CHƯƠNG 5
Hai người lảo đảo, men theo tường đi sang bên kia. Ở lâu trong bóng tối sớm đã mất phương hướng rồi, Cảnh Văn thầm đếm, đi được một trăm tám mươi bước, theo như bọn họ tính toán, đáng ra phải tới bên kia rồi chứ, nhưng phía trước dường như là một khoảng không vô định.
Hạ Thụy Bác bỗng nhiên quay ra hỏi: “Cái trung tâm mua sắm dưới ngầm này có phải rộng hơn phía trên không thế?”
Cảnh Văn nghĩ nghĩ, hơi lắp lắp: “Hình như. . . . . . Là lớn hơn một chút.”
“Ôi con mẹ nó, vậy cũng không biết phải đi hướng nào mà sờ soạng. Trước kia cậu từng tới đây chưa?”
Cảnh Văn lắc đầu, lại nhớ ra tối thế này làm sao Hạ Thụy Bác nhìn thấy động tác của cậu, liền mở miệng: “Chưa từng.”
Trong bóng tối, cả hai lặng im một lát.
Hạ Thụy Bác ho khan: “Bây giờ làm thế nào?”
Cảnh Văn cũng mờ mịt, hơn nữa nếu so với Hạ Thụy Bác, cậu còn sợ hơn. Ở đây quá âm lạnh, mặc dù nói dưới lòng đất, ánh sáng không thể chiếu xuống nên cảm thấy như vậy cũng không có gì lạ. . . . . . Nhưng cái lạnh ở đây thật sự không bình thường, cái lạnh này như ngấm qua da người, xuyên vào trong phổi, len lỏi vào từng khớp xương.
Nơi này dường như có ‘Thứ đó’.
“Cố gắng đi tới bên kia đi, khẳng định còn một lối thoát hiểm nữa, sẽ không chỉ có một cái vừa nãy đâu.” Hạ Thụy Bác nói, nhưng lời này chỉ có thể giúp Cảnh Văn bớt sợ một chút thôi. . . . . . Trong lòng thiếu niên cũng không chắc chắn, cửa thang bên này đã bị khóa, còn bên kia? Cái nơi mà đã từ lâu không ai thèm xuống này, liệu thang thoát hiểm. . . . . . Có còn mở hay không?
“Chúng ta lấy điện thoại. . . . . . Gọi 110 đi.”
Hạ Thụy Bác cười vô vọng: “Lúc nãy trong thang máy tôi vừa nhìn qua, một vạch tín hiệu cũng không có.”
Cảnh Văn lôi điện thoại trong túi ra, đúng là không có tín hiệu.
Vì ở dưới lòng đất nên không có tín hiệu. . . . . .
Hay là…có thứ gì khác tác động.
Cảnh Văn lo sợ bất an, nãy giờ nắm tay Hạ Thụy Bác, lòng bàn tay lành lạnh trơn bóng, tất cả đều là mồ hôi lạnh, lại phân không rõ rốt cuộc là mồ hôi của cậu hay của hắn.
Mồ hôi trên người đã bị gió thổi khô, tuy nhiên trong này càng lúc càng lạnh.
“Cậu có lạnh không?”
Cảnh Văn trả lời: “Không lạnh.” Nhưng răng cậu lại va lập cập, nói câu này một chút thuyết phục cũng không có.
Hạ Thụy Bác dừng lại, buông ra tay cậu ra, Cảnh Văn nghe thấy tiếng loạt xoạt, tiếp theo một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên vai cậu: “Mặc vào đi.”
“Không đâu, tôi không lạnh, với lại….còn cậu thì sao. . . . . .”
“Bên trong tôi còn áo T-shirt dài tay, mà thân thể tôi được rèn luyện rất tốt.” Hạ Thụy Bác nói: “Cậu mau mặc vào đi, cậu gầy như vậy, chưa tìm được đường về nhà, có khi hóa đá rồi cũng nên.”
Cảnh Văn kéo kín áo khoác lại, Hạ Thụy Bác bỗng nhiên lùi về một bước, lưng dính sát vào Cảnh Văn: “Hừ, hình như có tiếng gì đó.”
Cảnh Văn cũng nghe thấy, lạo xạo lạo xạo, như tiếng bước chân dẫm lên đá sỏi.
Hạ Thụy Bác thì thào: “Có người!”
Ở đây. . . . . . Có người?
Tim Cảnh Văn đập nhanh.
Đừng. . . . . Chắc không phải “thứ đó” đâu nhỉ?
Nghe có tiếng người nói chuyện, tiếng dẫm lên thứ gì đó, tiếng lẩm bẩm chửi, Nghe. . . . . . Hình như có chút quen tai?
Thanh âm kia càng lúc càng gần, tiếng bước chân không phải của một người, lực nặng nhẹ cũng khác nhau. Hơn nữa. . . . . . Hình như những người đó đang chạy về phía hai người họ.
“Hết đường rồi a?”
“Lạnh quá. . . . . .”
“Tôi nói, hình như chúng ta đi qua đây rồi mà?”
“Đi qua rồi sao? Tối như mực thế này. . . . . .”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng rõ, Cảnh Văn bỗng nhiên cảm thấy trong đó có một giọng nói rất quen!
“Lưu,…. Lưu Bân?”
“Ai?” Người nọ đáp một tiếng, tiếp theo tiếng bước chân đều dừng lại.
“Có người a!”
“Ai ai, chúng tôi bị nhốt ở đây rồi! Mấy người đến cứu chúng tôi sao?”
