CHƯƠNG 26
Nhìn tướng mạo Hạ Thụy Bác cũng biết nhà hắn rất khá giả. Quả nhiên là như vậy, mẹ Hạ Thụy Bác trẻ trung xinh đẹp, đứng cạnh chị hắn nhìn qua chỉ như hai chị em. Chị của hắn vóc Dáng cao gầy, mảnh dẻ, Cảnh Văn cao 1m75, chị ta chẳng đi guốc mà đứng bằng cả cậu.
“Đây là Cảnh Văn sao?” Mỹ nữ cười sáng lạn tới gần: “Chị là Hạ Thụy Mẫn, là chị của nhóc ngốc Thụy Bác.”
Cảnh Văn có chút e sợ, hạ giọng chào hỏi: “Chào chị Hạ.”
“Wow, ngoan quá đi mất, nhìn là thấy thương ngay a.” Hạ Thụy Mẫn nói: “Aizz, nhìn em là chị lại muốn có thêm một đứa em nữa, ai mà ngờ mẹ lại sinh ra cho chị một thằng em ngốc như thế kia chứ.”
Hạ Thụy Bác đặt ba lô xuống kháng nghị: “Chị hai, có người chị nào đi vùi dập em ruột của mình như chị không? Đã vậy lại còn làm bạn của em sợ kia kìa.”
“Chẳng phải sao?” Hạ Thụy Mẫn rất thân thiện nói: “Vào phòng ngồi đi em, chị nói cho em nghe nha, tiểu tử kia làm nhiều chuyện ngốc lắm, có mà kể mấy ngày không hết, cầm gậy tre chọc ánh trăng phản chiếu dưới nước, dùng răng cắn vỏ hạt óc chó xong gãy cả răng hahahah. . . . . . Nhiều lắm.”
Hạ Thụy Bác trợn mắt phồng mang, mặt mũi đỏ lừ cả lên.
“Mẹ đi đâu đấy?”
“Ra ngoài mua đồ ăn cho ngài đấy thưa ngài.” Hạ Thụy Mẫn gõ đầu hắn: “Hồi chị mày mới thuê nhà bên ngoài đi học lúc về còn chẳng được đãi ngộ thế đâu nhé!.”
Hạ Thụy Bác vênh mặt tự mãn: “Đó là bởi vì em đây là đứa con chu đáo, ngoan ngoãn không giống như ai kia!”
Hạ Thụy Mẫn giơ chân đạp vào bắp chân hắn một cái, Hạ Thụy Bác sắc mặt đại biến, nhe răng nhếch miệng, gào lên thảm thiết.
“Cảnh Văn, em muốn uống gì? Nhà chị có nước trái cây, còn có trà sữa. Uống thứ nào?”
Cảnh Văn nói: “Vâng, chị cho em trà sữa.”
Cậu không từ chối khiến Hạ Thụy Bác cùng Hạ Thụy Mẫn hưng phấn vô cùng.
Rụt rè thì vẫn rụt rè, nhưng Hạ Thụy Bác vui vì Cảnh Văn không làm bộ khách khí, hoàn toàn coi hắn như người nhà.
Người nhà. . . . . . Người nhà . . . . .
Nụ cười trên mặt đã ngoác tới mang tai, Hạ Thụy Mẫn không ngừng xem thường thằng em của mình.
Bọn họ ngồi ở phòng khách một lúc thì mẹ Hạ Thụy Bác cũng trở về. Mái tóc mượt mà cuộn sóng, lông mày lá liễu mảnh mai, trang phục chỉnh tề, nhưng trong tay là túi lớn túi nhỏ đồ ăn.
“Về rồi đây!!!!!!” Mẹ Hà Thụy Bác đặt đồ xuống, Cảnh Văn đứng dậy, gần như reo lên: “Con chào dì!!.”
“Ah, con cứ ngồi đi.” Bà cười vô cùng sảng khoái: “Ta mua nhiều đồ ăn lắm. Lại đây, con thích ăn cái gì thì nói để dì làm?”
Cảnh Văn mỉm cười, có chút thẹn thùng nói: “Nhà mình ăn gì thì con ăn đấy.”
Hạ mẹ cười đến xán lạn: “Con khéo nói ghê đó, so với thằng con ngốc nghếch của ta trưởng thành hơn nhiều lắm. Các con đợi chút nha, ta mang thịt và cá đi xử lý qua một lát, cứ ngồi chơi đi, buổi tối ở lại ăn cơm luôn.”
Cảnh Văn chần chờ, nói: “Vâng ạ.”
Hạ Thụy Bác buồn bực: “Mẹ, từ lúc nào con trở thành đứa ngốc vậy?”
