnh Văn nhìn thẳng về phía trước, xe bus đến, cậu nhảy lên xe, quẹt vé tháng, tìm chỗ ngồi xuống.
Mỗi một ngày, mỗi một đêm, đều giống nhau.
Cảnh Văn đã quen việc mình khác với mọi người xung quanh.
Cậu có thể…. thấy một số người.
Một số người mà những người bình thường khác không thể thấy, cứ như vậy nghiễm nhiên xuất hiện mà chẳng cần sự đồng ý nào, những người kia đều đã chết.
Người ông đã mất của cậu nói, cậu có một đôi mắt quỷ.