“Là ai a?”
“Đây. . . . . .”
Cảnh Văn đi về phía trước, đối diện những người kia, cũng đang cầm di động, dựa vào màn hình của di động mà chiếu sáng.
Cảnh Văn thấy rõ ràng đứng trước mình là Lưu Bân – nam sinh ngồi bàn phía trên, khó trách nghe giọng quen như thế.
Nhưng thế là thế nào. . . . . . Bọn họ cũng. . . . .
“Là cậu ư. . . . . . Làm sao mà. . . . . .”
“Hai người bọn tôi bị thang máy đưa xuống đây!”
Người phía trước nói: “Chúng tôi thật xui xẻo a, thang máy chạy đến nơi này rồi không nhúc nhích, thế rồi cả đám bị nhốt ở đây. Các cậu cũng vậy à?”
Thật vất vả mới gặp được người, nhưng lại phát hiện tình huống của đối phương cùng mình chẳng khác gì nhau, bao nhiêu vui mừng đều tan biến, mọi người trơ mắt nhìn nhau.
Trước mặt Cảnh Văn là một nhóm bảy, tám người, nam nữ đều có, Cảnh Văn nhận ra họ là những bạn học cùng lớp luyện thi của mình khi trước đã chen nhau vào thang máy.
“Các cậu làm sao mà chạy từ bên kia tới đây được?” Hạ Thụy Bác hỏi.
“Chúng tôi đang tìm lối thoát hiểm, chạy được một vòng rồi, bên kia có một thang lầu, nhưng đã bị khóa, hơn nữa có rất nhiều gạch ngói, đất đá vụn, căn bản đi lại rất khó khăn.” Lưu Bân nói: “Hai cậu đi từ thang máy kia à? Chẳng biết thang máy kia có hoạt động không nhỉ? Chi bằng chúng ta quay lại đó ngồi chờ xem sao?”
Một nữ sinh không khách khí ngắt lời: “Không có đâu. Tòa nhà này, lớp luyện thi của chúng ta đóng cửa cuối cùng, chín giờ ba mươi phút chúng ta tan học thì chín giờ năm mươi phút bọn họ dừng thang máy. Có lần tôi ra muộn, toàn bộ thang máy đều bị ngừng, tôi phải đi bộ hơn hai mươi tầng lầu. Bây giờ đã mười giờ rồi, thang máy sẽ không hoạt động nữa.”
“Thế phải làm sao a. . . . . .”
“Nơi quỷ quái này lạnh quá!”
“Có phải chúng ta sẽ không thể ra khỏi đây không?”
“Ô a a. . . . . .” Có nữ sinh khóc lên: “Tôi muốn về nhà. . . . . . Sớm biết vậy tôi đã không đi thang máy. . . . . .”
“Được rồi, mọi người bình tĩnh, đừng sợ.” Hạ Thụy Bác nói: “Chúng ta chẳng qua là tạm thời bị nhốt ở đây, không có gì nguy hiểm cả đâu. Chờ qua nửa giờ hoặc một giờ nữa, người trong nhà không thấy chúng ta trở về, nhất định sẽ đi tìm. Có di động của người nào còn tín hiệu không?”
“Không có.”
“Chúng tôi đều không có tín hiệu.”
“Tôi hôm nay không mang theo di động. . . . . .”
“Được rồi, xem ra di động của tất cả đều gặp vấn đề giống nhau, di động của hai đứa tôi cũng không có tín hiệu.” Hạ Thụy Bác rất có năng lực lãnh đạo: “Lúc nãy các cậu đã xem xét bên kia rồi à? Cửa không mở ư?”
“Không có.”
“Cùng nhau quay lại lần nữa coi sao?”
“Ừ, Cùng quay lại lần nữa xem.”
“Xem ra tự mình thì không thể thoát được rồi, chỉ có thể chờ người khác đến tìm chúng ta thôi. Đếm tổng số người. Tôi nghĩ, nếu như thang thoát hiểm không thể mở, vậy những người tìm chúng ta nhất định có thể đoán ra chúng ta đi từ thang máy xuống đây, tốt nhất chúng ta nên quay lại thang máy ngồi đợi. Ở đây vừa tối vừa lạnh, hơn nữa mặt đất cũng không bằng phẳng, mọi người không nên tách nhau ra.”
“Nhóm tôi tổng cộng. . . . . .” Lưu Bân quay đầu đếm: “Một, hai, ba. . . . . . tổng cộng có chín người.”
“Hai bọn tôi nữa, tốt lắm, vậy giờ chúng ta có mười một người. Mọi người tốt nhất nên nắm tay nhau, các bạn nam giúp đỡ các bạn nữ, quay về thang máy thôi.”
Cảnh Văn cảm thấy có chút thất vọng, gặp được người nhưng lại vẫn không có cách thoát ra ngoài. Nhưng gặp người. . . . . . Còn tốt hơn gặp phải “Thứ kia”.
Chẳng qua là. . . . . . Ở đây lạnh kinh khủng, khiến người ta không thể chịu nổi. Cảnh Văn khép chặt hơn hai tà áo khoác của Hạ Thụy Bác.
“Đi nào, chúng ta theo đường cũ đi trở về. Một kéo một, không được tách rời, cẩn thận ngã.”
Mười một học sinh nắm tay nhau tiến về phía trước, các bạn nữ cũng bình tĩnh hơn, nắm chặt lấy tay các bạn nam. Tất cả mọi người không còn oán trách nữa, bởi vì oán trách cũng chẳng giải quyết được gì.