“Trương Thiên Thành, tôi thấy anh điên rồi mới đúng. Tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, sáng mai anh sẽ nhìn thấy tin tức đính hôn của tôi và Phan Bảo Thái, xin hỏi bây giờ anh đang làm gì vậy?”
Vũ Linh Đan phấn khích nhắc nhở.
“Đính hôn?”
Đương nhiên Trương Thiên Thành biết, nếu không thì vì sao bây giờ đã khuya mà anh lại đến đây chứ. Tuy nhiên, bây giờ khi nghe thấy những lời này từ trong miệng Vũ Linh Đan thì cảm giác lại rất khác biệt.
Trương Thiên Thành phiền não kéo kéo cà vạt, sau đó sắc mặt hiện lên chút dữ tợn, một tay anh dùng sức nắm chặt gương mặt của Vũ Linh Đan rồi chất vấn: “Vũ Linh Đan, tôi đã
nói với cô rằng nếu như không có sự cho phép của tôi thì cô không thể tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác đúng không? Đính hôn hả, cô có hỏi sự cho phép của tôi chưa?”
“Hừ!”
Cho dù bị đau nhưng Vũ Linh Đan không hề kêu ra nửa tiếng, cô chỉ hung hăng nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành và nói: “Trương Thiên Thành, anh thật sự cho rằng mình có thể ngăn cản hết tất cả sao?”
“Sau ngày mai thì mọi chuyện đều kết thúc rồi”
Vũ Linh Đan lớn tiếng nói.
“Tất cả đều kết thúc”
Vũ Linh Đan lặp lại một lần nữa.
Sự phản kháng của Vũ Linh Đan trong đáy mắt Trường Thiên Thành chính là hồ đồ ngu xuẩn, vì thế lửa giận của anh càng bốc cao hơn, cuối cùng lại mạnh bạo đặt cố xuống dưới người rồi hỗn loạn.
Bầu không khí trên ghế salon chật hẹp bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Vũ Linh Đan cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi, cô liều mạng muốn bắt được cái gì đó, thế nhưng lại phát hiện tay chân đều vô lực. Kế đó, bên tai lại truyền đến giọng nói của
Trương Thiên Thành: “Vũ Linh Đan, muốn đính hôn cùng người khác hả? Cô đừng hòng!”
“Không có sự cho phép của tôi, cả đời này cô cũng không nghĩ đến chuyện thoát khỏi bàn tay tôi.”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh đập cửa dồn dập, chuyện vừa mới tiến hành được một nửa đã phải dừng lại. Trương Thiên Thành tức giận mắng tô một tiếng, anh nhìn gương mặt không chút cảm giác của người phía dưới, kế đến lại thấy nước mắt lăn dài trên mặt cô.
Trương Thiên Thành tham luyển cơ thể cô, thế nhưng vừa động một chút thì âm thanh ngoài cửa càng lớn hơn.
Trương Thiên Thành hùng hổ nắm lấy một chiếc khăn che đi bộ phận quan trọng, nhanh chân bước ra mở cửa.
“Bình thường chuyện công việc lại không thấy nhanh như vậy!”
“Không được mở cửa”
Vũ Linh Đan giống như trải qua thập tử nhất sinh, cô vừa mới tỉnh táo lại thì nhìn thấy Trương Thiên Thành muốn mở cửa, trong nháy mắt cô gấp gáp kêu to.