“Là vì con đưa bạn về không nói với mẹ một tiếng a, làm mẹ phải vội vàng chuẩn bị chứ sao.” Hạ mẹ sờ tóc: “Mẹ còn phải làm lại tóc. . . . . .”
Hạ Thụy Bác trợn trắng mắt: “Mẹ ──”
“Được rồi, mẹ có điếc đâu chứ, con lớn tiếng như vậy làm gì?” Hạ mẹ cười rạng rỡ : “Ngồi chơi đi, mẹ đi nấu bếp, chút nữa nếm trù nghệ của dì nha A Văn.”
Bây giờ Hạ Thụy Bác không có đường chọn lựa, một bà mẹ, một bà chị, từ nhỏ tới lớn, căn bản đem hắn trở thành quả bóng thích ôm thì ôm, thích đá thì đá.
“Vào phòng tôi đi, tôi dạy cậu chơi game.”
Hạ Thụy Mẫn ngồi trên sofa nhìn hai người bọn họ tiến vào phòng, Hạ Thụy Bác đang đóng cửa thì bà chị thốt ra một câu: “Aizzz, cũng không nên dạy người ta mấy trò mà trẻ nhỏ không nên chơi a.”
Hạ Thụy Bác hung hăng lườm một cái, phanh một tiếng đóng sầm cửa.
Cảnh Văn có chút hâm mộ nhìn hắn: “Người nhà cậu thật tốt .”
“Tốt?” Hạ Thụy Bác dữ tợn cười: “À tốt, tốt vô cùng. . . . . .”
Phòng Hạ Thụy Bác rất đơn giản, giường, một bộ bàn ghế, tủ quần áo, một máy laptop, trên tường có treo vợt tennis.
“Ah, đợi tôi tí.”
Hạ Thụy Bác đi một lúc, lát sau ôm một máy laptop khác vào phòng: “Chúng ta lên mạng, tôi dạy cậu chơi game online.”
Cảnh Văn tò mò: “Máy này ở đâu đấy?”
“Bà chị già .”
Cắm phích điện, nhấn nút mở, trên màn ảnh hiện lên màn hình màu lam nhạt, khiến người ta cảm thấy. . . . . . Rất thanh thản.
Cảnh Văn sờ chuột, len lén nhìn Hạ Thụy Bác.
“Chơi Starcraft được không? Hay game Kiếm tam? Ah …, tôi dạy cậu chơi CS nhé, chị tôi chơi cao lắm nên cũng có trang bị, bà ấy thích nhất là cầm dao nhíp đâm người. . . . . .”
” Cảnh Văn ngốc! Nhảy a, nhảy lên.”
“Aizz, không thể cứ mãi đứng ở đó a, suýt chút nữa bị ngắm rồi.”
“Ôi chao, cậu không thể trực tiếp nhảy từ nóc nhà xuống như thế, ngã chết đó. . . . . .”
Trong căn phòng nho nhỏ , Cảnh Văn ngồi đối diện màn hình laptop, vui vẻ cười.
“Tiểu Ba, điện thoại!”
Tiểu Ba?
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Cảnh Văn, Hạ Thụy Bác đỏ mặt nói: “Cái đó, nhũ danh, nhũ danh. . . . . .”
Cảnh Văn hé miệng cười một tiếng, ánh mắt lại chuyển về màn hình máy tính.
Năm phút sau, Hạ Thụy Bác trở lại, vẻ mặt không nhẹ nhõm sung sướng giống như lúc đi. Cảnh Văn hỏi:
“Ai gọi đấy?”
Hạ Thụy Bác ngồi xuống mới nói: “Vu Tuyết gọi.”
Cảnh Văn quay đầu: “Có việc gì sao?”
“Ừ, ” Hạ Thụy Bác nhìn cậu, ngừng một chút mới nói: “Vu Tuyết muốn chúng ta cùng nhau đi thăm Sử Giai.”
Sử Giai. . . . . .
Cảnh Văn vừa mới thành công bắn trúng một đạo tặc mà vui mừng, liền bị tin tức này làm tuột cảm xúc.
“Ý cậu thế nào?”
Cảnh Văn tay không ý thức mà di chuyển chuột: “Phải . . . . . Nên đi xem một chút. Cậu đồng ý chưa? Vu Tuyết hẹn mấy giờ?”
“Bốn giờ rưỡi.”
Cảnh Văn liếc nhìn đồng hồ trên bàn, bốn giờ.
“Bệnh viện ở đâu?”
“Thành phố Lục Viện.”
Cảnh Văn bỏ chuột ra.
“Cùng đi chứ.”