CHƯƠNG 7
Cảnh Văn run lên, Hạ Thụy Bác đang cầm lấy tay cậu, đương nhiên cảm nhận thấy. Có thể lẽ thân thể Cảnh Văn sợ lạnh, cho nên hắn đem tay cậu cầm chặt hơn.
“Thế là sao? Nói rõ ra xem nào?”
Nữ sinh kia nuốt khan, tiếp theo nói: “Phía sau tôi khi nãy còn có người . . . . . . Nhưng bây giờ không biết cô ấy đi đâu rồi.”
“Là ai? Tên gì?” Lưu Bân đem di động giơ cao một chút, nhích tới gần nữ sinh: “Bạn cậu à?”
“Không phải, tôi chưa từng gặp cô ta. Nhưng khi nãy có đi cùng thang máy với bọn mình. . . . . .”
Lưu Bân bỗng nhớ ra: “Có phải một nữ sinh mặc đồng phục thủy thủ màu xanh lam không?”
“Hình như đúng rồi đấy. . . . . . Cậu biết cô ta à?”
“Hôm nay cô ấy ngồi ở phía sau tôi, có thể là học sinh mới, cho nên. . . . . .” Lưu Bân nhìn nhìn hai bên, động tác này đương nhiên là vô ích, bốn phía đen xì chẳng thấy nổi cái gì. Hơn nữa, không những đen đặc mà còn yên tĩnh lạ thường. Sự yên tĩnh này không giống với cái yên tĩnh ở bên ngoài. Sự yên tĩnh trên mặt đất vẫn còn nghe thấy tiếng không khí lưu chuyển, xa xa còn có tiếng người, tiếng âm thanh của tự nhiên, đó là sự yên tĩnh không tuyệt đối. Còn dưới này khiến cho người ta khó thở, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Tựa như. . . . . .
Tựa như người còn sống bị nhốt nằm trong quan tài, bị chôn dưới đất, cảm giác. . . . . . Nguy hiểm ngày một gần, ngay lập tức muốn tiêu diệt, sự uy hiếp của tử vong.
“Đừng nói cô ta. . . . . .” Lưu Bân ngừng một chút tiếp theo nói: “Có phải. . . . . .tự mình đi tìm cửa ra hay không?”
Nữ sinh đứng trước ánh sáng leo lét của di động lắc đầu, nhìn có chút thảm đạm: “Không phải, khi nãy lúc đi tìm thang máy, cô ta còn nắm tay tôi mà. Khi ngồi nghỉ thì buông lỏng tay ra, nhưng bây giờ. . . . . .” Nữ sinh nhìn trái, nhìn phải.
Người quen đều ở đây, chỉ có nữ sinh lạ lẫm kia thì không thấy.
Cảnh Văn tay chân lạnh ngắt, Hạ Thụy Bác quay đầu lại liếc cậu một cái, nhưng không nói gì.
“Chắc là muốn đi vệ sinh. . . . . .” Lưu Bân nửa đoán, nửa khẳng định: “Chắc cô ta không đi xa đâu, chúng ta ở đây chờ một chút, có thể cô ta quay lại bây giờ.”
Không, sẽ không trở về đâu.
Toàn bộ lời nói Cảnh Văn nuốt lại trong miệng, không hề thốt ra.
Ở đây không phù hợp, quá không phù hợp. Tuyệt không giống như những gì mấy người bạn học kia nghĩ, chẳng qua là thang máy trục trặc nên tạm thời bị nhốt ở đây, tạm thời không cách nào rời khỏi.
Trong này. . . . . .
Đôi môi Cảnh Văn mấp máy, vẫn không nói gì.
Cậu. . . . . . Có thể nói gì bây giờ? Nói nữ sinh biến mất kỳ thật không phải người, nói bọn họ không nhìn thấy thang máy bởi vì có một cỗ lực lượng đang thao túng ư?
Những người đem bọn cậu nhốt ở đây, đều đã sớm chết hết cả rồi, đến tột cùng họ muốn gì chứ?
Mọi người liệu có tin cậu không? Hay sẽ bảo bởi vì cậu sợ bóng tối, bị áp lực nên đã bắt đầu ảo tưởng, hồ ngôn loạn ngữ rồi?
Hơn nữa, lúc ông mất cũng đã nói, không nên để người khác biết bí mật của cậu. . . . . . Càng ít người biết càng tốt, không nên để cho người bên cạnh biết. . . . . .
Bởi vậy, đến cha mẹ cậu cũng không biết bí mật này.
Bọn họ chỉ biết cậu là người đa sầu đa cảm, thần kinh quá nhạy cảm mà thôi. Bọn họ biết cậu sợ lạnh, biết cậu không thích nói chuyện với người khác, biết cậu chỉ thích đọc sách, và xem phim. . . . . .
Cả đám đứng yên, gió lạnh lúc có lúc không thổi qua.
Bọn họ đang đợi một người bạn học mau mau trở về.
Nhưng ngay lúc mọi người biết kỳ thật sẽ chẳng có ai đến.
Thì. . . . . .
Bỗng nhiên một thanh âm nhẹ nhàng phát ra: “Xin lỗi, tôi. . . . . . Làm phiền mọi người rồi.”
“Đó, thật là!” Nữ sinh kia hô lên: “Cậu làm sao lại không nói tiếng nào, hại chúng tôi ở đây lo lắng.”
“Xin lỗi, thật sự….. xin lỗi.” Thanh âm có chút ngơ ngác nói xin lỗi, nghe giống như. . . . . . Giống như kim loại gõ vào thủy tinh, thanh thúy, nhưng vô cùng lạnh, một cảm giác nói không nên lời, xa xôi….. Lạnh nhạt.
Tất cả mọi người thở ra một hơi, trừ Cảnh Văn.
“Tốt, bây giờ đủ người rồi, chúng ta cùng tìm nơi gió thổi tới! Đi chậm thôi, đừng cuống, đừng ngã.”
Cảnh Văn một tay bị Hạ Thụy Bác nắm lấy, một tay bị Lưu Bân kéo. Nhưng ngay lập tức Lưu Bân đã buông tay kéo những người khác.
Sau đó, có bàn tay nắm lấy tay còn lại của Cảnh Văn, cậu chỉ cảm thấy. . . . . . Như có ai thả vào tay mình một viên đá ……… Lạnh thấu xương.
“Chúng ta cùng đi. . . . . .” Thanh âm vừa lạnh vừa mảnh, theo ánh sáng di động chiếu vào, Cảnh Văn nhìn thấy mặt nữ sinh ban nãy mọi người chờ, trắng toát không có lấy một tia huyết sắc, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị: “Cùng đi . . . . . . Chúng ta cùng đi ra.”
Cảnh Văn cứng cả người, nữ sinh quỷ chầm chậm đưa đầu qua, miệng áp sát lỗ tai của cậu, tiếp theo nói: “Tôi tìm đường thật lâu a, nhưng mãi mà chẳng ra được. . . . . . Cậu mang theo tôi ra ngoài với nhé?”
Hạ Thụy Bác lạnh lùng nhìn, bỗng nhiên dùng sức lôi một cái, Cảnh Văn thân thể cứng còng ngã xuống, Hạ Thụy Bác đỡ lấy cậu, giọng sang sảng: “Được rồi, đừng mất thời gian nữa, đi nhanh đi.”
Tay của hắn vừa lớn vừa ấm áp, Cảnh Văn mơ hồ nhớ lại, cậu kỳ thật đã từng thấy qua Hạ Thụy Bác, cũng nhớ rất rõ nam sinh cao lớn đẹp trai này. Mỗi lần hắn chơi bóng, ai cũng vô cùng hồi hộp chẳng biết giỏ cầu có hay không bị hắn chụp gãy. . . . . .
Nữ sinh quỷ đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn bọn họ, im lặng.
Theo ánh sáng di động chiếu về phía trước, Cảnh Văn một tay ấm, một tay lạnh đi chầm chậm. Cánh tay lạnh kia như một nỗi kinh hoàng bất tận, nhưng còn cánh tay ấm áp, lại cho cậu dũng khí lớn lao.
Đám học sinh phăm phăm đi về nơi gió thổi tới. Có gió thì đi, không có gió thì dừng lại. Trong bóng tối vang lên tiếng thở dốc, tiếng bước chân, tiếng mọi người oán tránh. . . . . . Cảnh Văn một khắc cũng không cách nào quên bàn tay lạnh lẽo cậu đang cầm kia.
Đúng ra nơi này không quá rộng, nhưng trong bóng tối. . . . . . lại phảng phất như không có đích đến
Một mảnh hắc ám không giới hạn. Không ánh sáng. Không có âm thanh. Không có cửa ra vào. . . . . .
Cả đám tay cầm tay, lảo đảo đi về phía trước, nương theo ánh sáng leo lét.
“Phía trước. . . . . .” Người phía trước dừng chân, những người theo sau cũng dừng lại.
“Ê, phía trước thế nào không đi?”
“Phía trước có rất nhiều đồ phế liệu, có cả xi măng và gạch nữa. . . . . . Hết đường mất rồi!”
“Có thể qua không?”
Ngừng một chút, người phía trước nói: “Thử xem sao, có thể trèo qua!”
Hạ Thụy Bác tận lực nhìn về phía trước, quả nhiên có một đống lổn nhổn phế liệu xây dựng.
“Có thể đây là chỗ xây dựng bị bỏ dở mà cậu nói đó?” Hạ Thụy Bác vuốt vuốt tay áo: “Cũng khá khó khăn đấy! Cậu có thể trèo qua không?”
Cảnh Văn chần chờ: “Có thể . . . . . .”
Hạ Thụy Bác khó chịu hất hàm: “Còn cô?”
Nữ sinh quỷ mặt mũi cứng đơ, ở trong bóng tối cười trông vô cùng ma quái: “Có thể.”
“Các bạn nữ đi cẩn thận không bị đinh đâm nhé. . . . . .” Lưu Bân ở phía trước la: “Tôi trèo trước, mọi người theo phía sau!”
Cảnh Văn cảm thấy tay nữ sinh quỷ càng nắm càng chặt, cuối cùng không nhịn được, vung ra.
Nữ sinh quỷ ánh mắt loe lóe, Cảnh Văn tựa hồ nhìn thấy trong mắt cô ta có điểm ý tứ gì đó.
Hạ Thụy Bác đang tính đi tới phía trước, Cảnh Văn kéo áo hắn ta, la lớn: “Mọi người dừng lại chờ một chút!”